[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 123
Tiễn Khương Dương đi chưa được hai ngày, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm dọn về nhà.
Tuy rằng điều kiện ở Tô trạch tốt hơn trong nhà nhiều, Tô Như Thị cũng rất hiền hòa với bọn họ, ăn mặc đều chu cấp không thiếu, còn sợ người hầu bên người Sở Hạc Vinh không tốt, mỗi ngày bà đều tới hỏi thăm tình hình như nào.
Nhưng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình, hai người ở bên ngoài một thời gian, nhớ nhà chết đi được.
Đặc biệt là Khương Lâm, tuy rằng mỗi ngày Khương Đào đều tới Tô trạch thăm bọn họ nhưng cũng chỉ là sau khi đi học về được một lúc, sau đó Khương Đào phải về nhà bồi bổ cho Khương Dương.
Trong lòng tiểu gia hỏa này chỉ có vị chua, cảm thấy ca ca đoạt mất tỷ tỷ của nó rồi.
Nếu là trước kia, nó hẳn phải làm ầm một trận.
Nhưng hiện tại nó lớn hơn một tuổi, cũng có cảm tình huynh đệ nhiều hơn với Khương Dương, không làm ra chuyện gì.
Chờ sau khi dọn về nhà, nó mới ủy khuất mà nói với Khương Đào: “Tỷ tỷ, hiện tại đệ chăm chỉ học hành, sau này đệ cũng sẽ đi thi. Chờ tới lúc đệ thi, tỷ cũng chăm đệ như vậy có được không?”.
Nghe được lời này, lòng Khương Đào cũng mềm nhũn, vội ôm nó vào lòng, bảo đảm nói: “Tỷ tỷ biết trong khoảng thời gian này ủy khuất A Lâm của chúng ta rồi nhưng nhà chúng ta nhỏ như vậy, ban ngày tỷ tỷ cũng trốn ra ngoài, sợ ảnh hưởng tới ca ca học hành. Ca ca còn chưa thi xong, sau còn phải thi nhiều nữa. Nếu đệ không muốn ở bên ngoài nữa, vậy ở trong nhà có được không?”.
Khương Lâm đặc biệt hiểu chuyện mà lắc lắc đầu nói: “Không được, đệ sợ đệ không quản được bản thân, sẽ làm ồn. Tới lúc đó ảnh hưởng ca ca, chẳng phải đệ thành tội nhân rồi sao?”.
Hài tử 6 tuổi vốn chưa nói gì tới tính tự giác, đặc biệt là nó và Tiêu Thế Nam còn ở chung một chỗ, đều ham chơi giống nhau, có thể nghẹn được một hai ngày, lại không nhịn được mười ngày nửa tháng.
Khương Lâm vẫn là tự hiểu lấy mình cho nên nó chỉ làm nũng với Khương Đào, không nói sau không ra ngoài ở.
Nó ngoan ngoãn như vậy, chọc cho Khương Đào thấy khuôn mặt hắn lại thơm thêm vài cái.
Sau nó nói muốn ngủ với Khương Đào, Khương Đào cũng không nỡ cự tuyệt nó. Nhưng thế này chỉ có thể để Thẩm Thời Ân chịu khổ một chút.
Khương Lâm cảm thấy bị vắng vẻ, chẳng lẽ hắn không có cảm giác này sao?
Tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn không có dọn ra ngoài, buổi tối trở về vẫn ở cùng một chỗ với Khương Đào.
Tuy trong nhà ít người càng thêm yên tĩnh nhưng Khương Đào lo lắng cho Khương Dương, ban đêm đi ngoài còn phải đi làm đồ ăn khuya, hơn nữa, Khương Dương ở bên cạnh chong đèn đọc sách cả đêm, ban đêm tĩnh lặng, nháo ra động tĩnh gì cũng rất xấu hổ. Hắn cũng không phải phát rồ như vậy, thời điểm này còn muốn thân cận với Khương Đào.
Cho nên mấy tháng vừa qua, ngủ chỉ là ngủ.
Vất vả chờ tới khi Khương Dương ra ngoài thi, trong lòng Thẩm Thời Ân ngứa ngáy, ăn xong cơm tối, Khương Đào đi tắm, hắn mở hòm, lấy túi tiền đựng bong bóng cá ra.
Nhưng không lâu sau Khương Lâm mặc đồ ngủ, ôm gối của mình chạy tới gõ cửa, nói: “Tỷ phu ơi, đệ nói với tỷ tỷ rồi, tối nay đệ muốn ngủ với tỷ ấy. Huynh xem, muốn ngủ cùng với Tiểu Nam ca hay là ngủ trong phòng ca ca? Tùy huynh chọn”.
Trong lòng Thẩm Thời Ân hét lên, cái này thì chọn gì chứ?
Nếu có thể chọn, hắn đương nhiên chọn độc chiếm tức phụ của mình a!
Đối với Khương Lâm, hắn cũng không đành lòng làm nó thất vọng, chỉ có thể đưa người vào.
Sau Khương Đào rửa mặt trở về phòng, thấy hắn uể oải cất túi tiền đi, nín cười hỏi hắn: “Chàng ngủ ở đâu? Giường chúng ta cũng lớn, nếu chàng không để ý thì ba người chúng ta ngủ cùng nhau cũng được”.
Thẩm Thời Ân nói ngủ cùng thì ngủ cùng, hắn nghĩ để Khương Đào ngủ ở giữa, chờ Khương Lâm ngủ rồi, hắn tuy rằng không thể làm gì hơn nhưng ôm hôn tức phụ mình hẳn là không có vấn đề gì đi?
Hắn đồng ý sau liền đi rửa mặt, chờ hắn mang theo hơi nước về phòng, Khương Đào đã xếp chăn đệm gọn gàng.
Khương Lâm ngủ ở giữa, cười khanh khách nói chuyện với Khương Đào, thấy hắn sững sờ ở mép giường, liền vỗ chỗ trống bên cạnh nói: “Tỷ phu mau, chờ mỗi huynh thôi!”.
Thẩm Thời Ân dở khóc dở cười nhìn Khương Đào đang nhịn cười tới đỏ cả mặt.
Trong tiếng thúc giục của Khương Lâm, hắn chỉ có thể thổi tắt ngọn đèn, sau đó ngủ ở bên ngoài.
Ba người nằm xuống sau, Khương Lâm vui vẻ kéo tay tỷ tỷ nó, một tay kéo tỷ phu, mở máy hát, nói hết chuyện ở bên ngoài mấy ngày này.
Thế giới của hài tử không có chuyện gì lớn, nó nói đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng Khương Đào và Thẩm Thời Ân rất kiên nhẫn nghe, còn phối hợp mà tiếp lời nó.
Ba người lẩm nhẩm tới khi trăng lên cao, Khương Lâm mới chịu không được mà chìm vào giấc ngủ,
Lúc này Thẩm Thời Ân mới thở ra một hơi, duỗi tay lướt qua người Khương Lâm không tiếng động mà kéo Khương Đào khoa tay múa chân, ý tứ là nàng đứng dậy dịch ra bên ngoài để hắn ôm Khương Lâm về giường ngủ.
Khương Đào hiểu được, thấy hắn cũng không dễ dàng, liền nhẹ tay nhẹ chân đi ra.
Nhưng Thẩm Thời Ân vừa mới ôm Khương Lâm xê dịch, ở ngoài cửa lại có chút động tĩnh, hình như có thứ gì lay ván cửa.
Khương Đào xuống giường mở cửa, hóa ra là Tuyết Đoàn nhi đang ngồi xổm ở cửa.
Trước đó Tiêu Thế Nam và Khương Lâm dọn ra ngoài, tiểu gia hỏa này cũng đi cùng tới Tô trạch.
Nó hiện tại rất lớn, hoàn toàn thành một con hổ trưởng thành. Có thể là đang ở thời điểm phát dục, nó cũng biết điều, sau khi trở về liền trốn đi ngủ. Hiện giờ ngủ đủ rồi nên nó đi tìm Khương Đào trước.
Tâm tính nó cũng giống như Khương Lâm, đều như hài tử mà cắn váy Khương Đào, đôi mắt lóng lánh bày tỏ không muốn rời xa.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương