Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi

Chương 47 : Ngoại Truyện

NGOẠI TRUYỆN: “THUẬN THEO CHIỀU GIÓ” Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã đến đầu tháng Sáu… Tại nhà Dương Chi, vẳng vặng tiếng cười đùa của 4 người phụ nữ. Trong phòng khách, bà Hạ ngồi trên ghế sofa chính giữa, bên phải là con dâu tương lai, tức Minh Châu; bên trái là con gái và bạn thân của con gái, tức Dương Chi và Ngọc Linh. Bà Hạ nói cười vui vẻ với con dâu tương lai, hoàn toàn ngó lơ con gái và bạn thân của con gái. Khổ thân hai đứa nó, ăn quả bơ nãy giờ, vì không thể phá cái hàng rào “mẹ chồng thắm thiết nói chuyện với nàng dâu” nên đành quay sang tám dóc với nhau. – Tức điên người, tao thề sẽ không nhìn mặt hắn nữa ! Cái mặt thư sinh bánh bèo thấy ớn ! Ngọc Linh đã nhuộm mái tóc vàng của mình thành màu đỏ ngày hôm qua sau trận cãi vã nảy lửa với Minh Dương. Thành ra mái tóc đó đã nghiễm nhiên biến khuôn mặt đỏ bừng tức giận của cô nàng thành quả cầu lửa đỏ rực. (=.=) – Nhìn cái mặt chỉ muốn tát cho rơi răng vêu mỏ. Cứ làm ra vẻ ra đây hiểu biết lắm ý, chốc chốc lại đẩy gọng kính, xỉa xỉa xói xói. Ức chế phát điên lên được ! Dương Chi miệng ngậm ống hút uống sinh tố, ngoài mặt gật gật đầu mà bên trong thầm phản bác. Sự hiểu biết của người ta hơn mày nhiều, là ai trong mấy lần kiểm tra toàn kèm mày học hả ? Còn nữa, ai trong một lần lỡ miệng nói, vẻ đẹp trai hút mắt sau cặp kính ấy cưa đổ bao nhiêu người, là ai hả ? Là ai ??? Chưa hết, tao thề trong vòng 3 ngày mày mà không gặp lại hắn thì tao đi đầu xuống đất ! – À phải rồi, chuyện của mày với Gia Duy sao rồi ?: Ngọc Linh bất chợt hỏi. – Ặc !: Dương Chi đang thản nhiên uống ngụm sinh tố lập tức suýt phun ra ngoài. Ngọc Linh nhìn vẻ luống cuống của Dương Chi, lòng đầy nghi ngờ. – Ách, sao tự dưng lôi tên đó vào ? – Có chuyện gì đó giữa hai người đúng không ? Tao thấy lạ lắm. – Mày mơ ngủ à ? – Mơ ngủ cái búa á. Sau cái đêm hôm mày về tao đã thấy lạ rồi. Tự dưng hai người gượng gạo hẳn, còn nữa, hình như hôm sau thiếu mất một cái chăn và một tấm ga giườ… Ưm ! Ngọc Linh còn chưa nói xong đã bị Dương Chi bịt miệng lại. Nó nhìn cô bằng ánh mắt đe dọa. Ở phía bên kia, bà Hạ và Minh Châu ngừng nói chuyện, nhìn hai đứa nó với ánh mắt “có chuyện gì thế?” – Ầy, không có gì đâu ạ. Hai người cứ tiếp tục hâm nóng tình cảm đi, đừng để ý tới bọn con.: Dương Chi cười cười: – Mày nói nhiều mệt rồi đúng không. Đây, hoa quả đây, ăn đi cho bổ. Chưa kịp để Ngọc Linh ú ớ gì, nó đã lấy miếng táo trên đĩa nhét vào mồm cô. – Tao nghi lắm nhé, chắc chắn giữa hai người có chuyện gì đó. Ngọc Linh khó khăn nhai nuốt một miệng đầy táo, lườm lườm nhìn nó. – Rồi rồi, nhức đầu quá ! ‘Tất nhiên rồi, xảy ra “vụ đó” không có chuyện gì mới là lạ !’: Nó nhăn mặt thầm nghĩ rồi với tay lấy một miếng bánh kem đưa lên miệng, nhưng… mùi ngọt ngọt kì lạ của miếng bánh làm nó buồn nôn. – Ọe… ! Nó bịt miệng, chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Ngọc Linh im bặt, cùng bà Hạ và Minh Châu nhìn theo bóng Dương Chi mất hút sau cánh cửa nhà vệ sinh. Độ chừng hơn 10 phút sau, nó loạng choạng đi ra, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối. Nó giật mình khi thấy bà Hạ, Minh Châu và Ngọc Linh đang chăm chú nhìn mình, nó cũng nhìn lại 3 người. – Sao nhìn con ghê vậy, mặt con dính gì à ?: Ba người phụ nữ càng nhìn tợn hơn khiến nó đành giơ tay xin hàng. – Chi, mày… – Làm sao, có vấn đề gì à ? Nó đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa lớn đổ ra cốc, đang định đưa lên uống thì cái cảm giác cồn cào khó chịu lại dâng lên. – Oẹ… ! Nó lại tiếp tục “sự nghiệp” trong nhà vệ sinh. (=.=”) Nôn ra mật xanh mật vàng xong lại thất thểu ra ngoài, nó thấy Mẫu hậu đại nhân mặt mày nghiêm trọng ra chiếu chỉ đi theo mẹ đến chỗ này. Tại bệnh viện Y nọ, có cô gái tóc đỏ cầm trên tay mấy tờ giấy xét nghiệm, giọng điệu đắc chí: – Biết ngay là hai người có chuyện mà ! . . . . …Tại Tập đoàn OP, phòng Giám đốc… Rầm ! Gia Duy đang đầu tắt mặt tối với đống giấy tờ ngất ngưởng cần phê duyệt thì cửa phòng bất chợt bật tung khỏi bản lề, sập xuống luôn. (RIP~ cánh cửa :)) – Cái quái gì… ?! Hắn giật mình khi thấy Thiên Minh lù lù đi vào với khuôn mặt dữ tợn. Anh nghiến răng trợn mắt túm cổ áo hắn mà gào lên: – Thằng khốn ! Tao đạp chết mày !! WTF ? Chuyện gì đang xảy ra vậy ??? – B-Bình tĩnh ! Có gì từ từ nói… – Bình tĩnh con khỉ ! Mày làm con Chi thành ra thế kia tao mà bình tĩnh được thì đếch phải tao !!!: Thiên Minh cáu tiết chửi thề. À rế ? Dương Chi ư ? Sao lại lôi Dương Chi vào đây ? – Có chuyện gì sao ? – Mày còn hỏi có chuyện gì sao ?: Đầu Thiên Minh như muốn phụt khói: – Mày làm nó có thai mà còn hỏi “có chuyện gì sao” à ??!! Tao đập chết mày !!! (T/g: Có nên RIP Gia Duy luôn không :)) – Dương Chi có thai thì làm… : Hắn nuốt trở lại từ “sao” vào trong bụng: – Khoan đã, Dương Chi có thai ???!!! Đáp lại hắn là vẻ mặt đen đỏ trắng xanh tím tái lộn tùng phèo của Thiên Minh . . . . Từ bệnh viện trở về nhà, nó chính thức ngáo + ngu người luôn rồi. Mặt nó đơ đơ nhìn tờ giấy trong tay. “Kết quả khám sức khỏe: Mang thai 2 tuần…” Đã gần 1 tháng kể từ “sự cố” sau khi nó về nước. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến nó loạn óc luôn. Cả hai đã thống nhất sẽ không nhắc lại vụ này nữa, cứ để mọi chuyện “xuôi theo chiều gió”. Vầng, kết quả của việc “xuôi theo chiều gió” là thế này đây. Giờ bình tĩnh nhớ lại, nó thậm chí còn không dùng thuốc tránh thai sau đó… Nó gục mặt vào lòng bàn tay. Mai Dương Chi, đã rõ sự ngu người kèm ngu học của mày chưa ? Giờ thì hay rồi, đến mẹ còn chả cần hỏi cũng biết bố đứa bé là ai nữa kìa ! – Chi, có người muốn gặp em này.: Minh Châu nói. Cô vừa dứt lời thì bóng Gia Duy đã lù lù xuất hiện trong phòng khách với giỏ hoa quả trên tay. – Chào nhóc…: Hắn lúng túng chào. – Ờ chào.: Nó đáp lại ngang phè. – Ừm, cậu ngồi đi Duy.: Minh Châu mời nhưng hắn vẫn đứng im. Phòng khách chìm vào im lặng. Nó thản nhiên ngồi trên sofa ăn xoài, hắn đứng im như tượng còn Minh Châu có cảm nghĩ mình như con dở khi đứng đây cười một mình. – Ờ… Chị đi ra ngoài có chút nhé, hai người cứ tự nhiên nói chuyện với nhau đi !: Minh Châu huých huých tay hắn, đánh bài chuồn. Phòng khách vẫn chìm vào im lặng sau khi Minh Châu đi, thậm chí còn quái dị hơn. Dương Chi cũng hết kiên nhẫn mà lên tiếng nói: – Chắc anh không đến đây chỉ để đứng đó đâu… – Chúng ta kết hôn đi.: Gia Duy đột ngột cắt ngang, nghiêm túc nói. Một câu trúng trọng tâm vấn đề khiến nó suýt cắn phải lưỡi. – C-Cái… ?! Đây là cách giải quyết của anh đấy hả ? – Không, là anh thật lòng.: Hắn đi tới trước mặt nó, quỳ một gối xuống: – Ừm, hiện tại thứ nên có thì lại không có, tạm bỏ qua. Nhưng… : Hắn nhìn thẳng vào mắt nó, rành rọt nói: – Anh yêu em, chúng ta kết hôn nhé. Trong lòng Dương Chi chợt trào dâng một thứ cảm xúc gì đó mà nó không biết tên. Tim nó đập loạn lên, mặt cũng hơi hơi đỏ. Suýt nữa nó đã buột miệng nói “Vâng” rồi. (T/g: Cái này là mồm nhanh hơn não :)) – K-Khoan, từ từ đã !: Nó vội xua tay. – Chẳng lẽ… em không đồng ý ?: Tia thất vọng xẹt qua mắt hắn. – K-Không phải… Ý tôi là… có, không không… Giời ạ !: Bối rối quá, Dương Chi bấy giờ rất bối rối: – Tôi không có nói là sẽ… không kết hôn với anh… Hai mắt Gia Duy chợt sáng lên. – Nhưng… hiện tại thì chưa.: Nó phang vào mặt hắn một câu rất phũ.: – Hãy để… để sau khi đứa bé ra đời được không ? Tôi thực sự chưa hiểu hết con người của anh, hãy cho tôi thêm chút thời gian. Sau khi đứa bé ra đời… khoảng…: – Nó nhẩm tính.: – Hai năm nữa. Sau hai năm, được không ?Đáp lại nó là gương mặt cười tươi rạng rỡ của hắn. – Hai năm, năm năm hay mười năm cũng được, chỉ cần em đồng ý.: Gia Duy nhẹ nhàng nói. – A-Anh bị ngộ ngôn tình hả ?: Mặt Dương Chi đỏ đến tận tai: – Tôi đói rồi ! Tôi muốn ăn s-sandwich ! Sandwich ! Phụ nữ mang thai có quyền của riêng họ, dại gì mà không dùng ? – Rồi rồi, em muốn gì anh sẽ mua hết cho em.: Gia Duy cười. Thời gian nối nhau trôi đi, 9 tháng 10 ngày sau, vào một ngày của hạ tuần tháng Ba, hoàng tử bé mọi mà người mong chờ, cháu đích tôn nhà họ Dương – Dương Quốc Kiên ra đời! ______________________ Vậy là xong, cuối cùng cũng thực sự hết truyện :))) Cảm giác thật thoải mái :)) Au xin gửi lời cám ơn tới tất cả các bạn đã dõi theo truyện của au, mặc dù “trình” của au còn kém, viết lúc hay lúc dở, nhưng xin chân thành cám ơn các bạn đã ủng hộ để au hoàn thành bộ truyện đầu tay này. Hức hức, vui quá đi mất XD Truyện chỉ có 1 ngoại truyện thôi, mọi người có vòi cũng vô ích. (Vâng, căn cứ vào phần “Say rượu” cũng đủ biết con au phũ đến mức nào :333) Tiện đây con au xin nói luôn, au có viết truyện mới hay không thì phải xem lại đã, năm sau thi cấp 3 mà không lên được thì chết :v Vậy, Kiyoko Yamaguchi này xin viết lời kết truyện tại đây ! Chào thân ái và hẹn gặp lại ! *tung hoa* Kiyoko Yamaguchi *Bẹp* ĐÃ IN DẤU DÉP