Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi

Chương 30 : Xa Cách

( Theo lời kể của Gia Duy ) Sau khi em rời khỏi căn phòng thì lòng tôi như hụt hẫng, cảm giác mất đi thứ gì đó. Thực sự thì tôi cũng không biết mình nên tin ai nữa. Minh Thư là người con gái tôi quen từ bé. Là vị hôn thê của tôi. Ông già tôi và ông già cô ta là bạn tốt nên muốn tôi và cô ta cưới nhau. Tôi không ghét cô ta nhưng cũng không thích cô ta. Cô ta từ khi quen đến giờ luôn bám riết lấy tôi. Dù hơi tiểu thư nhưng cô ta chưa bao giờ hại ai cả. Đó là theo tôi biết. Tôi không nghĩ Minh Thư lại làm chuyện đó. Còn em, tôi chỉ quen em chưa được bao lâu. Tôi thân vì em là em gái (nuôi) của thằng Minh. Em là đứa con gái nghịch ngợm, đáng yêu, mạnh mẽ. Nhưng cái lúc em nói em chính là người đẩy Minh Thư thì tôi như sững người lại. Em đang nói dối phải không ? Nói là em nói dối đi. Tôi rất muốn nói những câu đó nhưng cổ họng như nghẹn lại. Người như em sẽ không bao giờ làm chuyện đấy đâu, phải không? Giữa 2 người con gái này…tôi thực sự không biết nên tin ai. Sáng hôm sau… Tôi không hề nhìn thấy hình bóng của em nữa. – Ê Minh, Dương Chi đâu rồi ?: Tôi hỏi thằng Minh – Nó…đi một nơi nào đó để có thể suy nghĩ một mình rồi: Minh nói. Đi một nơi nào đó để có thể suy nghĩ ? Ý ông là sao ? Đi đâu cơ ? Rốt cuộc thì em ở đâu vậy, Dương Chi ? ( Sau đây là Dương Chi lên sàn :)) Bắt chuyến xe xa nhất, một nơi thật xa nơi đây, tôi lên đường tới Ba Vì. (Thực sự tác giả cũng chưa đến Ba Vì lần nào nên chém đây ) Đồng cỏ xanh bát ngát đầy gió khiến tôi cảm thấy thật thoải mái và thư giãn. Tôi bỏ giày ra, lòng bàn chân nhẹ tênh chạm vào mặt cỏ ẩm ướt. Thật dễ chịu. – Bạn làm gì ở đây ? Phá tan cái không khí hưởng thụ của tôi là giọng nói của một cô gái. Tôi quay lại. Đó là một cô gái tầm tuổi tôi. Mái tóc đen tuyền dài ngang vai hơi uốn lọn làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Cô ấy có một làn da rám nắng khỏe mạnh trông rất năng động. Vạt váy màu thiên thanh bay bay trong gió. – Bạn làm gì ở đây ?: Cô bạn đó lặp lại, ngoẹo đầu nhìn tôi. – Ừm, mình đi du lịch… – Hể, nhưng chỗ này làm gì có nhà nghỉ. Bạn tính nghỉ ở đâu ? Cô ấy nhắc tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Mình ngủ đâu trong mấy ngày “du lịch” giờ???!!! – À…ừm…: Chết tiệt, bất cẩn quá! – Nếu không có chỗ ở thì ở tạm nhà mình đi ! Thấy tôi bối rối lúng túng như học sinh kiểm tra miệng ứ thèm học bài, cô ấy nhanh nhảu nói. – Hả ??? Như thế sao được… ? Hơn nữa…tớ là người lạ… – Haha, không sao không sao ! Trông cậu dễ thương vậy mà, chắc chắn không phải người xấu ! Trong nhà chỉ có hai anh em tớ thôi, không sao đâu ! Cô ấy cười thoải mái, tự dưng tôi thấy thật dễ chịu. Mà vừa nãy…cô ấy nói là “chỉ có hai anh em” sao ? Vậy là giống tôi ư ??? Nhưng…cô ấy đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa, nếu không chỉ có nước lên cây ngủ mấy đêm ! – Vậy thì…mình ở lại 3 đêm nha ? – Ok ! • • • Chúng tôi phải đi thêm một chặng dài mới tìm đến nhà của cô bạn này. Nói chúng đây là một ngôi nhà gỗ đơn sơ. Mà kể ra cũng lại, nhà gỗ ở trên núi ??? Mà quan tâm mấy chi tiết tiểu tiết này làm gì cho nó mệt. Mình đến đây để suy nghĩ, lưu thông trí óc nên xõa đê ! Bên trong ngôi nhà thì cũng ngoài thôi. Đơn giản chỉ là mấy thứ dụng cụ cần thiết thôi. – Cậu lấy đâu ra tiền mua một ngôi nhà như vậy thế ?: Tôi hỏi – Tớ và anh tớ tự xây đó ! – Ểh ? Siêu vậy ?! – Anh hai mình mà lại ! – Nãy giờ cậu có vẻ nói nhiều về anh trai cậu nhỉ ? Giới thiệu anh ấy với mình được không ? Đúng lúc tôi vừa hỏi xong thì… – Anh về rồi nè, Phương ! Từ cửa bước vào là một chàng trai cao ráo. Mái tóc đen cắt gọn gàng, thế mà tôi cứ tưởng con trai ai cũng tóc bù rù chứ. Làn da ngăm rám nắng giống hệt cô bạn tôi mới quen. Đôi mắt đen hiền từ, ấm áp giống như đôi mắt của anh hai vậy. Ngũ quan thanh tú hệt…con gái (WTF?!) Anh chàng này thì ăn mặc khá giản dị. áo phông với quần jeans. Vậy đây là anh trai của cô bạn tên Phương sao ? – A! Anh hai về rồi !: Phương lao ra ôm lấy anh chàng vừa nãy. Có vẻ anh em họ rất thân thiết nhỉ ? – Ừ,anh đây !: Anh chàng kia nhẹ xoa đầu Phương. Rồi tình cờ ánh mắt anh chàng đụng ánh mắt tôi:- Chúng ta có khách hả ? – À.. em là… – Bạn ấy đi du lịch và không có nơi nào để nghỉ nên em cho bạn ấy ở nhờ nhà chúng ta 3 hôm !: Phương chen vào cứu tôi. – À, xin lỗi đã làm phiền – Đừng ngại, em ở lại mấy hôm thôi có chết ai đâu. Với lại lâu lâu có khách cho vui nhà cửa.: Anh chàng vui vẻ nói – Cảm ơn anh !: Tôi vội cúi đầu cảm ơn – Không cần cảm ơn đâu. À, xin tự giới thiệu luôn. Anh là Kiên , còn đây là Phương ! – Em là Dương Chi ạ ! – Rồi ! Giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi nhỉ. Đi chuẩn bị đồ ăn thôi ! Anh mua ít trứng nè ! – Yeah ! Trứng muôn năm !: Phương có vẻ khá vui vẻ nhỉ ? – À, vậy để em nấu cho ! – Không sao, em cứ ngồi xuống và chờ anh nấu đi: Kiên ngăn tôi lại – Em đã ở không nhà anh rồi ít nhất cũng để em giúp anh mấy việc này chứ ! – Nếu em đã nói vậy thì giúp anh làm món trứng nhé ! – Vâng !: Nói gì chứ trứng chính là món sở trường của tôi mà. …. Sau khi làm xong trứng thì cơm cũng sẵn sàng. – Woa ! Cậu làm ngon thật đấy Dương Chi !: Phương nói – Mình giỏi nấu nướng mà !: Tôi cười ngại ngùng. Cả bữa ăn đó chúng tôi nói chuyện vui vẻ với nhau… • • • ( Gia Duy nhẫn tâm đá Dương Chi vô cánh gà, chiếm lại đất diễn ) Bây giờ đang là giờ ăn trưa… Thật là nhàm chán. Dù có đầy đủ mọi người ở đây nhưng nó vẫn rất nhàm chán. Đồ ăn trường thực sự chưa đủ kích thích vị giác của tôi. Tôi nhớ món ăn em làm. – Đồ ăn không ngon hả anh ?: Minh Thư hỏi – Chỉ là tôi hơi nhớ đồ ăn Dương Chi làm thôi ! Nhắc đến Dương Chi một cái là Minh Thư lại khó chịu là sao ? Hai người có vẻ ghét nhau đến thế hả ? – Đừng nghĩ đến Dương Chi nữa. Hãy chỉ chú ý mình em thôi anh Gia Duy. Từ ngày mai em sẽ làm bữa trưa cho anh ! Hả ? Cô ấy làm bữa trưa cho tôi ư? Một tiểu thư như cô ấy có làm nổi không vậy ? Nhưng vì tôi là hôn phu của cô nên tôi đành phải gật đầu đồng ý vậy. Dương Chi à, mau về nhanh và nấu cho anh ăn đi. ( Dương Chi trả đũa, tống cổ Gia Duy vào lại kèm thêm cú đấm trời giáng ) Sau khi ăn trưa xong thì nằm nghỉ trưa. Đến chiều thì tôi định theo anh Kiên để giúp anh ấy. Chúng tôi đi ra ngoài vào tầm 2 giờ chiều… – Thực sự em không cần đi theo anh đâu: Anh Kiên nói – Thôi nào, giúp anh làm em thấy đỡ áy náy hơn mà! – Được thôi, nếu em đã nói vậy. – Vậy giờ chúng ta phải làm gì ạ ?: Tôi hứng khởi hỏi – Chúng ta phải bê hết đống hộp này ! Anh chỉ vào một đống hộp được chất đầy ở đằng kia. Lắm vậy, phải đến tận hơn chục các thùng đó. – Sao vậy ? Có làm được không cô nương ? – Đương nhiên là làm được rồi ! Tôi nói rồi đồng thời ôm tận 2 cái hộp. – Từ từ thôi ! – Em biết rồi ! Mỗi người chúng tôi đều lần lượt bưng 2 cái hộp. Với tiến triển thế này thì công việc cũng sớm hoàn thành. – Cảm ơn nhóc đã giúp nha ! Chờ tí anh đi lấy đồ đã Tôi đứng đây chờ anh đi lấy đồ. Bỗng một đám thanh niên lạ mặt vây quanh tôi. – Bé con làm gì ở đây vậy ? – Em trông dễ thương đấy, làm quen nha ! – Đi chơi với tụi anh đi ! Chậc, lại nữa rồi. Sao hay gặp mấy cái bọn nặc nô như thế này nhỉ ? Thây kệ ! Lâu lâu vận động tay chân cũng hay ! – Xin đừng làm phiền em gái tôi !: Đột nhiên anh Kiên đứng ra chắn cho tôi. Đã vậy ảnh còn gọi tôi là ’em gái’ nữa. – À, xin lỗi: Thấy vậy bọn họ đành bỏ đi Anh thấy bọn họ đi rồi liền quay lại hỏi tôi: – Chúng có làm gì em không ? – À, không sao. Họ chưa làm gì đâu: Tôi đáp lại. Lúc đó tôi thấy ánh mắt của anh trông có vẻ lo lắng cho tôi. – À, xin lỗi vì vừa nãy gọi em là em gái anh: Anh Kiên mặt có vẻ hơi đỏ. Anh ấy đang ngại sao ? – Không sao đâu, có thêm một người anh trai cũng hay mà ! – Vậy hả, em-gái !: Anh nói và nhẹ xoa đầu tôi. Haha, giờ thì tôi đã có 2 người anh trai rồi đấy ! Lại còn là hai người đẹp trai ngời ngời nữa chứ ! – Thôi, anh mua ít thức ăn rồi. Về thôi ! – Vâng !!! ( Mệt quá, back to Gia Duy ) Đây là khoảng thời gian kinh khủng nhất đời tôi !!! Hiện tại thì Minh Thư đang ở nhà tôi. Vì cô ta đang bó bột ở chân nên nhiệm vụ của tôi là phải chăm sóc cho cô ta tận tình. Nói thế chứ nãy giờ cô ta cứ nói mấy thứ linh tinh từ trên trời dưới biển. Thường thì Dương Chi toàn để tôi bắt chuyện trước rồi ậm ừ mấy câu. Còn cô ta thì như cái loa phóng thanh không ngừng. – Gia Duy nãy giờ anh có nghe em nói không đấy !: Minh Thư đột nhiên lay lay người tôi. – À…: Tôi thực sự chẳng hiểu nãy giờ cô ta nói gì cả. Thế éo nào trả lời được. – Anh lại nghĩ về con nhỏ đó phải không ?: Trúng tim đen rồi: – Con nó đó là người hại em ra thế này đấy mà em cứ nghĩ về nó là sao ? – Nhưng chắc gì là Dương Chi đã làm !!: Tôi gắt giọng lên phản bác lại. Minh Thư có vẻ hơi giật mình trước phản ứng này nên tôi bảo cô ấy đi về. Dương Chi à, em ở đây vậy ? Có ổn không ? Giờ em đang làm gì vậy ? Tôi có nhiều điều muốn hỏi em lắm. ( Vì sợ Dương Chi cho thêm mấy cú nữa nên Gia Duy xin nhường lại cho em nó ) . . . . . Ngày thứ 2 đây trôi qua thật bình yên… Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở đây rồi… Phải chi thời gian có thể ngừng lại thì hay biết mấy, tôi thực sự chưa muốn đi về. Lúc này tôi đang ngồi một mình suy nghĩ trên bãi cỏ. – Đang nghĩ gì vậy ? : Phương từ đâu xuất hiện và hỏi tôi – À, mấy chuyện linh tinh ấy mà. – Mình thấy cậu trông không vui thì phải ? Đoán trúng rồi ! – Ừm. – Kể cho tớ nghe được không ? Tôi có hơi lưỡng lự tí nhưng cuối cùng cũng kể. Dù sao kể cho một người lạ cũng có sao đâu. …… Nghe xong thì Phương gật gật đầu mấy cái rồi nói : – Vấn đề nãy dễ giải quyết lắm ! – Vậy sao ? – Cậu cứ thẳng thừng nói sự thật đi, không làm thì quái gì phải sợ. Hoặc cậu có thể gài bẫy để chị ta thủ nhận. Vậy là vấn đề đã được giải quyết ! Ừ nhỉ ! Sao mà tôi không nghĩ ra nhỉ ? – Còn nữa..: Phương nói tiếp:- Về cái anh tên Gia Duy kia.. Hả ? Về hắn ta sao ? – Tớ nghĩ…: Phương ghé sát tai tôi và nói. . . . – Hả !!!? Làm gì có chuyện đó !!! Tôi nhanh chóng phủ định những gì Phương nói. – Thì chỉ là nghĩ thôi mà. Mà sao mặt đỏ thế nàng ! – Không có !!! – Rồi, rồi. Về thôi, anh Kiên nấu bữa tối rồi đó. – Ừm ! Cả tối hôm đó, 3 người chúng tôi vui vẻ nói chuyên thâu đêm. Sáng ngày hôm sau, tôi vui vẻ tạm biệt họ để sẵn sàng quay về đối mặt với Minh Thư. ____________________________________ Mỏi tay quá ! Lúc đầu tính cho nó dài thêm nhưng rồi lười, vứt luôn cả cái ngày 2. Dù sao cũng xong rồi. Ps: D. Anh nếu m đang đọc thì có để ý tên ai xuất hiện không ?