Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi
Chương 28 : Vị Hôn Thê Rắc Rối
Sau một ngày được chăm sóc tận tình thì Dương Chi cũng khỏe lại. Khỏe đến nỗi nó có thể làm bữa sáng thịnh soạn cho Minh.
Hôm nay, một nhân vật quan trọng sẽ quay trở về.
Tại lớp 11a4…
– Hôm nay chúng ta có một bạn mới đến. Các em nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé !
Người bước vào là một cô gái. Dáng đi nhẹ nhàng nhưng mang lên vẻ kiêu sa.
Mái tóc đen dài thướt tha ngang lưng. Làn da trắng như tuyết. Ánh mắt đen sắc sảo. Đôi môi đỏ mọng tô nhẹ một lớp son mang vẻ quyến rũ.
– Xin chào, mình là Nguyễn Minh Thư. Rất mong được các bạn giúp đỡ.
Minh Thư tự giới thiệu bản thân, cái giọng tiểu thư chính hiệu.
– Rồi, ăn xuống ngồi cùng Gia Duy đi !
– Vâng: Minh Thư đáp lại và nở một nụ cười đắc ý ?
Giờ ăn trưa…
Như mọi khi thì 6 người bọn họ sẽ ngồi đây tụ họp. Nhưng…tự nhiên hôm nay lại lòi ra một người nữa.
– Chị là ai vậy ?: Dương Chi chau mày hỏi
– Chị là người yêu của anh Duy ~: Minh Thư đáp, ôm cứng tay Gia Duy
– Bỏ tay ra ! : Gia Duy giật tay Minh Thư ra:- Cô ta là vị hôn thê của tôi. Ông già nhà tôi muốn phát triển công ti nên tôi buộc phải kết hôn với cô ta. Chứ thực sự tôi cũng chẳng thích gì cô ta đâu: Gia Duy lạnh lùng nói
– Anh lạnh lùng thật đấy~:Minh Thư vẫn quấn quýt bám lấy Gia Duy. Bà chị này mặt dày quá đấy.
Nhói.
Thấy Gia Duy với Minh đang ‘tình tứ’ với nhau thì tim Dương Chi bỗng thấy nhói nhói. Cái cảm giác gì vậy ?
– À, hôm nay em có làm thừa đồ ăn trưa đó. Mọi người ăn chút đi
Dương Chi lấy ra một hộp bánh táo nó làm thừa ra.
– Ồ, bánh táo nè: Ngọc Linh nhìn thấy phát liền giật luôn miếng bánh đầu tiên.
– Ăn từ từ thôi, có ai cướp của mi đâu ! À, mọi người ăn đi
Mỗi người đều lấy một miếng bánh và ăn.
– Ngon lắm đấy nhóc !: Gia Duy nhẹ xoa đầu nó
– Tui mà lại: Dương Chi ưỡn ngực lên tự sướng (Tự nhiên nhớ đến con Natsumi)
Minh Thư nhìn Gia Duy và Dương Chi đang vui vẻ với nhau. Đây chính là cái gai trong mắt cô. Minh Thư tuyệt đối không để người con gái nào dám bén mảng đến Gia Duy.
– Bánh này cũng ngon đấy, nhưng hình như em hơi khoe khoang tài nghệ của em quá nhỉ ?: Minh Thư nói với cái giọng điệu tiểu thư.
– Hả ?: Dương Chi trừng mắt lên nhìn Minh Thư:- Nếu chị không thích thì đừng có ăn nữa !
Cả 2 người hiện đang giao nhau ánh mắt chết người.
– Kệ cô ta đi: Gia Duy nói và thưởng thức nốt miếng bánh.
– Hứ !: Minh Thư đứng dậy và đi luôn. Nhưng trước khi đi cũng quay lại lườm nó một cái. ‘Tao sẽ khiến mày không bao dám bén mảng gần anh ấy’
Ngày hôm sau…
Dương Chi vẫn ung dung đi đến trường mà không hề buết gì về những rắc rối sắp xảy đến với mình.
Vừa gần đến chỗ cầu thang thì…
Bịch ! Choang !
Hai âm lớn vang lên gây mọi chú ý với các học sinh.
Từ trên tầng 2, một lọ hoa rơi xuống ngay trúng chỗ Dương Chi đang.
Nhưng thế này chưa là gì đối với nó đâu. Dương Chi dùng đúng một tay và đập vỡ lọ hoa.
Dương Chi nhanh chóng nhìn lên tầng 2 để xem người thả lọ hoa đó là ai. Không có ai trên đó, có vẻ kẻ đó tẩu thoát rồi.
Trước hết cứ đề cao cảnh giác đã.
Dương Chi tiếp tục ung dung lên lớp. Còn từ đằng xa, kẻ chủ mưu đang tức giận cắn môi.
Lớp nó….
– Yo !: Dương Chi bước vào lớp, mặt tươi như hoa
– Yo, sáng sớm ra mà vui tươi vậy?: Minh Dương hỏi
– Àh, có người vừa định ám sát tôi đó !: Dương Chi vẫn hồn nhiên nói.
– Bị ám sát mà mi vẫn hồn nhiên nhỉ ?: Ngọc Linh nhìn nó với ánh mắt ‘kì thì’
– Nhìn vậy có ý gì ?: Dương Chi nhìn lại con bạn với ánh mắt ‘kì thị’
– Hai người có bị thần kinh không vậy ?: Minh Dương chen vào cuộc đọ mắt của 2 người
– Rồi, thế mi tính sao ?: Ngọc Linh hỏi
– Thì kệ đi, tuổi thọ tui còn dài lắm.
– Ờ, kệ mi !
Cả ngày hôm đó Dương Chi gặp phải một đống rắc rối.
Liên tục một đống chậu hoa rơi xuống. Một đống đàn chị, đàn anh đầu gấu đều muốn đập nó (thực ra đây cũng không hẳn là xui xẻo)
– Nè, có thật bà không bị rủa đấy chứ ?: Ngọc Linh hỏi:- Cả ngày hôm nay bà gặp nhiều xui xẻo lắm đấy.
– Chắc chỉ là vận xui thôi mà: Nó nói.
Đột nhiên Minh Thư xuất hiện.
– Không phiền nếu chị mượn bé con này chút không ?: Chị ta kéo Dương Chi đi
Vừa đi, Dương Chi hỏi:
– Thế chị muốn gì ?
– Tao muốn mày tránh xa anh Duy ra: Minh Thư đột nhiên thay đổi cách xưng hô.
– Hả ? Thay đổi cách xưng hô rồi hả ?: Nó đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Minh Thư trong khi nó không có gì là ngạc nhiên lắm: Nếu tôi không làm vậy thì sao ?
– Vậy thì….
Minh Thư cố tình ngã xuống đường ngay khi một chiếc ôtô lao đến.
Dương Chi vươn tay ra để kéo Minh Thư nhưng đã quá muộn.
Píp ! Binh ! Tách !
Dương Chi chỉ đơ người đứng đó, trong khi mọi người xung quanh đang vây quanh Minh Thư
Còn nó thì vẫn đứng đó, tay chân run run.
Ngay sau đó, người ta gọi cấp cứu đến. Minh Thư được đưa vào bệnh viện. Dù ngất nhưng miệng cô ta đang nở một nụ cười quỷ quyệt.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
42 chương
11 chương