Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi
Chương 23 : Bại Lộ (1)
Sau khi uống quá say rồi thì bây giờ 5 người họ cũng lết mông đi về.
Nói đi về chứ sao lại đi cùng một đường chứ !?
– Có vẻ thật trùng hợp nhỉ ? Chúng ta cùng đi chung một đường về nhỉ ?: Phong lên tiếng (đã uống 10 li)
– Ừ, trùng hợp thật nhỉ ?: Cả anh và hắn đều nói (đã uống 13 li)
– Tôi bắt đầu đi không vững mất rồi: Minh Dương bước đi chập chững như đứa bé 2 tuổi đang tập đi (tửu lượng kém- đã uống 7 li)
– Mấy người đúng là kém tém thật mà
Đứa đi vững nhất chính là nó. Cái con nghiện rượu chính cống, người đã uống hết 20 li rượu mà vẫn đi vững.
– Oya, oya. Chúng ta có gì ở đây vậy ? Một đống lũ cosplay hả ?
Chặn đường 5 người họ chính là một đám côn đồ khoảng chục tên.
– Mấy người phiền dịch đường được không ?: Vâng nó vẫn còn rất tỉnh táo để lễ phép nói chuyện đấy
– Nếu thế trước hết hãy cống nạp tất cả những gì các ngươi có đây
– Chúng tôi không đùa đâu, mong các người tránh đường
– Oi, đừng chảnh thế chứ. Bỏ mặt nạ ra và nói chuyện cái nào
Ngay cái lúc tên đó chạm vào mặt nạ thì nó đã đạp một cú đá vào bụng tên đó và kết cục tên đó bị văng ra xa.
– Tao sẽ móc mắt mày ra bây giờ tên kia: Giọng điệu của nó bỗng.thay đổi
– Con kia, mày nghĩ mày là ai mà dám đánh đại ca bọn tao !: Bọn tên đàn em ra đỡ tên đó và nói
– Thế đại ca chúng mày nghĩ hắn là ai mà đòi đụng vào tao !
– Con này láo, anh em mau xông lên !
Một đống tên xông lên. Nó thì chẳng có vẻ sợ sệt gì cả. Đương nhiên, nó là sát thủ hàng đầu mà.
Nó cũng lao đến, từ khi nào trong tay nó là một con dao găm.
Nó đấm tên này, đạp tên kia không thương tiếc. Tiện lúc đang say, hôm nay nó rất hăng.
4 tên con trai thì muốn ngăn nó lại lắm nhưng giờ ngăn nó lại đồng nghĩa với việc mất xác.
Nó nãy giờ mới chỉ dùng chân tay để đấm đá. Thế cái dao găm dùng để làm gì ?
Nó cuối cùng cũng đập bọn kia lên bờ xuống ruộng. Nó tiến lại gần tên thủ lĩnh. Ném cho hắn con dao và nói:
– Giờ tao cho mày cơ hội sám hối. Đâm con dao này thật mạnh vào tay mày đi.
Tên đó cầm lấy con dao, nở một nụ cười nham hiểm.
– Con khốn, chết đi !
Hắn tính đâm con dao vào người nó, nhưng đối với nó thế này là quá chậm. Nó nhanh chóng cầm lấy cổ tay tên đó.
– Chậc, người như ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi: Nói rồi nó lấy con dao và đam vào trúng mạch cổ tay tên đó
– Ah !!!!!!!!: Tên đó hét to lên, máu không ngừng chảy ra
Mặc kệ cho tên đó hét to thế nào, nó cũng không quan tâm
– Về thôi: nó nói
– Này Death: Đột nhiên hắn gọi nó
– Gì ?: Nó nhẹ quay người lại.
Hắn từ từ bước tới gần nó, nhẹ nhàng gỡ cái mặt nạ của nó xuống. Cơ thể nó như đông cứng, mọi cơ quan như ngừng hoạt động. Lớp mặt nạ đã rơi xuống, mọi thứ đã bại lộ rồi.
– Dương Chi ư ?: Cả anh và hắn đều ngạc nhiên. Dương Chi chính là Death ssao !??
– AIz…. Bị lộ rồi hả ?: Nó nói như việc hoàn toàn bình thường:- Tất cả mau bỏ mặt nạ ra hết đi,chúng ta đều quen nhau hết mà.
Tất cả đều cũng bỏ lớp mặt nạ xuống.
– Hiện giờ chúng ta cũng biết mặc nhau rồi, về thôi. Mọi chuyện ngày mai tính tiếp đi: Nói rồi nó lững thững bỏ về trước
Sáng ngày hôm sau…
Khi anh tỉnh dậy thì đã không thấy nó nữa. Có lẽ nó đã đi từ trước.
Cùng lúc đó, tại trường….
Nó bước vào lớp, nhẹ nhàng đi xuống chỗ mình ngồi, nằm bẹp xuống và nói:
– Làm sao đây Minh Dương. Tôi phải giải thích sao với anh hai đây?: Nó lo sợ
– Hôm qua mạnh miệng lắm cơ mà: Cậu nói
– Thì hôm qua tôi say quá, nói gì có nhớ đâu !: Say chỗ nào !
– Tôi không biết, tự đi mà giải quyết đi: Cậu vô tâm nói, cũng đúng. Đây là chuyện của nó có phải của cậu đâu mà cậu phải giúp nó
– Thằng kia, có giúp không hả ?
Nó kéo cổ áo cậu lên và nói với giọng hầm hừm sát khí. Giờ mà từ chối thì coi như xong.
– Rồi, tôi giúp bà được chưa ! Bỏ ra đi sắp ngạt thở đến chết rồi nè!
– Đấy ngoan thế có phải tốt hơn. Nói đi, tôi phải làm thế nào ?
– Anh ta biết rằng bà làm việc trong thế giới ngầm phải không, vậy thì bà hãy làm điều tương tự với anh ta. Lấy độc trị độc !
– Ồ, ý hay đó. Cảm ơn ông nha !
– Hai người đang nói gì vậy ?
Nhật Linh bước vào lớp, cả 2 giật bắn cả mình. Cô nghe thấy rồi sao ?
– Đến lúc nào vậy ?: Nó hỏi, bên trong thì lo sợ cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nó và cậu.
– Vừa mới tới, 2 người vừa nãy nói gì vậy ?: Vậy là cô không biết, may quá
– Không có gì đâu !
Nó cười một cái, nhưng ẩn sau nụ cười đó là thứ cô muốn giấu kín, không cho ai biết.
Sau mấy tiết học thì cũng đến giờ nghỉ trưa.
– Bà ăn gì không Linh để tui và Dương mua cho ?: Nó hỏi, thực ra nó làm vậy để cô không xuống căng tin. Vì 5 người họ đã hẹn nhau nói chuyện ở đó. Tuyệt đối không để ai biết.
– Sao 2 người tốt vậy ? Có ý đồ gì không vậy ?: Cô nghi ngờ nhìn 2 người
– Con này, bạn mi đang tốt bụng bộ không muốn hả ?: Nhật Linh sao hôm nay cô đa nghi thế ? Mọi hôm nghe xong sai người ta một đống cơ mà !
– Thế thì một phần bánh tráng trộn và cốc trà sữa kiwi nhé, à nhớ không trân châu đó !
– Rồi,rồi
Coi như việc ngăn cô xuống căng tin đã thành công. Giờ thì phải đối mặt với anh nữa…
Nó nghĩ đã thấy sợ rồi, từ bé đến giờ nó ít khi dám cãi lời anh lắm. Vì anh là người đã chăm sót nó bấy lâu qua. Giờ trái lời anh chẳng khác gì đâm sau lưng anh.
Nhưng nó biết ngày này cuối cùng cũng đến, giờ chỉ biết đối đầu với nó thôi !
____________________________________
Yo ! Sory vì hôm qua không đăng (50% lười; 20% bận; 30% mải đọc truyện)
Tỉ số giờ là
Đỏ:1
Đen:2
Trắng:0
Again, mình sẽ ko giải thích cái đó là gì.
Thế thôi nha !
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
42 chương
11 chương