Duyên Phận Ngàn Năm
Chương 6
Căn phòng trống rỗng, chỉ còn mình Vô Ngạn ngồi yên lặng. Cửa khẽ mở. Thân hình tiểu Phúc – chính là tên tiểu nhị mà vẫn hay chiếu cố Hạ Tịch Mạn – tiến vào. Khuôn mặt hắn lộ vẻ chân chó điển hình, kêu lên 1 tiếng chủ nhân.
Hình như dạo này ta quá bao dung cho các ngươi nhỉ? – giọng hắn nhẹ tênh
- Chủ nhân, ta là tận lực làm việc mà. – hắn cười cười.
- Bên kia thế nào rồi?
- Lần này bọn chúng cũng là cược 1 ván lớn. Đáng tiếc là không ngờ ngươi được cứu sống. – Tiểu Phúc tử biểu tình lạnh lẽo khác hẳn lúc nãy. – phía bên a Lộc đã an toàn. Cần ta đưa tiểu nương tử nhà ngươi về trước? – hắn lại lơ đễnh cười.
- Lại nói… – giọng Vô Ngạn như bâng quơ – ngươi xem ta mới đi bao lâu? Ta nói ngươi để ý nàng kiểu gì vậy? Tên đó là ai?
- Hì hì hì, là do ta vô ý. Ta thấy nàng quanh quẩn buồn chán mới bảo nàng đi xem cái triển lãm của vị họa thánh kia, nào ngờ nàng dẫn người về luôn. Ta nói, nhưng tên tiểu tử kia còn chưa có biết nàng là nữ nhân.
- Hừ. Họ quen nhau bao lâu rồi?
- Hắc hắc hắc… Lão đại à… là… ngay sau hôm người rời đi 1 ngày
“Rầm” tiếng bàn gỗ gãy làm đôi. A Phúc toát mồ hôi lạnh. Thôi xong, vị chủ nhân này…
Bình tĩnh bình tĩnh… A, không phải hôm nay nàng khai diễn gì đó sao? Nàng dặn ngươi qua sớm cơ mà. Nhanh đi nhanh đi. Nghe nói tên Mạc Lương Đình đó cũng đến.
Thực ra, a Phúc chưa dứt lời thì đã cảm thấy có 1 cơn gió lướt qua. Hắn thở phào. Ai nha, may mắn. Thật không ngờ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Khi Vô Ngạn ra đến cửa, lại thấy vị kia khuôn mặt đỏ ửng đang tức tốc chạy về. Vốn định lên tiếng chào mà vị kia cứ thế chạy thẳng lên phòng. Bộ dạng gấp đến độ như có ai đuổi giết. Hắn tò mò đi lên theo sau.
Thật tức quá!
Ngày công diễn, vị Thanh Nhã kia lại đổ bệnh. Đáng lẽ ta phải nghĩ đến diễn viên đóng thế chứ. Nay nữ chính đổ, lại không ai kịp học để diễn ăn ý với Thẩm Hạo. Khách khứa đến gần như đông đủ, lại sắp sửa khai diễn. Vân tỉ tỉ gấp đến mức cả người đều run. Cuối cùng, vẫn là ta nói ta có biện pháp. Thôi coi như xong. Ta lên sân khấu cũng được. Dù gì cũng chỉ là buổi công diễn đầu tiên thôi.
Còn nửa tiếng. Ta tức tốc chạy về lấy đồ make up. Lấy xong, gặp Vô Ngạn đang tò mò nhìn, ta cũng không để ý, trực tiếp kéo hắn nói hắn cùng đi mau. Hắn không nói 2 lời bế bổng ta lên, dùng khinh công tiến đến gánh hát. Vì vậy trên đường, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ 2 nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật ôm ấp nhau bay qua bay lại. Ta cũng lười để ý.
Tịch Mạn, ngươi trở lại. Còn hơn 1 khắc nữa là đến giờ rồi. Làm sao….
- Được rồi, được rồi. Cứ diễn đi. Cảnh 2 ta mới ra sân mà. Tỉ tỉ bảo mọi người vào vị trí. Tỉ vào đây giúp ta 1 chút. Vô Ngạn, huynh ra đó ngồi đi.
Ta chỉ huy 1 lượt, rồi vào phòng thay đồ. Vân tỉ tỉ lúc đó mới phát hiện ta là nữ nhân. Mắt trợn tròn, miệng há ra khép lại không nên lời.
Ta đội tóc giả, lại bảo tỉ ta làm tóc. Sau đó nhanh chóng tranh điểm. Ơn trời là vị Vân tỉ tỉ này đúng là chuyên gia make up. Nàng ta nhìn, hỏi cách sử dụng 1 loáng, lại bôi bôi trát trát lên, trông ta khác hoàn toàn. Nữ nhân trong gương đồng khuôn mặt trắng nõn tinh tế. Mái tóc dài đen mượt được cố định bằng 1 trâm bạch ngọc, tao nhã mà xinh đẹp. Một vẻ đẹp dịu dàng như nước, lung linh như ngọc. Nói chung, ta tự luyến rồi.
Muội thật xinh đẹp. – nàng cảm thán. – nhanh nhanh, tháo cái này ra.
Kính ư? Nhưng là không đeo sao ta có thể nhìn thấy. Đành phải dùng kính áp tròng. Thấy tròng mắt ta biến thành màu tím, nàng kinh ngạc không thốt nên lời. Lúc ấy tiểu nha đầu chạy vào nói sắp đến phân cảnh tiếp. Ta run run hít 1 hơi thật sâu đi ra khỏi phòng.
Trên sân khấu, hiệu ứng ánh sáng được ta thiết kế đặc biệt. Sau khi kéo rèm lên, tiếng vỗ tay tán thưởng làm ta thấy an tâm hơn. Ta nhìn thấy Vô Ngạn ngồi cùng bàn với hai vị kia.Yên tâm hơi mỉm cười, ta bắt đầu nhập tâm vào vai diễn.
Vở kịch nổi tiếng chuyện tình Lương Chúc được ta cải biên trở thành thiên tình sử cảm động bi đát có thể diễn được trên sân khấu với độ dài hơn 2 tiếng.Lúc Thẩm Hạo ra sân khấu còn bị dọa đến ngơ ngẩn. Cảnh trước ta mặc nữ trang xinh đẹp động lòng người. Cảnh sau trở thành 1 chàng thư sinh văn nhã tuấn tú đặc biệt được mọi người yêu thích. Tiếng vỗ tay không ngớt. Đến đoạn cuối, để tạo hiệu ứng đặc biệt, ta trước đó đặc biệt chuẩn bị bươm bướm. Khi Chúc Anh Đài ta đây mắt rơm rớm nhìn cảnh tượng trước mắt kêu gào gọi Lương Sơn Bá, có tiếng khóc thút thít dưới sân khấu. Nhiều người cảm động không che dấu tâm tình khóc nấc lên. Ta đặc biệt thành công, ánh mắt chứa chan tình cảm.
Một mình ta sống trên cõi đời này có ích chi khi người ta yêu thương nhất không còn? Sơn Bá, Chúc Anh Đài ta nguyện hóa thành hồ điệp, cùng huynh quyến luyến trần gian. Nếu sống không được ở bên nhau, ta nguyện chết cùng huynh…
Lời thoại buồn nôn này ta đọc còn nổi da gà. Thế mà vẫn phải diễn. Ta nhảy vào nấm mồ, thực chất đã được dàn dựng tốt. Sau khi ta nhảy vào, hiệu ứng bươm bướm tung bay khắp sân khấu. Ánh đèn được giảm xuống, hiệu ứng khói phun vào. Mọi người ngây ngẩn nhìn cảnh đẹp trước mắt. Là mộng, hay thực?
Cuối cùng, thành công vang dội của buổi diễn khiến cho gánh hát của Vân tỉ trong 1 đêm trở thành đệ nhất. Mà ta cũng nổi danh bởi vai diễn này. Mấy ngày công diễn sau, vị Thanh Nhã kia cũng không đạt được hiệu quả rung động như ta. Nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, ta lại thấy đáng thương.
Cuối cùng, ta lại gặp vấn đề với bọn họ. Mạc Lương Đình đến chặn ta, nhìn ta với ánh mắt đắm đuối đầy nhu tình, chỉ hận không thể xông lên ôm chặt.
Là nàng, đúng không?
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
124 chương
121 chương
94 chương
94 chương