Editor: Thanh Việt   Là chủ tử, nếu muốn đưa nô tỳ qua làm thiếp cho hiền tế thì hoàn toàn không cần giải thích, không cần lo lắng, cùng lắm là ứng phó một tiếng. Nô tài không chỉ không được dị nghị mà còn phải dập đầu tạ ơn, giống như Xuân Cảnh vậy. Mặc dù nàng ta là nha đầu nhất đẳng bên cạnh Đại phu nhân, đã có hôn ước nhưng Đại phu nhân muốn nàng ta làm thiếp, nàng ta chỉ có thể quấn tay nải thành thật trở về theo Đại cô nương. Nhưng cũng không phải nô tài nào cũng có thể tùy ý bài bố, chuyện này có liên quan tới thân phận của bọn họ. Phụ mẫu Xuân Cảnh chỉ được làm mấy việc râu ria, nhưng Trần ma ma chẳng những là nhất đẳng ma ma, còn là người được Đại phu nhân yêu thích, hơn nữa chủ tử cũng đã đồng ý cho Tiên Y được tự chọn hôn sự, không có lý do gì để đổi ý. Cho nên cách tốt nhất là Trần ma ma cam tâm tình nguyện giao Tiên Y ra, dù chỉ ở ngoài mặt cũng không sao.   "Qua mấy ngày nữa để Trần ma ma về nhà thân mẫu ta một chuyến đi." Trần phủ có lão ma ma cao hơn Trần ma ma, một số việc chủ tử khó nói, nhưng nô tài thì lại không cố kỵ nhiều.   "Đúng vậy, bảo mấy lão tỷ tỷ khuyên nhủ thì nàng ta nhất định sẽ nghĩ thông." Tằng ma ma cười rũ đôi mắt, các nếp nhăn xô vào nhau.   Cũng không biết xảo diệu như thế nào, trong khoảng thời gian này Tiên Y luôn nghĩ đến Kim Phong Hoa. Nàng đã bị ép đến chân tường, mất hy vọng được gả cho người bình thường, nàng chỉ có thể ngày đêm tìm biện pháp gặp Kim Phong Hoa cầu cứu, sợ rằng hắn là đường lui cuối cùng của nàng. Nàng không muốn làm thiếp, đặc biệt là thiếp thất dưới mí mắt Đại cô nương. Ở thời đại ái thiếp diệt thê là tội lớn như thế này, cảnh làm thiếp sống trong phú quý cũng không thắng nổi việc bị người khác nắm giữ vận mệnh.   "Ngươi không còn con đường khác để đi." Kim Phong Hoa duỗi tay ôm Tiên Y, đặt nàng lên mình, hít mùi thơm trên cơ thể nàng một cái, cánh môi mỏng từ gương mặt Tiên Y chuyển xuống cần cổ bóng loáng, tạm dừng ở động mạch chủ của nàng.   Tiên Y cứng người theo động tác ngày càng thân mật của Kim Phong Hoa. Nàng không còn lựa chọn nào khác, càng không giống liệt nữ ở thời đại này vì bảo vệ sự trong sạch mà chết đi cho xong việc. Có lẽ đối với nàng, không có gì quan trọng. Nếu thật sự ở giữa hai lựa chọn chết và làm thiếp, nàng sẽ không chút do dự đi làm thiếp cho Đại cô gia. Dù sống một cách đau khổ, nàng cũng sẽ không từ bỏ, vì một khi đã chết thì mọi sự sẽ hóa không. Nàng đã hứa với một người sẽ sống sót thật tốt, nàng nuốt lời một lần, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai.   "Trên người ngươi có ấn ký của ta, Tiên Tiên... Ngươi nghĩ rằng thoát được ta sao?" Ôn nhu kéo vạt áo của Tiên Y ra, Kim Phong Hoa si mê nhìn dấu vết trên xương quai xanh nàng, chú tâm đến nỗi làm cho người ta sởn tóc gáy.   Tiên Y quay mặt đi, muốn né ra vì cảm thấy không khỏe do hơi thở ấm áp trên cổ. Trong khoảng thời gian này nàng đã nghe những lời này rất nhiều lần, Kim Phong Hoa giống như đứa trẻ háo hức cầm món đồ chơi trong tay, xác nhận hết lần này đến lần khác. Tuy kiếp trước Tiên Y chưa từng tiếp xúc với loại người như thế này, nhưng nàng biết, tình trạng này được xem như một loại bệnh tâm lý, mà rất khó nói không biết bệnh của hắn có nặng hay không. Không thể phản kháng, cái nào ít hại hơn thì chọn cái đó, từ trước đến nay Kim Phong Hoa ngoài hù dọa nàng một chút thì chưa từng thực sự thương tổn nàng, mà Đại cô nương… Tiên Y cúi đầu che đậy ý cười châm chọc, đến nơi đó mới là sống không bằng chết.   “Ngươi chắc chắn chúng ta có thể rời khỏi Kim phủ chỉ trong ba tháng sao?” Tiên Y vẫn có chút hiểu biết nhất định với Đại phu nhân, vào lúc Đại thiếu gia Nhị thiếu gia chưa thành gia lập thất, Đại lão gia còn chưa đề cập thì sao bà ta có thể buông tha Kim Phong Hoa, hơn nữa từ trước tới nay bà ta vẫn luôn có ác cảm với hắn trong lòng.   Kim Phong Hoa phản ứng lại hơi chậm một chút, lưu luyến dời tầm mắt khỏi xương quai xanh Tiên Y, hắn nắm cằm Tiên Y, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt của Kim Phong không có gì tồn tại ngoài màu đen.   “Sợ rằng nương ta sẽ kéo dài trong ba tháng, nếu bà ấy đi, ta cũng sẽ không ở lại nơi này, ngươi sẽ càng không.”   “Vậy ý ngươi để nương ta rời phủ là?” Tim Tiên Y đập nhanh hơn, đừng giống như suy nghĩ của nàng chứ.   “Yên tâm, ta sẽ thực hiện đúng lời hứa, để bà ấy rời Kim phủ trước đối có lợi với cả hai chúng ta.” Kim Phong Hoa chỉ nói một nửa, vẫn không nói cho Tiên Y biết rốt cuộc bọn họ sẽ dùng cách gì rời Kim phủ.   Có Đại phu nhân tính kế, Kim Phong Hoa quạt gió thêm củi, Trần ma ma rất nhanh đã lấy danh nghĩa Đại phu nhân mang theo lễ vật đến Trần phủ vấn an Trần lão phu nhân. Trước khi đi, Tiên Y muốn nói vài lần lại thôi. Nghĩ đến cảnh cáo của Kim Phong Hoa, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn im lặng, chỉ giúp mẫu thân sắp xếp thêm vài món đồ nữa. Trần ma ma không biết duyên cớ thật sự bên trong, chỉ nghĩ nữ nhi lưu luyến mình. Thật ra trong lòng bà cũng không muốn rời Kim phủ, nhưng chung thân đại sự của nữ nhi vẫn chưa rõ ràng, thái độ và cách đối đãi của Đại phu nhân với bọn họ lại thêm ái muội, từ trước đến nay làm nô tỳ đều là thân bất do kỷ.   Trần ma ma bị Đại phu nhân dùng lý do tẫn hiếu lừa đi nên bà không thể trở về trong ngày một ngày hai được. Tiên Y thừa dịp Trần ma ma không ở Kim phủ, cố gắng đem hết những gia sản đáng giá trong nhà và một số đồ Kim Phong Hoa đưa đến tiền trang lớn nhất. Cho dù tương lai nàng làm cách nào có thể rời khỏi phủ, nàng đều không muốn đưa gia sản nhà mình làm giàu cho người khác. Cũng may tiền trang này có dịch vụ gửi đồ, tư liệu của khách nhân cũng được bảo mật tương đối, thêm bản lĩnh của Kim Phong Hoa, Tiên Y buông được nửa lo lắng.   Trong lúc Trần ma ma rời đi chưa được mấy ngày, cuối cùng Nhị thiếu gia cũng đã ra khỏi trường thi, người vừa trở về, ngay cả đứng cũng khó khăn, chỉ qua mấy ngày mà thân hình gầy rộc đi. Đại phu nhân nhìn mà rớt nước mắt, ôm nhi tử khóc lớn, cuối cùng được mọi người khuyên nhủ mới tạm thời để Nhị thiếu gia về phòng nghỉ ngơi, ngủ cả một ngày. Sau khi Nhị thiếu gia trở về, Đại phu nhân vội chân không chạm đất, bà ta hận không thể dùng hết dược liệu tinh quý trong phủ bồi bổ cho con mình. Đến lúc Đại lão gia không nhìn được nữa phải gọi Đại phu nhân trở về mới không khiến nhi tử bị bồi bổ quá mức. Nhưng cho dù vậy vẫn không giảm bớt tình mẹ dào dạt trong Đại phu nhân, nếu bị hạn chế lượng lương thực thì bà ta sắm thêm y phục, càng tiêu phí nhiều tâm tư hơn. Ngay cả khi Trần phủ truyền đến tin tức nói Trần phu nhân đã lâu không gặp Trần ma ma, muốn giữ bà ấy lại mấy ngày thì bà ta cũng không để trong lòng, ma ma trong Trần phủ cũng không khuyên nhủ Trần ma ma, cho bà thời gian để suy xét.   Đại phu nhân không để trong lòng nhưng Tiên Y vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Một ma ma nhất đẳng bên cạnh phu nhân lại có thể ở lại bên nhà thân mẫu một thời gian lâu như vậy, nàng luôn cảm thấy chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Kim Phong Hoa. Nhưng trong khoảng thời gian này Kim Phong Hoa lại thành thật ở bên cạnh chăm sóc Hàn di nương, Tiên Y không biết hắn có con át chủ bài gì nên chỉ có thể chịu đựng nỗi nhớ nhung, yên lặng chờ đợi. Trong lúc Trần ma ma không ở đây, Tằng ma ma chậm rãi chiếm từng quyền lợi của Trần ma ma. Cho dù Tiên Y không thèm để ý thì vẫn phát hiện cách người xung quanh đối xử với nàng đã biến hoá vi diệu. Cũng không phải đột nhiên đối xử không tốt với nàng, chẳng qua vẫn không nhiệt tình bằng như lúc mẫu thân nàng còn ở đây. Cũng may Tiên Y thật sự không phải tiểu cô nương mười bốn tuổi, đã từng thấy không ít trường hợp nịnh cao đạp thấp rồi, thậm chí nàng dự đoán nếu Kim Phong Hoa thật sự để mẫu thân nàng không còn ở Kim phủ nữa, chỉ sợ những ngày sau của nàng sẽ không được tốt cho lắm.   Tương phản với Tiên Y, Tằng ma ma càng thêm xuân phong đắc ý, nhờ bà ta thổi gió bên tai nên tâm tình của Đại phu nhân cũng tốt hơn không ít, làm cho mong ước của Đông Cảnh thành sự thật.   Đúng là Đại phu nhân từng nghĩ đưa Đông Cảnh đến chỗ nữ nhi, nhưng dung mạo Đông Cảnh không thể so với Tiên Y, sợ rằng đưa tới cũng chỉ là một thứ vô dụng. Cho nên khi cữu cữu Đông Cảnh tới cầu, Đại phu nhân chỉ làm bộ làm tịch chứ không thật sự muốn giữ Đông Cảnh lại. Trần ma ma và Tằng ma ma đã nhìn ra điểm này, nhưng vì Trần ma ma có khoảng cách với Đại phu nhân, lại sợ mang phiền toái tới cho Đông Cảnh nên không dám nói nhiều. Còn Tằng ma ma lại không chút cố kỵ làm Đông Cảnh được thoát nô tịch, còn hắt một chén nước bẩn lên người Tiên Y. Nhìn Đông Cảnh đang quỳ gối ở phía dưới, Đại phu nhân hào phóng cho nàng ta mười lượng bạc, coi như trọn tình chủ tớ, sau đó trả khế ước bán thân cho Đông Cảnh, khi đến nha môn bỏ nô tịch cũng được quản sự ở tiền viện đi xác nhận.   Đông Cảnh tự nhiên biết ơn vô ngần, cầm bạc và khế ước bán mình, trên lưng là tay nải dập đầu với Đại phu nhân, lại liếc mắt cảm kích Tằng ma ma. Lúc này mới ea khỏi chính phòng, ngoài phòng là tỷ muội cùng viện đang đứng. Tất nhiên Thu Cảnh chúc mừng thật tốt một phen, sau đó lại chuẩn bị lễ chia tay, ngay cả bốn nha đầu tam đẳng cũng có mặt. Từ ngày Tiên Y nghe được cuộc nói chuyện của Thu Cảnh và Đông Cảnh đã biết Đông Cảnh là một người thanh cao tự đắc nhưng lại không nhìn rõ người khác. Hiện giờ nàng ta được như ý nguyện, thoát khỏi nô tịch nên sợ rằng sẽ càng chướng mắt Tiên Y và Tú Châu thêm. Quả nhiên, chờ đến phiên Tiên Y tặng túi tiền, mặt Đông Cảnh vốn đầy ý cười lại chỉ lạnh mắt nhìn, nhận xong thì nhét ngay vào trong ngực, dường như rất ghét bỏ. Tiên Y nhìn Thu Cảnh không vui nhíu mày, Vân Song, Lộ Song và Vũ Song ghé vào nhau cùng vui sướng khi người gặp hoạ, Tuyết Song bất mãn, Tú Châu tràn đầy giận dữ. Tiên Y đột nhiên thấy thật mệt lòng, ba người này luôn luôn nghĩ xấu cho người khác. Sợ rằng ngay cả lúc này nàng chỉ trời thề thốt không muốn làm thiếp người ta thì bọn họ cũng không tin chút nào, hơn nữa nàng cũng không cần phải giải thích cho người khác.   Đông Cảnh rời Kim phủ vào một buổi chiều mặt trời rực rỡ, lúc này Tiên Y căn bản không ngờ đến một ngày hai người các nàng sẽ có liên quan.   Tiễn Đông Cảnh đi, chính phòng lại càng thêm sinh động. Vị trí vốn cố định lại bắt đầu có biến cố. Đông Cảnh vừa đi, không phải Tú Châu thì là Tiên Y được thăng cấp, nhưng lúc này Đại phu nhân lại ngậm chặt miệng không nói đến việc này. Nhưng người sáng suốt đều thấy số lần Vân Song được vào phòng hầu hạ ngày càng nhiều, mà Tằng ma ma lại càng thêm nể trọng nàng ta.