Duy Ngã Độc Tôn
Chương 821
Ngay trong nháy mắt Kiền Kính nói ra lời này, mọi người đều nhìn thấy được ở giữa vùng tử khí nồng nặc, quả thật có một bóng người như ẩn như hiện. Tuy rằng khoảng cách vô cùng xa xôi, nhưng lại phủ lên một bóng ma trong lòng mọi người ở đây, đồng thời cùng có một loại cảm giác kinh khủng.
Cuối cùng đó là kẻ nào? Lại to gan lớn mật như thế, tiến vào chạy nhảy ở sâu trong khu vực hạch tâm Từ Long cổ Khoáng?
Tử Long Cổ Khoáng cũng không phải là hang mỏ chỉ có một cửa vào, mà là một khu mỏ rộng lớn, có vô số chỗ ra vào!
Mọi người thăm dò Tử Long cổ Khoáng, thông thường mà nói đều là tiến vào từ chỗ ra vào ở khu sát biên giới, thăm dò từng chút vào bên trong, rất ít người có gan trực tiếp xâm nhập sâu vào trong khu vực hạch tâm.
Tần Lập híp mắt lại, bỗng mở trừng lớn, bắn ra hai đạo thần quang. Từ rất xạ bóng người kia như sinh ra cảm ứng, quay nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt người kia, không ngờ bắn ra hai tia sáng xanh lục như đã thú, làm người ta cảm thấy cực kỳ khủng bố!
- A!
Nam Cung Tử Lăng bị đọa đến thét to một tiếng, hoa dung thất sắc, ôm chặt lấy cánh tay Ngọc Châu ở bên cạnh.
Tuy rằng Ngọc Châu không phát ra tiếng hét, nhưng mặt cười cũng trở nên tái nhợt, nắm lấy tay Nam Cung Tử Lăng, nhẹ giọng nói:
- Không sao cả, đừng sợ.
Lúc này, bóng người trong tử khí kia chợt lóe liền biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Nhưng trong lòng mọi người lại trở nên nặng trịch, không còn tâm lý nhẹ nhõm như trước nữa. Con đường tiếp theo, dường như cũng phủ lên một tầng bóng ma.
Lúc này Tần Lập khẽ lẩm bẩm:
- Thật là kỳ quái, người này...không có một chút khí tức sinh mệnh, nhưng lại mạnh mẽ như thế, làm người ta không đoán được.
- Cái gì? Hắn không phải người sống?
Mọi người đều sững sờ, Hô Diên Kiêu Dưởng hô to:
- Không phải là người, chẳng lẽ là một cỗ thi thể hay sao?
Nam Cung Tử Lăng không nhịn được thân thể khẽ run lên, mắt đẹp trừng Hô Diên Kiêu Dưởng, nói:
- Đệ đừng nói bậy!
- Sư tỷ, Kiêu Dưởng không nói bậy, người kia quả thật là một bộ cổ thi! (xác ướp cồ)
Tần Lập trầm giọng nói, trong lòng nghĩ: Tử Long cổ Khoáng quả nhiên là danh bất hư truyền còn chưa tiến vào khu vực hạch tâm, đã cho một cái gõ đầu! Không biết đây là trùng hợp, hay là có người cố ý chuẩn bị.
- Quản nó là cái gì, dù sao nếu như chọc tới chúng ta, tới một cái đập chết một cái, tới hai cái đập chết một đôi là xong!
Mạc Bắc hiển nhiên không có tâm lý kính sợ hoảng hốt gì với loại cổ thi này, hùng hồ nói.
Trong mắt Kiền Kính xẹt qua tia sáng bình tĩnh, khẽ giọng nói:
- Chỉ sợ không dễ dàng như thế. Ta nghe nói có một số cổ thi là do đại thần thời đại Hoang cổ chết đi, thi thể không tan rã, một khi bị linh vật xâm chiếm, sinh ra thi biến, sẽ trở nên rất là khủng bố. Dù là không còn oai lực đại thần Hoang cổ, nhưng thi thể này cũng không phải do chúng ta đập nát được, bị thứ kia quấn lấy, mài cũng có thể mài chết người!
Lúc này Ngọc Châu cũng gật đầu, nàng càng hiểu biết nhiều hơn về những tạp học này, khẽ giọng nói:
- Kiền Kính nói rất đúng, đây là một bộ cổ thi xảy ra thi biến. Chúng ta phải cẩn thận, tránh xa nó, đừng bị thứ này quần lấy.
Lúc này Tần Lập hai mắt khép hờ, thần thức hùng hồn trải xuống mặt đất như thủy ngân, bao trùm xung quanh Tử Long cổ Khoáng. Những nơi quét qua, tất cả đều hiện lên hình thể rõ ràng trong đầu Tần Lập.
Có lẽ là là ở lâu dài trong Tiên Thiên Tử Khí, đã sớm quen thuộc với loại năng lượng tinh thuần nhất thiên địa này, hoặc là Kỳ xảo Tần Lập rất tốt, lúc thần thức hắn xẹt qua những tồn tại hùng mạnh, đối phương lại không hề có một chút phát hiện, điều này làm cho Tần Lập thở phào một hơi.
Lựa chọn một con đường ít nguy hiểm nhất, Tần Lập dẫn mấy người đi sâu vào trong Tử Long Cổ Khoáng.
Lần này là đi hơn mười ngày. Vào ngày thứ mười ba, Tần Lập rốt cuộc ngừng bước. Vào lúc này, bọn họ đã sớm xâm nhập vào khu vực hạch tâm khu mỏ bao trùm trong Tiên Thiên Tử Khí.
Dọc theo đường đi, bọn họ không hề gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì. Mọi người đều biết, đây là bởi có Tần Lập dẫn đường. Nếu như đổi thành bọn họ, khẳng định chạy loạn một trận, nói không chừng sẽ gặp phải tồn tại mạnh mẽ khủng bố. Đến lúc đó, bằng chút thực lực bé nhỏ của bọn họ, muốn chạy trối chết cũng là một chuyện gần như không thể nào.
Sau khi tiến vào khu vực hạch tâm khu mỏ khoáng này, Tần Lập cũng không vội vàng tìm kiếm hang mỏ xâm nhập vào Tử Long cổ Khoáng tra xét thử, mà lấy ra một lượng lớn Thần Nguyên từ nhẫn trữ vật, chia cho mọi người, để cho bọn họ dựng nhà tu luyện ở đây!
Còn bản thân Tần Lập, sau khi phân phối Thần Nguyên cho mọi người xong, cũng bắt đầu bế quan tu luyện, trùng kích cảnh giới càng cao hơn!
Nơi này quả thật giống như là chuẩn bị cho riêng Tần Lập, Tiên Thiên Tử Khí nồng đậm đến mức sắp hóa lỏng, sau khi Tần Lập vận hành Tử Khí Quyết, liền điên cuồng tràn vào trong cơ thể Tần Lập. Nhưng nhìn từ bên ngoài, vẫn không nhìn ra Tiên Thiên Tử Khí nơi này giảm bớt đi, có thể thấy được Tiên Thiên Tử Khí ở khu vực này phong phú cỡ nào!
Trước người Tần Lập chồng chất mấy ngàn cân Thần Nguyên, chất ốồng thành một ngọn núi nhỏ. Từng khối từng khối Thần Nguyên không trải qua tao hình gì, bộc phát ra hàng vạn tia sáng, như một vầng mặt trời cực nóng. Loại dao động năng lượng kinh người này, gần như muốn lao ra khỏi khu Tử Long Cổ Khoáng!
Ngàn vạn tia năng lượng hình thành ngàn vạn sợi tơ, theo các đường kinh mạch toàn thân Tần Lập, dũng mãnh tràn vào trong thân thể Tần Lập. Ngàn vạn tia năng lượng này, hoàn toàn tới từ những Thần Nguyên chồng chất như núi kia!
Đồng thời, trên đỉnh đầu Tần Lập hình thành một dòng xoáy khí hoàn toàn do Tiên Thiên Tử Khí ngưng tụ thành. Dòng xoáy khí này từ trên cao hóa thành một vòng xoáy màu tím vô cùng lớn, càng xuống dưới càng nhỏ lại. Từ trên cao rộng tới mấy ngàn thước, xuống tới trên đỉnh đâu Tần Lập chỉ còn to bằng một cây kim, cuối cùng hóa thành cỡ sợi tóc, theo mi tâm Tần Lập tiến vào giữa từ phủ!
Trong tiểu thế giới do tử phủ Tần Lập diễn hóa ra, một pho thần tượng có dung mạo giống ý như Tần Lập, đội trời đạp đất, đứng ở giữa tiểu thế giới, há to miệng không ngừng hấp thu cỗ Tiên Thiên Tử Khí này.
Thời gian mấy tháng yên lặng trôi qua, cứ thế yên lặng biến mất, Nam Cung Tử Lăng, Hạ Văn Vũ, Hô Diên Kiêu Dưởng, Ngọc Châu, Kiền Kính, Mạc Bắc, sáu người dựng lên nhà cỏ, vây quanh Tần Lập ở giữa, giống như đang hộ pháp.
Toàn khu vực trung tâm Tử Long cổ Khoáng, không có một chút tiếng động, mọi người đều đang một lòng tu luyện.
Một bóng người ẩn thân trong một đoàn tử khí cực kỳ dày đặc ở một nơi cách mọi người mấy trăm thước, chỉ lộ ra hai mắt, nhìn về phía mấy người Tần Lập. Khi nhìn thấy ánh sáng do Thần Nguyên bộc phát ra, ánh mắt này tản mát ra một tia hào quang tham lam.
Ở giữa từ phủ mi tâm Tần Lập, pho thần tượng trong tiểu thế giới đột nhiên mở to hai mắt, bắn ra hai đạo thần quang. Hai đạo thần quang này, trực tiếp thông qua hai mắt Tần Lập, bắn về phía bóng người lên lén lút lút, muốn mò tới bên này!
Giống như giữa đêm đen, bỗng nhiên có một tia sáng cực mạnh chói lóa chiếu lên trên người, bất ngờ làm cho bóng người kia hoảng sợ cứng ở đó. Sau đó, bóng người kia phát ra mấy tiếng kêu chi chi hoảng sợ, bóng hình chợt lóe, biến mất giữa từ khí mênh mông.
Dòng xoáy Tiên Thiên Tử Khí trên bầu trời, lúc này bắt đầu chậm rãi tiêu tán trở về bình ổn. Thần Nguyên chất chồng như núi trước người Tần Lập, cũng đã sớm mất đi dao động năng lượng.
Lúc này, thời gian đã yên lặng trôi qua một năm rưỡi!
Trong núi không có ngày tháng, Tần Lập dùng tâm lịch suy tính một phen, cũng cảm thấy có phần kinh ngạc. Hắn không ngờ tới thời gian bế quan lần này, lại kéo dài tới một năm rưỡi. Nếu không phải có sinh vật bên trong Tử Long cổ Khoáng cảm ứng được khác thường bên này, mò tới nhìn trộm, sợ rằng sẽ còn tiếp tục bế quan.
Lúc này, Tần Lập giở tay nhấc chân đều có phong thái hoàn toàn khác so với trước kia. Đây là một loại thế Đế Vương tử nhiên!
Trải qua bế quan một năm rưỡi, thực lực Tần Lập thành công đột phá cảnh giới Thánh Chủ tiến vào cảnh giới Thần Vương càng cao hơn!
Mặc dù chỉ là Thần Vương nhất trọng, nhưng tốc độ tăng cấp của Tần Lập cũng quả là hiếm thấy trên đời. Cảnh giới càng tăng lên, nỗi kiêng kỵ Thông Thiên Đại Đế trong lòng Tần Lập càng mãnh liệt.
Bởi vì sau khi Tần Lập tăng lên đến Thần Vương nhất trọng, thần thức đã gần như bao phủ một phần ba Nhất Địa! Dưới thần niệm vô cùng hùng hồn, gần như không có thứ gì có thể che giấu được trước mặt hắn!
Hơn nữa, nếu như chênh lệch cảnh giới quá lớn, dù là đối phương đang rình mò mình, bản thân mình cũng không thể phát hiện được!
Xem ra, hiện tại đã không phải chỉ là vấn đề báo thù cho Ô Quận Vương, vấn đề lớn hơn nữa là Tần Lập phải làm sao tránh được Thông Thiên Đại Đế truy sát!
Vì bù đắp mắt trận, hay là trừ đi uy hiếp gia tộc ở Tương lai, Tần Lập hết sức rõ ràng: Thông Thiên Đại Đế sẽ không thể nào tùy ý cho mình tiếp tục phát triển.
Việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng tìm được Ngũ Hành Thủy, gom đủ con số Ngũ Hành, để cho tiểu thế giới giữa tử phủ mình có thể diễn hóa hoàn toàn. Đến lúc đó, sẽ có được đạo của riêng mình, từ đó hình thành dị tượng của bản thân!
Đến lúc đó, dùng tiểu thế giới trấn áp địch nhân, tự nhiên sẽ không sợ nó bị tan vỡ nữa. Còn hiện giờ, Tần Lập quả thật không dám tùy tiện thi triển ra tiểu thế giới.
Một khi bí mật này bị Thông Thiên Đại Đế biết tới, sợ rằng hắn thà không phi thăng, cũng phải lập tức đích thân ra tay trấn áp mình ngay.
Lại qua mấy tháng, những người khác dần dần tỉnh lại từ trạng thái bế quan, mỗi người đều có tăng lên rất lớn. Rõ ràng nhất, chính là Nam Cung Tử Lăng từ cảnh giới Địa Tiên đỉnh, nhảy lên thành Thánh Chủ giai đoạn thứ nhất sơ kỳ!
Đây là một bước nhảy vọt về chất, làm cho người ta phải kính nể tinh thần phấn đấu của Nam Cung Tử Lăng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tần Lập dẫn theo Nam Cung Tử Lăng bên người. Đều là Địa Tiên đỉnh, Nam Cung Tử Lăng nhất định sẽ tăng lên nhanh hơn các nàng Cơ Ngữ Yên cùng Xà Xà!
Năm người Ngọc Châu, Hạ Văn Vũ, Hô Diên Kiêu Dưởng Kiền Kính cùng Mạc Bắc, tất cả đều tăng lên Thánh Chủ giai đoạn thứ nhất đỉnh, Trong đó Ngọc Châu cùng Hạ Văn Vũ, chỉ thiếu một chút đã đột phá đến giai đoạn thứ hai!
Hô Diên Kiêu Dưởng có chút mơ màng nhìn thoáng qua cảnh tượng xung quanh, căn cứ theo phán đoán trình độ xuống cấp của căn nhà có mình dựng lên, nói:
- Bế quan lần này đã hơn một năm, ta cuối cùng cũng trở thành Thánh Chủ rồi. Ha ha ha!
Nhìn Hô Diên Kiêu Dưởng cười ha hả, Ngọc Châu không nhịn được đả kích:
- Công tử đã thành Thần Vương rồi, cũng không có cười ngu ngốc như ngươi vậy!
- Ấy...
Hô Diên Kiêu Dưởng trực tiếp sững sờ, có chút khó mà tin được nhìn sang Tần Lập, hỏi:
- Công tử...là thật sao?
Truyện khác cùng thể loại
304 chương
128 chương
161 chương
579 chương
680 chương
41 chương