Vốn vẻ mặt bình tĩnh của Lãnh Khinh Tuyết, giờ phút này chứa đầy oán hận, nàng nhìn lão đầu bếp cười lạnh nói: - Tốt! Chu Vô Phong! Tỷ phu tốt của ta, ngươi thật có bản lãnh, a? Ta còn tưởng rằng, ngươi khó quên tiện nữ nhân tình cũ kia! Ha ha! Không nghĩ tới ngươi lại nhập bọn với Tần Lập, Lãnh Khinh Mi ơi Lãnh Khinh Mi! Ngươi có nhìn thấy không? Người trong lòng ngươi nhớ mãi không quên, cùng người ta rủ nhau tới tấn công Thánh Nữ Hồ kìa! Hà hà hà! Lão đầu bếp lại giống như chưa từng nghe nói qua tên Tần Lập, nhướng lông mi lên, thản nhiên nói: - Lãnh Khinh Tuyết! Ngươi ít ngậm máu phun người đi! Đúng vậy, ta cùng với tiểu gia hỏa này rất hợp ý, cũng đi theo hắn cùng tới đây. Tuy nhiên, dường như hắn không biết ta là ai, ta cũng không biết hẳn là ai, hắn tên là Tần Lập sao? Cái tên này không tệ! Ân oán giữa hắn và các ngươi không có liên quan gì tới ta. Tần Lập bĩu môi, thầm nghĩ: - Lão gia hỏa này nuốt lời thật rất nhanh. Lãnh Khinh Tuyết cười lạnh một tiếng: - Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi sao? Hai người các ngươi cùng nhau tới đây. Hơn nữa, nếu không có ngươi, làm sao hắn có thể đi vào được trong bí cảnh Thánh Nữ Hồ này? Tuy nhiên, Chu Vô Phong! Ta thật đúng là phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi dẫn hắn đến, chúng ta muốn đi ra ngoài giết hắn, cũng có chút khó khắn đấy! Lúc này lão đầu bếp nhìn thoáng qua Tần Lập. hỏi: - Ngươi đã làm thịt con mẹ Lâm Mạt Mạt kia à? Còn làm thịt rất nhiều tiền bối danh túc và Thái thượng trưởng lão sao? Tần Lập gật gật đầu, nhưng không có giải thích, bởi vì không cần thiết, lão đầu bếp nếu muốn tin tưởng hắn, vậy căn bản không cần hắn giải thích, lão đầu bếp nếu không tin tưởng hắn, vậy dù hắn giải thích ba hoa chích choè đến cỡ nào, lão đầu bếp cũng giống nhau không nghe vào tai. Phản ứng của lão đầu bếp, vẫn là khiến Tần Lập có hơi giật mình kinh ngạc, chỉ thấy lão già này đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó trên gương mặt đầy nếp nhắn dần dần giản ra, miệng lão giương lên phát ra một tràng tiếng cười ha hả ha hả, sau đó cười càng ngày càng thỏa thích. - Ha ha ha ha...mắc cười chết ta! Lãnh Khinh Tuyết ơi Lãnh Khinh Tuyết! Ta nói ngươi như thế nào lại phẫn nộ như vậy, nặng sát khí với tên tiêu gia hỏa này như vậy. Thì ra...thì ra hắn giết chết tình nhân già của ngươi! Ha ha ha ha ha ha... - Ngươi câm miệng! Gương mặt Lãnh Khinh Tuyết đầu tiên là thần tình đỏ bừng, lập tức lại trở nên trắng bệch, hai mắt vô cùng oán độc nhìn Tần Lập, nghiến răng nói: - Tần Lập! Hôm nay ngươi còn dám tới địa phương này! Ngươi chuẩn bị sẵn trong lòng bị ta nhốt một vạn năm...chuẩn bị đi ta sẽ giam ngươi...vào chỗ dơ bẩn nhất, ghê tởm nhất trên đời này! Ngươi không phải đại năng Địa Tiên sao? Ngươi còn trẻ, còn có tuổi thọ hơn vạn năm, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi ngay đâu! Tần Lập có chút ngạc nhiên nhìn Lãnh Khinh Tuyết, lại nghĩ tới Thái thượng trưởng lão Lâm Mạt Mạt cao ngạo lạnh lùng của Thánh Nữ Hồ, sau đó dường như hiểu điều gì gật gật đầu, hướng về phía lão đầu bếp nói: - Lão đầu bếp! Ý lão là nói, nàng cùng Lâm Mạt Mạt kia...Nữ và nữ? - Tiểu súc sinh! Ngươi câm miệng cho ta! Lãnh Khinh Tuyết thét một tiếng chói tai, trong giây lát cả người bộc phát ra một cổ khí thế cường đại, khí thế đựng thắng lên tận trời, trấn áp thắng trên người Tần Lập. Lão đầu bếp hừ một tiếng trong lỗ mũi, vung tay lên, chém ra một luồng kình lực vô hình, cổ khí thế trên người Lãnh Khinh Tuyết bộc phát ra kia, lập tức bị tiêu tan không còn. Lãnh Khinh Tuyết quát một tiếng bén nhọn: - Chu Vô Phong! Còn nói ngươi không phải cùng một bọn với Tần Lập, sao ngươi lại cứu hắn? Lão đầu bếp cười lạnh: - Ngươi này đúng là nữ nhân ngu ngốc! Câm miệng đi! Đây là ta đang cứu ngươi, chỉ bằng chút thực lực ấy của ngươi, mười ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn! Nếu ngươi mời mấy lão tổ tông quanh năm bế quan kia đi ra, có lẽ còn có chút cơ hội. Tuy nhiên, ngươi cũng đừng cho là ta có lòng tốt như vậy, ta tạm thời không muốn ngươi chết, ta chỉ muốn biết, Lãnh Khinh Mi ở đâu? Các ngươi dù sao cũng là tỷ muội mà! Ngươi giao nàng ra đây, ta lập tức mang theo nàng rời khỏi Thánh Nữ Hồ, rời Thánh Nữ Hồ! Ta thề, suốt cuộc đời này quyết không bước vào Thánh Nữ Hồ nửa bước! Lãnh Khinh Tuyết! Ngươi hẳn là biết, ta nói là giữ lời. Mang nàng giao cho ta đi, tránh cho ngươi khỏi nhìn thấy nàng mà phiền lòng, không thể giết nàng, cũng không dám thả nàng. Ta sẽ thuyết phục nàng, để nàng theo ta rời đi. Hai mắt Lãnh Khinh Tuyết bắn ra tia oán độc, nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Tần Lập. Từ trong mắt Tần Lập, nàng không thấy một chút xíu vẻ sợ hãi nào. Ngẫm nghĩ lại chuyện trước đây Tần Lập đã làm, nàng cũng không khỏi có vài phần nghĩ mà sợ. Đúng vậy, nàng nắm trong tay bí thuật thái cổ, thậm chí đã diễn biến ra thái cổ dị tượng, nhưng đối mặt với người trẻ tuổi yêu nghiệt trước mắt xuất hiện sau thời thái cổ này, đích xác Lãnh Khinh Tuyết không có tin tưởng nhiều lắm! Vừa rồi chỉ là phản ứng bị chọc giận, tỉnh táo ngẫm nghĩ lại, thực lực của Tần Lập hẳn là sẽ không yếu hơn so với nàng. Ít nhất, nếu nàng muốn chém chết Lâm Mạt Mạt cùng đám Thái thượng trưởng lão, tiền bối danh túc kia, đúng là không có năng lực đó. Lồng ngực Lãnh Khinh Tuyết phập phồng dữ dội. Phía sau có rất nhiều nữ nhân theo các ngọn núi bay tới, bảo hộ Lãnh Khinh Tuyết ở giữa, tất cả đều như hổ rình mồi nhìn Tần Lập cùng lão đầu bếp. Trong đó cùng có người nhận ra Tần Lập, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập đều tràn ngập cừu hận. Lãnh Khinh Tuyết nhìn lướt qua lão đầu bếp, nói: - Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Hơn nữa, tiện nhân Lãnh Khinh Mi kia, sớm cùng đã chết rồi! Sau khi ngươi đi năm thứ hai, nàng cũng đã chết rồi! Ngươi bảo ta làm thế nào giao nàng cho ngươi được? Giao tro cốt cho ngươi sao? - Ngươi...ngươi nói cái gì? Lão đầu bếp như bị sét đánh, cả người run bần bật, trong mắt bắn ra ánh mắt không dám tin, một khí thế hùng hồn bộc phát ra, trực tiếp đè xuống Lãnh Khinh Tuyết cùng những người Thánh Nữ Hồ ở phía đối điện, giống như sóng thần trên biển lớn, uy thế đủ để phá hủy hết thảy mọi thứ bị nó thổi quét tới. Lãnh Khinh Tuyết kêu lên một tiếng đau đớn, cũng tản phát ra khí tức cường đại chổng cự với khí thế của lão đầu bếp. Đồng thời, tất cả người Thánh Nữ Hồ tại đây đều xuất ra toàn bộ thực lực của bản thân. Trong lúc nhất thời, một cổ khí tức kinh người bộc phát ra đến, nếu nơi này không có cấm chế kỳ điệu, chỉ dựa vào những khí tức này đủ để hủy diệt hết thảy. Tuy nhiên lúc này lão đầu bếp giống như một lão sư tử phẫn nộ, tuy rằng lão đã rất già, nhưng oai khí vương giả vẫn còn, nếu có người đám xúc phạm tới, như vậy sẽ không tiếc hết thảy cái giá phải trá, xé tan đối thủ thành từng mảnh. - Ầm! Một đệ tử Thánh Nữ Hồ không chịu nổi loại áp lực này, trong giây lát thân thể nổ tung, trong không khí bắn tung tóe một màn mưa máu. Tất cả mọi người đều kinh hãi đến không nói nên lời, cảnh tượng này, họ chưa từng thấy chưa từng nghe nói tới. Ngay cả Tần Lập cũng cảm thấy kinh hãi vì thực lực của lão đầu bếp. Phần cảnh giới này, đã không phải bí thuật thái cổ bình thường có khả năng ngăn cản, căn bản là cảnh giới là khí thế cường đại như rồng, khiến cho người ta tuyệt đối không thể chống cự. - Chu Vô Phong! Ngươi...ngươi vi phạm lời hứa, ngươi lại ra tay giết hại đệ tử Thánh Nữ Hồ. Lãnh Khinh Tuyết la lên với giọng nói sắc nhọn. - Đừng đề cập tới lời hứa năm đó với ta, ta đã nói với ngươi như thế nào? Ngươi không phụ Lãnh Khinh Mi, ta không phụ Thánh Nữ Hồ! Lãnh Khinh Tuyết! Ngươi là nữ nhân tâm độc như rắn rết, nếu ngươi không có làm như vậy, hôm nay nói không chừng, ta sẽ nói giúp cho ngươi một phen, ta cùng với tiểu huynh đệ Tần Lập rất hợp ý, ta tin tưởng hắn sẽ nể mặt mũi lão bất tử ta. Nhưng ngươi...ngươi lại giết nàng...nàng là thân tỷ tỷ của ngươi mà! Lãnh Khinh Tuyết! Ngươi nếu đã lòng độc như rắn rết, thì đừng trách hôm nay ta san bằng Thánh Nữ Hồ này của ngươi! Tiếng nói lão đầu bếp phát ra trong cổ họng như tiếng gào thét, dường như một con mãnh thú Thái cổ phẫn nộ phát ra tiếng rít gào. Lại có hai nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ, căn bản không thể chịu đựng loại khí thế này, thân thể nổ tung trên không trung thành hai đám mưa máu, mặt khác còn có rất nhiều nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ, đều bị khí thế khổng lồ này, đè ép khiến cho miệng phun máu tươi. Lãnh Khinh Tuyết cả gương mặt căng phù đến đỏ bừng, cổ khí thế kinh thiên trên người lão đầu bếp bộc phát ra này, đến ngay cả nàng cũng không thể ngăn cản, nếu không có nhiều đệ tử Thánh Nữ Hồ liều chết che chở cho nàng, chỉ sợ nàng cũng đã sớm hộc máu bị thương rồi. - Chu Vô Phong...Lãnh Khinh Mi...nàng không chết...Ngươi...ngươi trước thu hồi khí thế của ngươi đi! Rốt cục, Lãnh Khinh Tuyết không kìm nổi, nghiến răng, nói ra lời nói này. Lão đầu bếp híp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Lãnh Khinh Tuyết. Lãnh Khinh Tuyết cắn răng nói: - Ta không lừa ngươi, là sự thật! Lúc này lão đầu bếp mới thu hồi khí thế hùng hậu lại, đám người Thánh Nữ Hồ như trút được gánh nặng, thở một hơi dài nhẹ nhõm, có không ít người kiên trì không được, đương trường liền mềm nhũn té trên mặt đất. Lão đầu bếp bước tới gần Lãnh Khinh Tuyết, trầm giọng nói: - Dẫn ta đi gặp nàng! Ta đáp ứng với ngươi, Chỉ cần nàng còn sống, hôm nay ta sẽ mang nàng đi. Từ nay về sau, bất cứ chuyện gì của Thánh Nữ Hồ các ngươi, không hề liên quan tới Chu Vô Phong ta. Lãnh Khinh Tuyết thối lui hai bước, hàm răng cắn môi dưới, trong mắt bắn ra hào quang điềm đạm đáng yêu, nhẹ giọng nói: - Nàng đích thật là không chết, tuy nhiên...tuy nhiên... - Tuy nhiên như thế nào? Lão đầu bếp trầm giọng hỏi. - Tuy nhiên một thân công lực của nàng, đã bị phế bỏ. Lãnh Khinh Tuyết nói xong, như là đã trút đi một gánh nặng, giọng điệu tràn ngập oán độc nói: - Nếu ta không phế bỏ nàng, đám đồng bọn nàng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, người của Thánh Nữ Hồ ủng hộ nàng có khối người, ta...ta cũng là bị bất đắc đĩ! - Ha ha ha! Lão đầu bếp phát ra vài tiếng cười thảm trong mắt nhưng lại chảy ra máu và nước mắt, thanh âm khàn khàn nói: - Hay cho một câu bị bất đắc dĩ! Ngươi thật đúng là muội muội ngoan của nàng! Năm đó...nàng như thế nào lại không vứt ngươi vào thâm sơn rừng già, nàng vì cái gì phải chia từng chén cơm manh áo cho ngươi, Lãnh Khinh Mi! Muội chính là một nữ nhân ngu ngốc mà! Nữ nhân ác độc như thế, tâm địa như rắn rết như thế, nàng là thân muội muội của muội, muội dạy cho nàng võ công, nhưng không dạy cho nàng làm người, Cho nên, nàng phế đi một thân thực lực của muội, để báo đáp lại ân tình của muội. Ha ha ha... Cả gương mật Lãnh Khinh Tuyết trở nên xanh mét, những bí mật này đều là chuyện người khác không biết, hiện tại bị lão đầu bếp nói ra trước mặt mọi người, mọi người sẽ nghĩ về nàng thế nào? Tuy nhiên lúc này Lãnh Khinh Tuyết biết một điều, nếu nàng không đáp ứng đối phương, bọn họ ai cũng đừng nghĩ tới còn sống. Không nghĩ tới, thời gian ngắn ngủn mười mấy năm, hắn chẳng những không chết ngược lại còn trở nên càng cường đại hơn. Tâm tình lão đầu bếp dần dần ổn định lại, lão quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Lập, nói: - Tiểu tử kia! Ngươi cùng đi theo ta đi. Nói xong, nhìn lướt qua Lãnh Khinh Tuyết: - Dẫn đường! Lãnh Khinh Tuyết khẽ cắn môi, nói: - Chu Vô Phong! Ngươi nói ra phải giữ lời! Lão đầu bếp lạnh lùng cười: - Đừng nghĩ mọi người đều giống như ngươi! Lão tử phun nước bọt đều có nghĩa! Trong mắt Lãnh Khinh Tuyết chợt lóe vẻ oán độc, gật đầu nói: - Được, một khi đã như vậy, ta dẫn ngươi đi là được!