Duy Ngã Độc Tôn
Chương 64
Mạc Phỉ Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại đây là chuyện gì xảy ra, liền thấy mấy tên hộ vệ trước mặt nàng nhảy bay lên không, đều tự tung ra vũ khí, chung quy là phản ứng cấp bách, nhưng làm sao có thể địch nổi một kiếm sát ý mười phần của Tần Lập này?
Phốc phốc phốc!
Chỉ thấy bảo kiếm lấp lóe hàn quang trong tay Tần Lập kia bỗng nhiên nổi lên một quầng bóng mờ, kiếm khí màu tím lạnh giá không hề bị cản trở xuyên qua đỉnh đầu ba gã hộ vệ bay lên đón đỡ.
Ba gã đáng thương này cũng đạt tới Huyền cấp, ở gia tộc nhà mình đều là võ giả có địa vị không tệ, mà lúc này ngay cả một tiếng hét thản đều chưa kịp phát ra, liền chết oan chết uổng!
Thế giới này, mạng người như rơm rác, giết người như giết gà! Chỉ cần ngươi có được thực lực mạnh mẽ, chẳng khác nào có quyền thế cùng địa vị!
Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, thế cho nên Mạc Phỉ Phỉ đồng dạng có thực lực Huyền cấp căn bản chưa kịp phản ứng, cổ bị Tần Lập nắm chặt, giống như bị kìm sắt kẹp cứng, khiến trong nháy mắt Mạc Phỉ Phỉ ngửi được mùi vị tử vong, nàng muốn thét lên nhưng yết hầu bị bóp chặt, hoàn toàn không phát ra được chút âm thanh nào.
Tần Lập tay phải cầm kiếm, hướng về phía Tần Phong, Tần Hổ đứng sững ở đó, lạnh lùng cười:
- Hai vị! Thật đúng là hữu duyên nha!
- Vù vù!" Thoáng cái đám thị vệ nguyên vốn đang vây quanh ba người A Hổ kia, lập tức xùm lại xung quanh Tần Lập.
A Hổ, Lãnh Dao cùng với Bộ Vân Yên ba người thấy Tần Lập, lập tức sửng sốt. Đến ngay cả Lãnh Dao luôn luôn lạnh lùng, trong mắt cũng hiện lên một vẻ xúc động. Tuy nhiên, nhìn lại hai thi thể trên mặt đất, hai tròng mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước.
Giữa bọn họ tuy rằng không phải người thân ruột thịt, nhưng chính là đồng bọn có thể nói cùng sống cùng chết với nhau. Vừa rồi nếu không nhờ có Lý Kiếm cùng Ha Lão Tam liều mạng chống đỡ, chỉ sợ A Hổ cũng đã sớm ngã xuống rồi.
A Hổ bị thương khắp người, quần áo đều ướt đẫm máu tươi, giờ phút này bởi vì mất máu quá nhiều, có vẻ kiệt sức lảo đảo sắp ngã. Nhìn Tần Lập bị vây quanh, hán tử sắt đá hơn ba mươi tuổi này, nhịn không được hốc mắt có chút ướt át, thì thào nói:
- Huynh đệ! Ngươi không nên tới!
Bộ Vân Yên dùng sức khịt mũi một cái, nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần hắn thấy, hắn sẽ đến! Bởi vì, hắn là Tần Lập!
- Buông ra!
- Buông tiểu thư ra!
- Tần Lập! Là đàn ông thì mau buôn Phỉ Phỉ ra! Áp bức một nữ nhân, tính cái gì anh hùng hảo hán? Ngươi buông nàng ra, chúng ta cũng buông tha cho họ, chúng ta trao đổi một đỗi một, ngươi thấy thế nào?
Ánh mắt của Tần Hổ u ám, cố gắng lộ ra vài phần ý cười trên mặt.
- Trao đổi muội muội với ngươi!
Tần Lập làm ra vẻ ngớ ngẩn nhìn Tần Hổ.
- Đương nhiên là trao đổi muội muội ta!
Tần Hổ không nghe ra vẻ chế nhạo trong giọng nói của Tần Lập, nghiêm trang nói.
- Tránh ra cho lão tử!
Tần Lập hoàn toàn không để ý đến Tần Hổ, trong lòng cười lạnh:
- Một đám đầu gỗ! Các ngươi ngay cả người cũng chưa không chế được, đã nghĩ trao đổi với ta! Hiện giờ nếu mấy người bọn họ bỏ chạy, các ngươi dám đuổi theo sao?
Tuy nhiên Tần Lập cũng biết, Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao còn có thể, đối phương cẩn thận tránh làm bị thương nên hai nàng đều không có bị thương tổn gì. Nhưng A Hổ thì khác, nhìn vết thương trên người hắn, có thể kiên trì đến giờ phút này cũng đã là một kì tích không thể tưởng tượng rồi.
Nói đến, cho dù A Hổ không bị thương, cũng không có khả năng bỏ lại Tần Lập chạy trốn một mình.
Đám hộ vệ kia còn định chặn lại, đã thấy Tần Lập hiển lộ vẻ mặt dữ tợn, tay trái buông lỏng một chút, chợt nghe Mạc Phỉ Phỉ phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa.
- A!
Tuy nhiên, chỉ kêu được một nửa, lại bị Tần Lập bóp nghẹt, một nửa tiếng thét còn lại kia nuốt trở vào, giống như một con gà máu đột nhiên bị bóp cổ vậy.
- Không muốn nàng bị ta bóp chết, thì đều tránh xa ra!
Ánh mắt Tần Lập lóe ra sát ý không che giấu chút nào, lạnh lùng nhìn đám hộ vệ nói.
Cả đám hộ vệ lập tức tránh ra chừa một đường trống, để Tần Lập đi qua. Tần Lập kèm sát Mạc Phỉ Phỉ, đi tới bên A Hổ, nhìn lướt qua hai người đã chết nằm trên mặt đất. Trong ánh mắt hắn lộ ra một nỗi đau thương, trầm giọng nói:
- Thực xin lỗi! Ta đã tới chậm, là ta gây phiền hà cho các ngươi.
- Hừ! "Hũ sãnh rời lò khó tránh bị vỡ, Tướng Quan khó tránh tử trận chốn sa trường", con đường chúng ta đi, chính là ngày qua ngày trải qua vào sinh ra tử, ngày nào đó không phải cũng treo đầu ở dây lưng người khác sao?
A Hổ đặt mông ngồi phịch xuống đất, cởi áo lộ ra mấy vết thương trước ngực và trên cánh tay. Nhất là vết thương trước ngực xem ra rất sâu, có thể đã thấu tới xương sườn rồi, bên ngoài máu thịt lẫn lộn, thoạt nhìn cực kì khủng khiếp.
Mạc Phỉ Phỉ bỗng nhiên cảm giác trong dạ dày nhộn nhạo một trận. Vừa rồi nàng chỉ đứng xem từ rất xa, người chết cũng không có gì, nhưng ở gần nhìn thấy vết thương kinh khủng khiếp này, lập tức cảm thấy khó chịu. Lúc này A Hổ nhìn vào nàng cười lạnh, Mạc Phỉ Phỉ biến sắc, muốn gọi nhưng không nói ra lời, thân mình nàng lập tức run lên cầm cập.
Phía sau đám hộ vệ lập tức nhộn nhạo cả lên, Tần Phong vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Tần Lập, đi ra nói:
- Tần Lập! Ta thừa nhận, ta xem thường ngươi! Hôm nay ta mới biết! Ngươi thả Mạc Phỉ Phỉ, ta phát thề: từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan với nhau nữa!
Nhìn cặp mắt trong suốt của Tần Phong nhìn thẳng vào mình, Tần Lập cười nói:
- Tần Phong này! Có lẽ ngươi đọc sách nhiều quá, thời điểm nói dối, mắt láo liên mà cũng không chớp? Ta nói cho ngươi biết, kì thật ngươi sai lầm rồi: hầu hết khi người ta nói dối, đều thích dùng ánh mắt chân thành nhìn đối phương, để chứng tỏ là mình nói thật. Cho nên...lời nói của ngươi, lão tử không tin!
- Tần Lập...ngươi...ngươi tức chết ta! Phải như thế nào ngươi mới tin lời nói của ta?
Tần Phong quả thực bị chọc đến tức sắp nghẹt thở, cũng không phải là bị nói trúng tim đen, đối với đám đệ tử thế gia vọng tộc bọn họ mà nói, giữ cái mạng của mình mới là trọng yếu nhất, lời thề thốt các thứ, ở vào thời điểm này căn bản là đồ bỏ đi. Mà thái độ của Tần Lập, hạng người Tần Phong căn bản không thèm để ý tới, khiến hắn trước nay vẫn luôn không xem Tần Lập trong mắt lúc này hoàn toàn không thể chịu đựng được.
- Tin tưởng ngươi? Trừ phi...
Hai mắt Tần Lập đánh giá Tần Phong từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt lại dời tới đám hộ vệ phía sau Tần Phong. Trang phục trên người bọn họ tuy rằng thoạt nhìn không sai biệt lắm, nhưng nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn ra điểm khác nhau: trang phục của hộ vệ Tần gia là màu xanh, Tần Lập đã sớm gặp qua nhiều lần; còn hộ vệ Mạc Phỉ Phỉ mang tới, thì mặc trang phục màu xám.
Quan sát từ trên biểu tình của họ, cũng là bọn hộ vệ trang phục màu xám căng thẳng hơn một chút. Tần Lập thầm đếm, hộ vệ Mạc Phỉ Phỉ mang tới, vừa bị mịnh giết chết hai người, còn lại mười ba người; hộ vệ của Tần Phong, Tần Hổ bọn họ bị mình giết chết một người, còn lại mười lăm!
Tần Lập thầm mắng trong lòng: một đám ăn chơi trác táng chết tiệt, đi ra ngoài lại mang theo nhiều hộ vệ như vậy. Tuy nhiên nhìn bộ dáng thong dong bình tĩnh của Tần Phong kia, trong lòng Tần Lập lạnh lùng cười, một cái kế hoạch hình thành ở trong đầu hắn.
- Trừ phi cái gì? Tần Phong nhìn Tần Lập với sắc mặt không lành. Nếu không phải cố kị thân phận mẫn cảm của Mạc Phỉ Phỉ cùng với đám hộ vệ Mạc gia này, hắn thật muốn phất tay ra hiệu cho đám hộ vệ của mình chém nát tương tên kia. Không ngờ dám đặt điều kiện với mình. Tần Lập! Ngươi hãy đợi đấy!
Tần Lập điềm nhiên cười:
- Trừ phi ngươi chịu giao ra...hung thủ giết huynh đệ ta!
- Không có khả năng!
Tần Phong gần như kio có nửa điểm do dự trực tiếp cự tuyệt. Nói đùa hay sao, giao ra hung thủ? Đừng nói vừa mới động thủ đều là hộ vệ của Tần gia, cho dù là Mạc gia, hắn cũng không dám đưa ra quyết định này!
- Tần Lập! Ngươi đừng quên, ngươi cũng là một thành viên Tần gia!
Tần Hổ đưa đôi mắt bắn ra tia phẫn hận nồng đậm, phẫn nộ quát.
Tần Lập cười lạnh nhìn Tần Hổ:
- Lúc này còn nhớ tới lão tử là người Tần gia? Nên nhớ kĩ, lão tử từ trước tới nay đã không phải là người của Tần gia!
Nói xong, Tần Lập như là đã bị nhiều sỉ nhục, hung hăng phun một bãi nước bọt trên mặt đất:
- Phụt! ".
Tần Phong, Tần Hổ cùng với đám hộ vệ Tần gia, sắc mặt lập tức xanh mét một màu.
Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao hai nàng thiếu chút nữa bị hành động của Tần Lập chọc cười, thầm nghĩ:
- Dười hoàn cảnh này, còn có thể đối phó thoải mái như thể, chỉ sợ cũng chỉ có hắn thôi!" lập tức nhìn đến thi thể lạnh giá bên kia, trong mắt hai nàng lại phủ kín một tầng bi thương, lập tức nổi lên một cơn oán hận ngất trời.
Vừa đúng lúc này, ánh mắt Tần Lập hướng về phía hai nàng:
- Hai vị tỉ tỉ! Các ngươi chỉ ra đi: vừa rồi chết chết Lý Kiếm cùng Hà Lão Tam có những người nào, là ai đả thương A Hổ?
Bộ Vân Yên đứng dậy vẻ mặt đầy sát khí, lấy tay chỉ vào bốn năm người trước mặt. Bốn năm người này không ngờ đêu là hộ vệ của Tần gia!
Bộ Vân Yên là người thông minh sắc sảo, làm sao không nhìn ra ý tứ của Tần Lập, giữa hai người hoàn toàn không cần trao đổi cũng thập phần ăn ý.
Tần Lập mở to hai mắt nhìn, làm ra vẻ giật mình nói:
- Ít như vậy? Với thực lực của hai vị ca ca Lý Kiếm cùng Hà Lão Tam, chỉ mấy tên hỗn tạp này sao có thể giết chết bọn họ? Bộ tỉ tỉ! Tỉ nhìn lại xem, nhìn kĩ chút nữa!
Bên kia hai huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ nghe xong, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu mà chết.
Con bà nó! Cũng không nhìn xem hai tên rác rưởi đã chết kia là thực lực gì chứ! Giết bọn họ cần phải nhiều người như vậy sao? Một người là dư sức rồi!
Bộ Vân Yên khẽ nhói đôi mi thanh tú, dường như đang cố nhớ lại. Sau đó lại nhắm vào đám hộ vệ Tần gia chỉ loạn xạ. Dù sao vừa rồi cũng có tới mười mấy người vây công họ, những người này, không một người nào là thứ tốt, đều chết chưa hết tội!
Chờ Bộ Vân Yên chỉ xong, Tần Lập hướng về phía Tần Phong lúc này đã tức giận đến mặt trắng bệch, hắn cười lạnh:
- Tần Phong! Muốn nữ nhân này còn mạng, ngươi hãy giao đám hung thủ giết người ra đây! Ngươi xem, ta là người rất hiểu đạo lí, quyền lựa chọn này...giao cho ngươi đi!
Truyện khác cùng thể loại
345 chương
94 chương
79 chương
1725 chương
203 chương
457 chương
171 chương
685 chương