Duy Ngã Độc Tôn
Chương 596
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thượng Quan Thi Vũ cùng Tần Lập hai người đã ở chung nhiều năm, đều hiểu nhau rất nhiều, tự nhiên nhìn ra được lão nhân này chết đi, Tần Lập dường như có một chút tiếc nuối.
Lúc này, Bạch Trung Tuyết bỗng nhiên chỉ vào lão nhân đã chết đi, nói:
- Ai nha, không phái lão ta là người thanh niên khi nãy sao? Làm sao mà thoáng cái liền già đi như vậy?
Cơ Ngữ Yên nhíu hàng mi thanh tú, nói:
- Đây là kết quá hắn thiêu đốt sinh mệnh lực. Tu luyện đến cảnh giới nhất định, có thể khôi phục lại dung mạo mình lúc trẻ tuổi, nhưng ngay khoảng khắc trước khi chết, sinh mệnh lực của hắn sẽ thiêu đốt rất mạnh, sẽ nhanh chóng già nua.
Đạo Lý này Bạch Trung Tuyết cũng hiểu được, Bởi vì chính cô ta cũng là linh thú sống rất nhiều năm. hiện giờ nhìn bê ngoài vẫn không khác gì một thiếu nữ mười tám đôi mươi.
Nhưng vấn đề là Bạch Trang Tuyết có chút khó hiểu, người này vì sao phải thiêu đốt sinh mệnh lực của mình. Nên biết rằng đó là một chuyện rất đau đớn. tuy rằng Bạch Trung Tuyết không thử qua. nhưng Bạch Trung Tuyết từng thấy một trưởng lão trong tộc bọn họ vì truyền thừa tri thức kinh nghiệm cùng với lực lượng cho đời tiếp theo đã thiêu đốt sinh mệnh của mình, nhanh chóng già đi không nói. còn phải chịu đựng thống khô rất lớn. Nhưng đây là vì truyền thừa chủng tộc. còn người này lại vì cái gì chứ?
Tần Lập nhẹ nhàng khoát tay. nói:
- Cũng không có gì. hắn nói cho ta biết một ít chuyện về Nam Cương. về tin tức ô Quận Vương còn sống. Tần Lập cũng không muốn nói ra lúc này. Bởi vì điều này cũng có chút quá mức chấn động. Cho đến nay, Tần Lập đều cho rằng ô Quận Vương là một thiên tài thế tục may mắn, ngẫu nhiên chiếm được đan phương Thái cổ cùng chiến kỳ Duy Ngã Độc Tôn. tu luyện đến Phá Thiên cảnh, sau đó Bởi vì thê tử qua đời mà hắn mới một mình cô độc đến hết đời.
Hiện giờ nghĩ lại, những gì mà ô Quận Vương ghi chép lại có rất nhiều lỗ thủng, hơn nữa ô Quận Vương nói là tương tư mà chết, có thể nói là lòng hắn đã chết.
Còn nữa. Tần Lập thấy qua rất nhiều võ già Phá Thiên cảnh, hiện giờ nghĩ lại tòa thành khổng lồ ô Quận Vương xây dựng lên. còn là dùng sức bản thân dựng thành...Điều này sao có thể là do một võ giả Phá Thiên cảnh làm được? Nói cách khác, ô Quận Vương lưu lại những phẩn truyền thừa này trên thế tục. là không muốn để những thứ này thất truyền. Một mặt khác, hãn là hắn e ngại người nơi Thần Vực tìm được truyền nhân của hắn, cho nên dứt khoát truyền mấy thứ này xuống, cũng không nói cho truyền nhân quá nhiều thứ.
Nếu như truyền nhân kia thật sự lợi hại. có thể tu luyện đến cảnh giới nhất định, như vậy tự nhiên có thể tiếp xúc đến trình tự kia. Có thực lực cực mạnh hộ thân, cũng không e ngại Thần Vực gì đó.
Nếu như chỉ là truyền nhân bình thường, như vậy dùng mấy thứ này đi trên thế tục đánh ra một phần phú quy lớn, cũng thật là đơn giản cực điểm!
Tần Lập bỗng nhiên hiểu được khổ tâm của ô Quận Vương năm xưa, cũng thoáng cái hiểu được vì sao bên trong tòa thành ô Quận Vương năm đó. lúc quy bái bức họa ô Quận Vương luôn cảm giác cỏ chút quái dị.
Hiện giờ nghĩ lại. là Bởi ô Quận Vương vốn vẫn còn trên đời này, lúc mình lấy đi đan phương cùng các loại bảo vật. trong lòng ô Quận Vương hẳn có cảm ứng!
- Nam Cương?
Cơ Ngữ Yên nhìn lão nhân hoa phục đã chết đi. nói:
- Hắn là người Nam Cương?
Tần Lập gật đầu, cởi bảo y trên người lão nhân này, thu vào trong nhẫn. Bảo y này, dù là Thượng Quan Thi Vũ hay Cơ Ngữ Yên cũng sẽ không mặc. bởi vì đây không phải bảo vật khai quật ra. mà là một kiện y phục bị người ta mặc vô số năm, trong lòng thủy chung vẫn có chướng ngại.
Tần Lập thật không quá quan tâm loại đồ vật này. không tới vạn bất đắc dĩ, vẫn không nên lấy ra thì tốt hơn.
Mai táng xong Liêu Bình Dương. Tần Lập cắt trên vách núi một phiến đá thật lớn. cao chừng mười thước, rộng hơn hai thước, độ dày cũng một thước. Chế tạo thành một khối bia lớn, bên trên khắc:
- Nam Cương Liêu Bình Dương mộ địa!
Không có kỳ tên. cũng coi như không làm thất vọng thanh danh một người có nhân sinh, truyền kỳ này.
Hơn nữa trong lòng Tần Lập rất rõ ràng, lúc Liêu Bình Dương chết, linh hồn hắn cực kỳ cường đại. Nếu chuyển thế đầu thai, cũng tuyệt đối không có khả năng là người bình thường!
Đây cũng là sau khi thực lực Tần Lập đạt đến Đan Nguyên Anh Hóa. mới hiểu được đạo lý này. Vì sao có người nói rông sinh rông phượng sinh phượng? Chính là bôi người còn sống cường đại, linh hồn cũng sẽ cường đại, sau khi chết đi. linh hồn cường đại tự nhiên có thể tìm kiếm địa phương có dao động cường đại đi chuyên thế. Việc này tuy rằng không thể tuyệt đối. nhưng đa số đều là như vậy.
Đương nhiên, cũng không bài trừ có một chút kẻ may mắn linh hồn yếu nhược, cho nên bên trong gia tộc cường đại cũng thường thường sẽ cỏ một ít tên ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, còn không có bản lĩnh...
Lúc này Tần Lập cũng không muốn nói thêm gì, hành lễ với mộ bia này, coi như cám tạ Liêu Bình Dương nói cho mình chuyện về ô Quận Vương.
Chúng nữ đều rõ ràng, nhất định là Tần Lập đã biết được từ miệng người chết này một ít bí mật các nàng không nên biết, nhưng không có người chủ động hỏi Tần Lập chuyện này.
Bạch Trung Tuyết bĩu môi. trong lòng có chút khó chịu, thẩm nghĩ mặc kệ nói thế nào, địch nhân chính là địch nhân, dựa vào cái gì phải hành lễ với hắn chứ?
Lúc này Tần Lập xoay người, khẽ cười nói:
- Chúng ta đi thôi, đi vơ vét chiến lợi phẩm của người này!
Bạch Trang Tuyết chuyển giận thành mừng, các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên Xà Xà còn không phản ứng kịp. trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập.
Lúc này Tần Lập nhẹ giọng nói:
- Tất cả sự tình Ngô Công MÔN là do sáu lão già áo đen kia làm ra. Còn hai người thanh niên này, không thể nói là một chút quan hệ cũng không có. nhưng đích thật không lớn. bọn họ không tính là người tốt gì. nhưng cũng không tính là ác nhân táng tận thiên lương.
Lúc này ba nàng mới bừng tinh đại ngộ. Bởi vì mặc dù Tần Lập không phải loại người tốt thừa thải tinh thần trọng nghĩa, nhưng cũng không phải người xấu, không có Lý do gì có thái độ với người người không từ chuyện xấu như vậy.
Lúc này Tần Lập lại hỏi:
- Đám rác rưởi Ngô Công Môn kia đều đã thanh Lý sạch sẽ rồi chứ?
Bạch Trang Tuyết cười ngạo nghễ, nói:
- Có bản cô nương...
Bất chợt, có chút chột dạ liếc sang Xà Xà. nói tiếp:
- Cùng tiêu xà này, bọn họ cỏ thể chạy được mới là lạ!
Xà Xà khinh thường liếc Bạch Trung Tuyết, cười lạnh, nói:
- Tiểu hầu tử, ngươi ngứa da phải không?
- Tiểu xà, ngươi bớt uy hiếp ta đi! Hiện giờ ta cũng là cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa rồi!
Bạch Trung Tuyết nắm bàn tay nhỏ. thị uy không phục với Xà Xà.
Xà Xà cười lạnh:
- Tỷ tỷ ta đã cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa đỉnh rồi!
Bạch Trang Tuyết liền như trái bóng xì hơi. bĩu môi. đá bay một hòn đá nhỏ bên cạnh.
Hai người Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ nhìn nhau cười. Bạch Trung Tuyết cùng Xà Xà hai người đấu võ mồm với nhau, đã trở thành một trò giải trí. Chỉ cần lúc không có người ngoài, hai người này liền bắt đầu lộn xộn. Nhưng một khi cỏ ngoại địch xâm nhập, hai người liền nhất trí đối ngoại, giữa hai người cũng cực kỳ ăn ý.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, các nàng cùng sống chung trên Huyền Vũ Phong gần vạn năm. giữa hai bên sao không thể nào quen thuộc, làm sao cỏ thể không ăn ý?
Có hai nàng, trên đường đi này thật ra sẽ không tịch mịch.
Đoàn người đi tới động phủ Liêu Bình Dương nói. nơi này rất lớn. cũng rất sạch sẽ. hơn nữa không cỏ dược liệu kịch độc hay độc dược thành phẩm như bọn họ phát hiện trước đó. Điêu này cũng chứng minh Liêu Bình Dương không nói bậy, những thứ chướng khí mù mịt Ngô Công Môn đích thật là do năm lão già gầy khô áo bào đen làm ra.
Bên trong động phủ bày biện rất đơn giản, nhìn qua giống như một nơi người tu luyện khổ tu. ở một góc hang động. Tần Lập tìm được một cánh cửa ngầm, đi vào trong tìm được một gian phòng chứa đồ. Có lẽ xuất phát từ việc quá tự tin vào thực lực bản thân, nơi này cũng không cỏ cơ quan nào.
Vào phòng chứa đồ, mọi người không nhịn được kinh hãi. Phòng chứa đồ rộng khoảng hai mươi mấy thước, cao hơn mười thước, dài ba mươi thước, gần như lấp đầy một lượng lớn thiên tài địa bảo. các loại khoáng thạch quy hiếm chất đống. Nhất là khoáng thạch quý hiếm này, Tần Lập liếc mắt liền nhận ra nhiều loại tài liệu luyện khí cực phẩm.
Cũng không biết Liêu Bình Dương người này lấy ở đâu ra, nhưng mà ngẫm lại cũng phải. Bọn họ đã sống trên đời nhiều năm như vậy. làm sao có khả năng không cất giữ một chút chứ?
Tần Lập quét chiếc nhẫn qua, thu hồi toàn bộ những thứ này. còn có mười cái rương linh thạch thượng phẩm, mọi người không nhịn được nóng mắt lên. Thứ này chính là bảo bối hàng thật giá thật, tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. linh thạch tiêu hao là một con số cực lớn.
Đây cũng là vì sao có một số người rõ ràng thiên phú rất tốt. nhưng không thể tu luyện tới tàng cao hơn. Túi tiền rồng tuếch, cũng là một trong những nguyên nhân đó!
Giống như Tần gia bảo. hiện giờ các võ già vừa lên Đan Nguyên Anh Hóa. linh thạch tiêu hao mỗi tháng đều là một con số trên trời. Nếu không phải trong mấy quốc gia Tần gia khổng chế có mấy mò khoáng linh thạch, hơn nữa nám đó cướp sạch đại lượng tài vật Thôi gia xưa kia, chỉ sợ đã sớm có ra không vào rồi.
Chúng nữ nhìn chằm chằm mấy rương linh thạch, hai mắt tòa sáng. Tần Lập khoát tay:
- Mọi người chia đi!
- Thật tốt quá!
Bạch Trang Tuyết hoan hô một tiếng, vừa muốn xông lên. Xà Xà bên cạnh nàng bỗng truyền âm sang:
- Nha đầu ngốc, để Thi Vũ chọn trước!
Lúc này Bạch Trung Tuyết Thần kỳ không phản kích Xà Xà, thè lưỡi phồng má, nhàn nhạt trắng mắt liếc Xà Xà.
Tổng cộng có mười ba cái rương linh thạch. Thượng Quan Thi Vũ nhìn thoáng qua những người khác, biết các nàng đều đang chờ mình trước, cười nói:
- Mồi người ba rương, tùy tiện lấy đi.
- Vậy còn dư một rương?
Bạch Trung Tuyết nuốt nước bọt. vẻ mặt tham lam nói.
Thượng Quan Thi Vũ cười nói:
- Cũng phải lưu lại cho phu quân một rương chứ?
- Này...
Bạch Trung Tuyết không biết nói gì. thầm nghĩ: vẫn là phu thể một lòng mà, ta lại không nghĩ tới.
Xà Xà cười nhạo:
- Nha đầu ngốc!
- Ngươi nói...
Bạch Trung Tuyết vừa nói nứa câu. đã thấy Xà Xà nhắm thẳng một rương linh thạch, chọn mấy rương dao động linh lực cực mạnh, vung tay lên thu vào trong nhẫn trữ vật.
- Tiểu xà thối...ngươi, ngươi gian lận!
Bạch Trung Tuyết thở hổn hển mắng một câu. sau đó cũng xông lên. Bởi vì mấy chiếc rương dao động linh lực cực mạnh đã bị Xà Xà thu. Bạch Trang Tuyết chỉ còn cách tùy ý chọn ba rương, sau đó vẻ mặt phán nộ nhìn Xà Xà.
Xà Xà nhướng hàng mi, hừ một tiếng cười lạnh nói:
- Binh bất yếm trá!
Những người khác đều cười ha ha nhìn đôi hài hước này.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
164 chương
89 chương
868 chương
2480 chương
8 chương