Duy Ngã Độc Tôn
Chương 594
Biểu tình của thanh niên hoa phục dữ tợn giống như cự mãng sặc sỡ sống lại trên quần áo hắn, nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng đập một quyền tới Tần Lập.
Một cỗ nâng lượng dao động mãnh liệt khổng lồ theo nắm tay của thanh niên hoa phục này rít gào phun ra. Lực lượng này lớn đến mức dường như có thể đánh trời ra một lỗ thủng, không gian chung quanh căn bản không chịu được loại áp lực cực lớn này, đều sụp đổ tan nát.
Thiên đạo pháp tắc. có vẻ gian nan tu bổ những không gian sụp đổ tan nát này. hết thảy đều trở nên hết sức thong thả. Trong thiên địa, dường như chỉ còn lại cồ lực lượng kinh thế hãi tục này.
Ngay cả lực lượng không gian đè ép đồng thời ép tới Tần Lập.
Cỗ lực lượng này thậm chí đã siêu việt thực lực của một võ giả cảnh giới Lôi Kiếp. Nhưng Tần Lập lại biết đây là lực lượng của cảnh giới Lôi Kiếp.
Bởi vì giữa người với người, Bởi vì công pháp tu luyện khác nhau, dung lượng đan điển cũng hoàn toàn khác nhau. Tựa như Tần Lập. trải qua rất nhiều lần rèn luyện thân thể, mức độ cứng còi của thân thể đã có thể sánh ngang với đại nâng Địa Tiên, kinh mạch cũng rộng lớn cứng còi hơn võ giả Lôi Kiếp bình thường rất nhiều lân.
Cho nên. lực lượng trong cơ thể Tần Lập vượt xa so với võ giả Lôi Kiếp. Cho tới nay, Tần Lập cũng không gặp được người biến thái hơn mình, hôm nay rốt cục khiến hắn gặp một người. Thanh niên này nói hắn sống vạn năm. nếu hắn là võ giả nhân loại, như vậy hắn nhất định đã dùng đan được tục mệnh vô số lần.
Nếu không, bằng vào một cảnh giới Lôi Kiếp, hắn đã sớm hôi phi vên diệt, chuyển thế luân hồi. như thế nào có khá năng sống hơn vạn năm?
Mà trải qua hơn vạn năm tích lũy. thực lực hắn cho dù không tới cảnh giới Địa Tiên, nhưng lực lượng của hắn so với võ giả Lôi Kiếp bình thường không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Phải vận dụng lực bổn nguyên sao? Trong đầu Tần Lập lập tức phủ định ý niệm này. Chính mình gặp phải, đều không phải đại năng Địa tiên. Lúc trước Tần Lập vẫn cho rằng, cho dù gặp đại năng Địa Tiên cũng có lực đánh một trận.
Như vậy, đối phó với người trước mắt này. nếu vận dụng lực bổn nguyên như vậy lại có tư cách gì đám nói đối chiến Địa Tiên? Mà không vận dụng lực bôn nguyên, như vậy cùng chỉ có thể sử dụng kiếm thứ năm của Duy Ngã Cửu Kiếm mới có thể đối kháng thanh niên hoa phục này.
- Lão tử liều mạng với ngươi!
Tần Lập quát nhẹ một tiếng, khí thế chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn hoàn toàn bộc phát ra. Tần Lập lạnh lùng cười, cắn răng một cái điên cuồng quát:
- Sát Thần!
Kiếm thứ năm Duy Ngã Cửu Kiếm - Sát Thần!
Bàn Long Thiên Tử Kiếm trong tay dường như có chút không thể chịu đựng được cỗ lực lượng này. phát ra một loạt tiếng run rây. Một luông hào quang giống như là sóng thần vỡ đê từ mũi Bàn Long Thiên Tử Kiếm cuồn cuộn phun ra, rít gào đánh về phía thanh niên hoa phục.
Ầm...
Trên bầu trời phát ra một tiếng nồ rung trời. Bầu trời trong phạm vi trăm dặm đều bị cỗ lực lượng này chấn động vặn vẹo vỡ vụn, sụp đổ.
Tất cả mây đen cuồn cuộn trong nháy mắt bốc hơi, hoàn toàn không nhìn thấy chút nào.
Cả bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy màu sắc lam thẫm cùng với những hắc động không gian đang vặn vẹo.
Cỗ lực lượng này trực tiếp đánh tan nát một kích phải giết do thanh niên hoa phục, sau đó cỗ kiếm khí tràn ngập giết chóc thuần túy hung hăng đánh lên ngực thanh niên hoa phục.
Lục phủ ngũ tạng của thanh niên hoa phục bị chấn nát tại chỗ.
- Phốc!
Một ngụm máu đen từ trong miệng hắn phun ra. ở trên bầu trời ngưng tụ thành một màn sương máu. như một đóa hoa màu đỏ thẫm đẹp đẽ mà sáng lạn.
Trong mắt thanh niên hoa phục không có một tia hối hận. Có lẽ. sống được đến như hắn cũng không còn gì mà hối hận. Trong mắt hẳn chỉ trân ngập vẻ khó tin.
Hắn không tin trên đời này không ngờ có người thật sự tổn thương đến hắn. Không phải là thương mà là...Giết chết!
Hắn có thể cảm giác được sinh, mạng của mình đang trôi qua rất nhanh, có lẽ chẳng được bao lâu. hắn phải chết. Chấm đứt cuộc sống tràn ngập tội ác. kinh hiểm mà dài lâu.
Hối hận sao? Có lẽ có một chút. Hối hận duy nhất chính là nám xưa cướp bảo ý Kiếp Khí này ở môn phái kia. mà không có đồng thời cướp chủ nhân bảo ý - Thánh nữ kia đi cùng.
Ngoài ra. không còn gì hối hận. Trong cổ họng thanh niên hoa phục phát ra từng tiếng "khò khè" thở dốc, hai mắt của hắn vẫn kiêu ngạo như trước, vẫn tràn ngập thần thái. Hắn biết, sau một kiếm này. người trẻ tuổi đối diện cũng không còn lực để đánh tiếp. Có lẽ hiện tại chỉ một võ giả Thiên cấp tới đều có thể dễ dàng giết chết hai người bọn họ.
Thân thể hẳn từ trên cao rơi xuống, tốc độ rất nhanh. Loại cảm giác này trước nay hắn chưa từng có.
Cứ như vậy ngã chết, hẳn là cũng sẽ thật sảng khoái hả? Trong lòng thanh niên hoa phục nghĩ thầm, hai mắt nhắm lại cảm thụ cảm giác rơi xuống tốc độ cao. bỗng nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới có thể phi lên. cảm giác giống như một con chim tự do tự tại.
Loại cảm giác này. thậm chí đã bị hắn sớm quên đi. Mấy ngàn năm đều không nghĩ ra. hiện tại bỗng nhiên nghĩ lại. cảm thấy được ấm áp như vậy.
Sắp chết rồi!
Lão tử sắp chết. Lão Nhị, chờ ca ca một lúc. ca ca lập tức đến với ngươi.
Thanh niên hoa phục đột nhiên có cảm ứng. đồng thời hắn cảm giác thế rơi của mình chậm lại. Lập tức hắn mở hai mắt. phát hiện trước mắt hắn đúng là người trẻ tuổi vừa dùng một kiếm đánh mình ra thế này. Hắn không khỏi kinh hãi. nhưng tốc độ rơi xuống cùng thân thể bị thương nặng khiến hắn không thể nói ra lời gì.
Tần Lập cười hắc hắc nói:
- Ta sợ ngươi làm bân quần áo của ta. Cho nên. đừng hiểu lầm. ta không phải vì cứu ngươi.
Thanh niên hoa phục cũng là một người thông minh vô cùng, nháy mắt liền hiểu được quân áo Tần Lập nói là cái gì. lập tức trợn mắt xem thường.
Tần Lập vừa mới ăn vào một viên long đan. chỉ hồi phục được một chút lực lượng ít ỏi đáng thương. Nếu không phải bằng vào một cỗ túi niệm chống đỡ. hiện tại ngay cả thanh niên hoa phục này hắn cũng không chộp được.
Kiếm thứ năm Duy Ngã Cửu Kiếm - Sát Thần. Đó là chiêu thức mà ngay cả Địa Tiên cũng không thể chống cự chính điện. Thanh niên hoa phục này nếu không phải mặc bảo y. đã sớm bị đánh thành tro.
Lúc này hai người rốt cục rơi xuống đỉnh một ngọn núi. Trên ngọn núi này vốn có người, Bởi vì đỉnh núi hết sức bằng phăng, là một diễn võ trường rộng lớn. nhưng hiện tại không một bóng người, chỉ có mấy cỗ thi thể. hiển nhiên là bị đám Thượng Quan Thi Vũ càn quét.
Tần Lập cầm thanh niên hoa phục này đặt vào một hàng ghế gỗ ở cạnh diễn võ trường, để cho hắn ngồi tựa vào. sau đó mình cùng ngồi xuống, thở hổn hển từng ngụm lớn. Hiện tại tuy Tần Lập đã hoàn toàn nắm giữ ý nghĩa của Duy Ngã Cửu Kiếm nhưng rất hiển nhiên lấy cảnh giới Lôi Kiếp của hắn cao nhất cũng chỉ có thể thi triển ra kiếm thứ năm - Sát Thân!
Bốn chiêu sau: Liệt Địa, Trảm Thiên. Sơn Hà Vạn Lý. Duy Ngã Độc Tôn. phải tới cảnh giới Địa Tiên mới có thể thi triển ra. Tần Lập hiện tại mơ hồ có chút hoài nghi cho dù tiến vào cảnh giới Địa Tiên cũng không có khả năng hoàn toàn thi triển ra.
Một chiêu Sát Thần liền hoàn toàn rút sạch tất cả lực lượng trong cơ thể hắn. Mà lực lượng trong cơ thể Tần Lập hiện tại cho dù không bằng Địa Tiên nhưng là vượt xa võ giả Lôi Kiếp khác.
Có thể tường tượng bổn chiêu kiếm sau cùng bất kể uy lực hay là tiêu hao lực lượng đều là một con số cực kỳ kinh người. Thanh niên hoa phục lúc này miễn cưỡng mở hai mắt. nhìn Tần Lập hắc hắc cười, thở đốc nói:
- Người trẻ tuổi. Ngươi thật sự...rất lợi hại. Không nghĩ tới. ta không ngờ lại thua trong tay ngươi. Ha ha. Không có gì để nói, lão tử cá đời này đã từng tiền đồ sáng lạn. không có gì tiếc nuối. Trước khi chết, ta cảnh cáo ngươi, ngươi có tin hay không thì tùy. Bảo y trên người ta là Kiếp Khí, là một món chí bảo. Nhưng...ngươi ngàn vạn lần đừng mặc nó tiến vào Nam Cương. Nếu ngươi dám mặc nó lộ diện, nhất định sẽ có vô số người muốn giết chết ngươi. Năm xưa lão tử cướp bảo y này từ trên người một Thánh nữ ở Thánh địa phía nam có thế lực lớn nhất Nam Cương. Ngươi nghĩ xem. nếu ngươi dám mặc nó vào Nam Cương, nhất định là chỉ có đường chết!
- Ngươi đến từ Nam Cương?
Tần Lập híp mắt. ánh mắt lóe lên nhìn thanh niên hoa phục này. trong lòng không biết nghĩ đến cái gì.
- Đúng vậy. Ta là người Nam Cương, đáng giếc cùng không thể sống trở về.
Thanh niên hoa phục thiêu đốt chút sinh mệnh lực cuối cùng của mình khiến cho tinh Thần của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều, nhìn qua giống như một người bình thường. Hắn hít thật sâu một ngụm không khí mới mè, nói tiếp:
- Mười ba đại phái Nam Cương, có tám Thánh nữ của tám đại phái bị ta xxoo. Ha ha ha! Lão tử đó mới gọi là nhân sinh như ý. Nghĩ lại năm xưa. thật sự là con mẹ nó...sảng khoái. Chỉ tiếc Thánh nữ Nam cực Thánh địa kia, lão tử lúc ấy mềm lòng, không có động nàng. Hiện tại nghĩ lại. thật sự là hối hận muốn chết, hối hận muốn chết nha!
Tần Lập vẻ mặt không có Lời gì để nói. nhìn người này.
Thanh niên hoa phục nhìn thoáng qua Tần Lập. cau mày hỏi:
- Ngươi hãn không phải người nơi này hà? Như thế nào ngươi lại có thực lực cường đại như vậy? Chẳng lẽ ngươi là truyền nhân của một gia tộc lánh đời thời Thái cổ?
Tần Lập lắc đầu:
- Ta sinh ra ở một gia tộc thế tục, trong nhà của ta. thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Thiên cấp...
- Điều này sao có thể? Ngươi tu luyện chiến kỹ gì?
Thanh niên hoa phục vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Lập.
- Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn.
Tần Lập nói.
- Shit...
Thanh niên hoa phục lập tức mở to mắt. khó tin nhìn Tần Lập. lập tức trên mặt lộ ra cười khả. lắc đầu thở đài:
- Trách không được, trách không được ta lại thua Bởi tay ngươi. Ngươi ** nhiên là truyền nhân của hắn. ô Quận Vương...Con bà ngươi. Ngươi rốt cục có truyền nhân, ngươi nhất định rất đắc ý hả...
Tần Lập cũng là cả kinh, mắt không chớp nhìn vào thanh niên hoa phục, hỏi:
- Ngươi biết ô Quận Vương?
Mái tóc thanh niên hoa phục nhanh chóng bạc trắng, chỉ một chút đã thành trắng như tuyết. Mặt hắn nhanh chóng lão hóa. đầy nếp nhăn.
Nghe xong Lời nói của Tần Lập. hắn nỡ nụ cười, giống như một con cáo già, nhìn Tần Lập. Lông mày biến thành tuyết trắng nhướng lên. hắc hắc cười nói:
- Ta vì sao phải nói cho ngươi? Tiêu từ. Ngươi đánh ta trọng thương sắp chết, ta sẽ không nói cho ngươi.
Tần Lập vẻ mặt không còn gì để nói nhìn thanh niên hoa phục này. vẻ không quan tâm nói:
- Tùy tiện. Có nói hay không, ta cùng không cần.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
164 chương
89 chương
868 chương
2480 chương
8 chương