Duy Ngã Độc Tôn
Chương 584
Một kích này, mang tới chấn động thậm chí còn mạnh hơn cả chiêu Duy Ngã Cửu Kiếm kiếm thứ tư Thôn Phệ, mà Tần Lập vừa sử dụng tiêu diệt cường giả lĩnh vực Thánh Hoàng trẻ tuổi kia. Dù sao thì loại pháp thuật công kích mạnh mẽ này đã vượt quá nhận biết rất nhiều người, nhưng một màn máu chảy đầm đìa trước mắt quả thật trùng kích ánh mắt và trái tim người khác!
Trong đó một võ giả cảnh giới Lôi Kiếp chỉ hơi chút phân thần, đã bị Thúy Trúc Trượng Bảo Khí trong tay Cơ Ngữ Yên bắn ra một mảnh gai lục đánh trúng, trực tiếp bị đánh bay ra, ở giữa không trung liền bị cỗ lực lượng này xé nát.
Cơ Ngữ Yên tóc mai có chút rối, hơi thở không đều. Nàng cũng không có thực lực biến thái như Tần Lập, có thể khống chế Bảo Khí thời gian rất lâu. Nửa ngày như thế, còn phải chiếu cố Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao, nàng gần như hao hết thực lực toàn thân.
Sau một kích này, nàng cũng gần như hư thoát rồi.
Lãnh Dao hết sức lãnh tĩnh bắn ra hai viên Linh Bạo Đan, trong tiếng nổ ầm ầm, võ giả cảnh giới Lôi Kiếp kia xoay người bỏ chạy. Hắn chuẩn bị truyền về tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, để cho mọi người đều biết thực lực Tần Lập đáng sợ cỡ nào.
Đáng tiếc, chỉ là hôm nay Tần Lập căn bản không có ý định cho bọn họ chạy thoát, những người này ở tại thành Hoàng Sa một thời gian dài, lại còn kiêu ngạo treo thưởng truy nã hắn hai ba năm!
Đủ các loại tội danh, nước bẩn hắt lên người Tần Lập, quả thật đã vô sỉ tới tận cùng, làm sao Tần Lập có thể buông tha cho bọn họ?
Cường giả Lôi Kiếp chiến đấu với Thượng Quan Thi Vũ thấy đồng bạn bỏ chạy, cũng xoay người chạy đi, hai người chạy cùng một hướng!
Khóe miệng Tần Lập hiện một tia cười lạnh băng, khẽ quát một tiếng:
- Liệu Nguyên!
Bàn Long Thiên Tử Kiếm trong tay bắn ra vạn đạo quang manh, khí hoàng giả gần như có thể trấn áp tất cả, tản mát ra nhiệt độ kinh người!
Phải thừa nhận, sử dụng Bảo Khí thi triển Duy Ngã Cửu Kiếm, uy lực thật trên cả Ẩm Huyết Kiếm!
Liệu Nguyên vừa xuất ra, hai gã võ giả cảnh giới Lôi Kiếp trực tiếp bị một biển lửa phương viên trăm thước vây quanh. Mà ngọn lửa trong biển lửa này không phải ngọn lửa bình thường, mà là hỏa nguyên tố tinh thuần nhất trong thiên địa, bị kiếm quyết Duy Ngã Cửu Kiếm châm ngòi, gần như có thể đốt cháy tất cả!
Càng đừng nói hai người này...
Theo hai võ giả kia kêu gào thảm thiết, trong khoảng khắc hai võ giả cảnh giới Lôi Kiếp liền hóa thành tro bụi!
Lúc này ở trên bầu trời, Kim Điêu Linh Ưng Mặc Ưng cũng đã xé xác mấy võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa thành mảnh nhỏ, lao xuống trợ giúp Xà Xà cùng tam viên, lúc này các võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa còn lại đều rơi vào tuyệt vọng.
Tất cả võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, bất luận là Hải gia hay lĩnh vực Thánh Hoàng, đều không có một ai chạy thoát, những cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa như bọn họ còn có khả năng chạy được sao?
Trong đó, một danh túc Đan Nguyên Anh Hóa Hải gia không nhịn được giận dữ hét lên:
- Tự bạo đi, đồng quy vu tận với bọn chúng!
Lúc này, Tần Lập đã tiêu hao hơn phân nửa lực lượng, nghe lời này không khỏi cười lạnh. Tự bạo? Nằm mơ đi!
Trong tay lấy ra hai khối cực phẩm linh thạch, quát lạnh một tiếng:
- Trấn!
Trấn Áp Quyết lập tức thi triển ra, kể cả đám người Xà Xà đều bị cỗ lực lượng này trấn áp cứng lại. Tần Lập nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên cùng Thượng Quan Thi Vũ bên cạnh, cắn răng nói:
- Giết!
Cơ Ngữ Yên cùng Thượng Quan Thi Vũ hai nàng phản ứng cực nhanh, nháy mắt bắn ra bảy tám đạo kiếm khí chém giết tất cả địch nhân bị trấn trụ. Sau đó, Tần Lập trực tiếp ngồi xuống đất, cả người không còn một chút lực lượng, hai khối đá trắng trong suốt rơi khỏi tay Tần Lập lăn dưới đất.
Lãnh Dao bước tới đỡ lấy Tần Lập, cho Tần Lập dùng một viên Long đan, thân thiết hỏi:
- Phu quân, chàng không sao chứ?
Tần Lập lắc đầu, bỗng nhiên cười nói:
- Chiến tích của chúng ta ngày hôm nay, cũng đã đủ chấn trụ bọn họ rồi chứ?
Lão vượn Bạch Trung Sơn đi tới từ không xa, lúc này lão vượn cũng cả người đẫm máu. Phải thừa nhận, người Hải gia cùng lĩnh vực Thánh Hoàng phái ra lẩn này cũng không yếu, tùy tiện một người cũng có thực lực cải biến chiến cuộc, cho nên bọn người Xà Xà rất cực khổ.
Bọn họ chỉ đánh giá thấp một người duy nhất, chính là Tần Lập!
Cũng chính vì điểm này, mới tạo thành kết quả cao thủ hai đại thế lực phái ra đều toàn quân bị diệt, không ai còn sống chạy thoát.
Lão vượn Bạch Trung Sơn cười to nói:
- Công tử, trận chiến hôm nay nếu còn không thể chấn trụ bọn người kia, vậy quả thật đúng là không có thiên lý mà!
Bạch Trung Tuyết vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Lập, cho tới hôm nay nàng mới coi như chân chính hiểu được chủ nhân trẻ tuổi anh tuấn này cường đại cỡ nào.
Hải gia, lĩnh vực Thánh Hoàng, tùy tiện một thế lực cũng hùng mạnh đến mức làm người ta không thở nổi, ở trước mặt chủ nhân, lại liên tục chịu thiệt, thậm chí không chiếm được một chút tiện nghi.
Lúc này, Thượng Quan Thi Vũ nhìn Cơ Ngữ Yên nói:
- Cũng là nhờ có tỷ tỷ, bằng không hôm nay thật sự nguy hiểm rồi!
Lãnh Dao cũng gật mạnh đầu, nói:
- Đúng vậy, nếu không phải thực lực tỷ tỷ cường đại, chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.
Cơ Ngữ Yên sắc mặt đỏ hồng, thản nhiên cười:
- Các muội cũng đều rất mạnh, không tới bao lâu nữa thì nhất định các muội sẽ càng mạnh hơn!
Tình hữu nghị giữa nữ nhân tuy rằng tới rất nhanh, nhưng chân chính dung hợp với nhau, đồng dạng cũng cần trải qua tràng diện đồng sinh cộng tử như thế nàv. Hôm nay nếu không phải nàng liều mạng che chở Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao, chắc chắn tình thế bên phía Tần Lập sẽ cực kỳ bất lợi.
Nhưng đồng dạng, thu hoạch cũng rất lớn, rất nhiều linh khí, còn có hai kiện Bảo Khí, để cho những người sống sót sau trận chiến đều vô cùng hưng phấn.
Nhất là Tần Lập, cười to nói:
- Ai tấn thăng đến cảnh giới Lôi Kiếp tiếp theo, người đó sẽ người nhận một kiện Bảo Khí!
Vì vậy, mọi người đều hưng phấn không thôi.
Nhìn lại xung quanh, phương viên mười mấy dặm, toàn mặt đất đều bị đánh thành mảnh nhỏ, địa hình nơi này cũng hoàn toàn xảy ra biến hóa. Đồng dạng, trận chiến đấu này cũng hoàn toàn khai hỏa danh tiếng Tần Lập cùng Tần gia!
Xà Xà nhìn xa xa, cười lạnh nói:
- Đám võ giả nơi thần bí bắt đầu trốn chạy rồi.
Tần Lập lắc đầu, nói:
- Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng còn đang trên tay bọn họ!
Tất cả mọi người liền im lặng, tuy rằng thắng trận đấu hôm nay, nhưng Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc vẫn không hề xuất hiện. Có lẽ là đối phương cảm thấy nắm chắc thắng lợi, căn bản không có ý tưởng lấy hai người này ra uy hiếp Tần Lập. Nhưng không ngờ tới thực lực Tần Lập cường hãn như thế, lại chém giết sạch tất cả cường giả bên này.
Như vậy, sau khi tin tức này truyền ra, nhất định sẽ lập tức mang đi Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc.
Lúc này, xa xa bỗng xuất hiện một con ngựa phóng nhanh tới. Còn cách bọn họ mười dặm, có lẽ ngại tốc độ ngựa quá chậm, người kia liền lăng không bay lên, phóng như tia chớp về phía đoàn người Tần Lập.
Bạch Trung Tuyết hừ lạnh một tiếng, liền muốn động thủ, đã bị Tần Lập ngăn lại:
- Là người một nhà!
Người tới chính là A Hổ, A Hổ tới gần Tần Lập, các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao đều tiến lên chào, A Hổ khoát tay, vẻ mặt lo lắng nói:
- Tần huynh đệ, ta tìm được hai vị bằng hữu của đệ, nhưng mà...
- Nhưng mà thế nào?
Trong lòng Tần Lập chợt run lên, một dự cảm xấu ập tới.
- Nhưng bọn họ đều bị phế bỏ, người không chết, nhưng đan điền bị hủy, biến thành một phế nhân.
A Hổ phẫn nộ nói:
- Đám người kia quả thật là một đám súc sinh, tra tấn bọn họ đến chết khiếp. Sau khi nghe tin tức huynh đệ thắng, liền trực tiếp phế bỏ hai người bọn họ rồi bỏ trốn mất dạng.
- Đáng chết!
Thượng Quan Thi Vũ rất quen thuộc với Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc, nghe vậy không nhịn được mắng:
- Thật là một đám súc sinh!
- Là người Hải gia làm sao?
Lão vượn Bạch Trung Sơn lão luyện thành thục, nhỏ giọng hỏi, sau đó nói:
- Hay chỉ là vì cho hả giận.
- Bọn họ đang thị uy!
Cơ Ngữ Yên hết sức bình tĩnh nói:
- Rất hiển nhiên, bọn họ muốn hoàn toàn chọc giận chúng ta, để chúng ta nóng nảy đánh tới cửa bọn họ!
Trong mắt Tần Lập xẹt qua một tia sát khí nồng đậm, lập tức khôi phục bình tĩnh, hỏi:
- A Hổ đại ca, hiện giờ bọn họ ở nơi nào?
A Hổ nói:
- Ta đã đưa bọn họ tới quý phủ, hiện tại tất cả võ giả nơi thần bí ở thành Tân Hoàng Sa đều đã chạy, gần như không ai dám ở lại nữa.
Tần Lập gật đầu, nói:
- Dẫn đệ đi gặp bọn họ!
Hai người Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng cùng nằm một phòng, quần áo dính máu trên người đã được thay đổi, vết thương cũng băng bó tốt. Hiện giờ hai người vẫn còn thanh tỉnh, trong mắt tràn ngập mờ mịt.
Bỗng nhiên, Trầm Nhạc cười với Lâm Hằng, hỏi:
- Lâm huynh, huynh có hối hận nhận biết Tần Lập hay không?
- Hối hận? Ha ha, vì sao phải hối hận. Từ một khắc khi ta trở mặt với gia tộc, ta vẫn chưa từng hổi hận. Những con cháu lớn lên trong đại gia tộc như chúng ta, từ nhỏ tới lớn bị gia tộc quán thâu đủ mọi thứ, cái gì gia tộc chí thượng, cái gì vì lợi ích gia tộc có thể buông tha tất cả, bao gồm cả cuộc đời cùa mình...
Trên mặt Lâm Hằng mang theo một tia trào phúng, cười lạnh nói:
- Kỳ thật, những thứ này đều là chó má! Ta dựa vào cái gì lại không có được bằng hữu của mình? Vì sao ta nhất định phải hiến ra sinh mệnh của mình vì gia tộc? Ta có thể chết vì vinh quang gia tộc, nhưng phải là ta tự nguyện, mà không phải bị ép buộc! Nhận biết Tần Lập, ta không có một chút hối hận. Con bà nó, dù là ta biến thành một phế nhân, ta cũng phải sống. Ta muốn tận mắt thấy đám người muốn giết Tần Lập, làm sao ngã xuống dưới kiếm của Tần Lập huynh đệ!
- Ha ha! Lâm huynh, rốt cuộc huynh ngộ được rồi!
Trầm Nhạc vô tâm vô phế cười nói.
- Lão tử đã sớm ngộ rồi! Nhìn bộ dạng hốt hoảng của bọn chúng trốn đi, huynh có tin bọn họ là người đại thế lực siêu cấp nơi cực Tây hay không?
Lâm Hằng cười lạnh nói.
Trầm Nhạc lắc đầu, thở dài nói:
- Xem ra, mặc kệ là người mạnh cỡ nào, lúc đối mặt với tử vong đều sẽ có sợ hãi. Bọn họ cũng không ngoại lệ! Đáng tiếc, chúng ta không thể kề vai chiến đấu cùng Tần huynh đệ. Ôi, thật là nhớ lão bà của ta quá, không biết nàng thấy ta biến thành phế nhân rồi, có ghét bỏ ta hay không.
- Ghét bỏ cái rắm, Lãnh Phương Phi là loại người này hay sao?
Lâm Hằng liếc nhìn Trầm Nhạc.
- Đương nhiên không phải, nhưng mà ta cũng...cũng sẽ tự ti!
Lúc này, vành mắt Trầm Nhạc có chút đỏ. Thực lực phế, loại đả kích này không phải người thường có thể chịu đựng được.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ lạnh lùng, nhưng nghe vào trong tai Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng, lại êm tai hơn cả âm thanh tự nhiên.
- Các người không cần lo, vết thương của các người đều có thể trị khỏi. Thực lực cùa các người, không cần bao lâu liền có thể khôi phục lại.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
164 chương
89 chương
868 chương
2480 chương
8 chương