Duy Ngã Độc Tôn
Chương 448
Nơi cực Tây, theo truyền thuyết đi theo một con đường xưa hoang phế, một đường đi thẳng phía Tây, đến cuối cùng sẽ gặp một tòa thành vô cùng to lớn. Tòa thành này, chính là thành Thông Thiên.
Đi qua thành Thông Thiên, lại có vô số núi cao sông rộng. Trong đó, còn có vô số gia tộc môn phái chi chit như sao trên trời. Thời đại Thái Cổ huy hoàng, sáng lạn chói mắt nhất chính là ở nơi này.
Nửa tháng sau, bên ngoài thành Thông Thiên xuất hiện một người thanh niên anh tuấn, bộ dáng thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Đó chính là Tần Lập vẫn cực khổ đi đường xa.
Ngẩng đầu nhìn lên tòa thành trì khổng lồ cao ngàn thước này, trong lòng Tần Lập tràn ngập cảm khái. Nhớ khi đó mình lần đầu nghe tới thành Thông Thiên thì còn không tin, thành Thông Thiên thật sự có tường thành cao như vậy sao? Nơi đó thật sự có cường giả như mây sao?
Còn lúc này, thực lực của mình đã sớm không so sánh với năm đó nữa, mà những lời đồn đãi như thần hóa về thành Thông Thiên, cũng đã xuất hiện trước mắt mình.
Mấy ngày này tuy rằng Tần Lập không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng cũng ăn không ít trái đắng. Hắn không giống con cháu gia tộc môn phái nơi cực Tây, có được tọa độ chuẩn xác, có thể thông qua linh thạch tiến hành hư không hoành độ. Tần Lập hoàn toàn phải dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân, không ngừng hư không hoành độ, không ngừng tìm kiếm, cuối cùng rốt cuộc tìm tới nơi này.
Có thể nói coi như là nếm trải đủ gian khổ, mới mò mẫm tới sát biên giới nơi cực Tây.
Còn vị trí chi tiết Lãnh Thu Cung cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung, Tần Lập còn cần chậm rãi tìm tòi, tra cứu đầu mối trong thành Thông Thiên mới được.
Mặc kệ nói thế nào, hôm nay Tần Lập cũng đã coi như đi vào nơi cực Tây.
Địa hình nơi cực Tây đích xác có bất đồng rất lớn với phương Đông. Ở nơi này tùy tiện chọn một ngọn núi, một thâm cốc, hoặc một con sông lớn, đều lộ ra một cỗ khí tức thê lương xa xôi. Giống như ngay từ đầu, những địa phương này đã là như vậy. Năm tháng đổi dời, biến cả thành ruộng dâu, nhưng nơi này giống như chưa từng phát sinh thay đổi gì cả.
Dù ngay cả một khối đá tảng ven đường, cũng có thể lộ ra loại khí tức đến từ viễn cổ, im lặng kể lại huy hoàng năm đó.
Linh khí địa phương này càng nồng đậm hơn phương Đông chẳng biết bao nhiêu lần, hiện tại rốt cuộc Tần Lập rõ ràng vì sao trên bản đồ Thái Cổ không có dánh dấu nơi thần bí ở cực Tây.
Bởi vì căn bản là không cần thiết.
Địa phương ngay dưới chân Tần Lập, còn cách thành Thông Thiên mấy chục dặm, độ dày linh khí cũng đã gấp hai ba lần Huyền Đảo.
Gấp hai gấp ba, đây là khái niệm gì? Cũng không phải là võ giả Huyền Đỏa tu luyện ba tháng là có thể so với võ giả nơi cực Tây tu luyện một tháng. Nhất là thời kỳ cơ sở ban đầu, lượng linh khí ít nhiều càng gần như định trước thành tựu suốt đời người.
Cái này giống như người trong giới thế tục, lẽ nào thật sự không có nổi một thiên tài sao? Thật sự mọi người đều không bằng võ giả nơi thần bí sao?
Nguyên nhân chính là vì linh khí không đủ sung túc, cho nên mới nói võ giả nơi thế tục, hầu như tuyệt đại đa số cấp bậc thiên tài, thành tựu cả đời cao nhất cũng chỉ tu luyện đến Thiên cấp.
Một số ít có thể tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên, đó quả thật rất thưa thớt như lông phượng sừng lân.
Trong lòng Tần Lập cảm khái, sau đó đi vào bên trong thành Thông Thiên. Đi tới cửa thành, mới chú ý tới của thành này lại có thủ vệ.
Có người nói thành Thông Thiên là do rất nhiều môn phái cùng gia tộc cấu thành một Liên minh rời tạc. Trong đó người mạnh nhất là một hệ Lý gia làm thành chủ. Nếu là một Liên minh rời rạc, cửa thành lại còn có thủ vệ, ở nơi này có cần thiết sao?
Tuy nhiên sau khi Tần Lập vào cửa thành, cũng không phát hiện thủ vệ kia liếc hắn một cái, trong lòng liền hiểu được. Thủ vệ cửa thành này hẳn không phải là vì phòng người, nói cho chuẩn xác, những thủ vệ này rất có thể là phụ trách đống mở cửa thành...Lúc gặp kẻ thù xâm lấn, có thể lập tức đóng chặt cửa thành lại, hạ khóa ngàn cân xuống.
Kiến trúc bên trong thành Thông Thiên đa số đều có phong cách cổ kính, ý nhị mười phần, so với kiến trúc phương Đông phải nhiều thêm vài phần nội tình lịch sử. Phong cách kiến trức lại hết sức gần gũi, rường cột chạm trổ, đình đài thủy tạ.
Hai hàng cổ thụ mọc bên đường, trong không khí tràn ngập mùi vị tươi mát, đi trên đường làm người ta lưu luyến quên lối về.
Tần Lập tùy tiện vào ở một nhà khách sạn trung bình. Thành Thông Thiên này coi như là thành thị phồn hoa nhất nơi cực Tây, cho nên có rất nhiều buôn bán được tiến hành ở nơi này.
Tần Lập đi trên đường lại thấy được những cửa hàng chuyên bán Linh Khí, trong lòng cảm thấy hết sức hứng thú. Sauk hi an bài xong gian phòng khách sạn, Tần Lập đi dạo một vòng, tới một cửa hàng Linh Khí cách khách sạn không xa.
Cửa hàng cổ kính, bên trong quầy hàng vừa nhìn cũng rất có bề dày lịch sử, rất nhiều nơi mài dũa bóng loáng. Mặt bàn bằng thủy tinh trong suốt, làm cho người ta có một loại cảm giác phú quý bức người, nhưng vẫn rất thoải mái.
Bên trong cửa hàng đã có một nhóm người, hai nam hai nữ, nhìn qua đều rất trẻ tuổi, bộ dạng đều khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Từ trên ăn mặc là có thể thấy những người này xuất thân không kém.
Tần Lập đi vòa, bốn người này chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Lập, liền không thèm lại Tần Lập lần nữa, mà hết sức chuyên chú trả giá với tiểu nhị bên trong cửa hàng.
- Cây thương Linh Khí này, là dùng xương linh thú cảnh giới Phá Toái Hư Không chế tạo thành, dù cho là do Kim Đại sư tự tay luyện chế, nhưng cũng không có giá một ngàn khối linh thạch được.
Một cô gái vóc người nhỏ nhắn, dung mạo khả ái nói thật nhanh.
Tiểu nhị kia cau mày vẻ mặt đau khổ, nói:
- Khách quan! Luyện chế Linh Khí cũng không phải nói là xác suất thành công trăm phần trăm. Coi như là Đại sư luyện khí như Kim Đại sư, mười lần thành công hai ba lượt cũng đã tính là cao rồi. Cho nên các vị chỉ thấy thành phẩm, liền cảm giác giá trị không cao như vậy, nhưng nếu tính vào hao tổn luyện chế thất bại...Một ngàn khối linh thạch, thật sự không đắt mà!
- Phốc xuy!
Nam tử anh tuấn mặc quần dài màu xanh ngọc bên cạnh cô gái nhỏ nhắn kia không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhìn tiểu nhị nhàn nhạt nói:
- Dựa theo ngươi nói như vậy, cây sáo Linh Khí chế tạo bằng xương linh thú cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa trong tay ta, có phải nên bán một vạn khối linh thạch hay không?
Nói rồi, nam tử trẻ tuổi nhẹ nhàng ước lượng cây sáo trắng ngọc trơn bóng trong tay, sau đó nói:
- Năm trăm khối linh thạch, nếu như được thì Linh Khí này chúng ta lập tức lấy đi. Nếu như không được, chúng ta đi một nhà khác mua, không cần lãnh phí miệng lưỡi?
Người thanh niên mặc áo choàng đen bên cạnh nam tử quần dài xanh ngọc khẽ nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Ta cảm thấy, một món Linh Khí năm trăm khối linh thạch có chút đắt. Bành huynh, sư môn của huynh không phải chuyên môn luyện khí sao? Nói bọn họ luyện chế một món Linh Khí là được rồi.
Người thanh niên quần dài xanh ngọc than khẽ một tiếng, nói:
- Văn huynh có điều không biết, tiểu sư muội này của ta thật sự là...Ôi! Thật sự là quá bướng bỉnh. Linh Khí thật tốt vào trong tay nàng, không tới một tháng khẳng định biến thành phế phẩm. Sư môn ta luyện chế Linh Khí xác suất thành công có thể một hai phần mười đã không tệ rồi. Ôi, đám đệ tử đều tranh nhau, đừng nhìn sư muội là con gái chưởng môn, nhưng sư phụ ta chưa bao giờ dung túng cho nàng.
Người thanh niên mặc áo choàng đen chợt nói:
- Ồ! Ta hiểu được rồi, đã như vậy thì xem Bành huynh là bằng hữu, năm trăm khối cực phẩm linh thạch...Mặc dù có hơi đắt, nhưng mà Kim Đại sư cũng coi như là Đại sư luyện khí...
- Ha ha!
Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trong cửa hàng, lập tức cắt đứt lời người thanh niên mặc áo choàng đen nói.
Mấy người trong phòng đều nhìn về phía người cười, chính là người thanh niên thoạt nhìn có chút mệt mỏi phong trần vừa đi vào cửa hàng.
Còn chưa đợi bốn người nói gì, tiểu nhị bên trong cửa hàng liền không nhịn được, người này cười ngay chỗ mấu chốt, rõ ràng là đang cười nhạo Kim Đại sư.
Kim Đại sư là ai? Cả cực Tây này, hầu như không có ai không biết tới Kim Đại sư. Kim Đại sư chính là một vị Tông sư luyện khí.
Bản thân ngài ấy có cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, đã từng luyện chế Bảo Khí thành công. Tuy rằng cả đời cũng chỉ luyện chế ra hai món Bảo Khí, nhưng trên đời này Kim Đại sư cũng đã đạt tới cảnh giới luyện khí đỉnh phong rồi.
Địa vị cùng danh tiếng Kim Đại sư ở cả cực Tây đều rất cao, dù là thành chủ thành Thông Thiên, cung chủ Nguyệt Diêu Tiên Cung...gặp được Kim Đại sư cũng phải lễ ngộ ba phần, hiện giờ lại bị một tên mao đầu tiểu tử cười nhạo.
Thiên lý ở đâu chứ?
- Ngươi cười cái gì?
Tiểu nhị trong cửa hàng, nhìn qua thực lực cũng không kém, khí thế bộc phát ra lạnh lung nhìn Tần Lập.
Không biết vì sao, hắn vừa nhìn thấy Tần Lập liền không vừa mắt, khí chất trên người giống như nhà quê nông thôn, nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi, nói không chừng là người bình thường từ quốc gia thế tục phương Đông chạy tới hành hương.
Tần Lập thấy thái độ tiểu nhị này, khẽ chau mày, nhàn nhạt nhìn tiểu nhị nói:
- Thế nào, ở chỗ các ngươi ngay cả cười cũng không được?
- Ha ha ha!
Bốn thanh niên bên này, hai nam hai nữ đều không nhịn được cười to. Cảm thấy tên phong trần mệt mỏi này thật ra rất thú vị.
- Đương nhiên không phải, chỉ là khi khách của ta đang nhắc tới Kim Đại sư, ngươi dựa vào cái gì lại dám phát ra tiếng cười khinh thường? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Kim Đại sư là người ngươi có thể cười nhạo? Ngươi có tư cách gì cười nhạo ngài ấy?
Tiểu nhị này có lẽ là tôn sung tột độ Kim Đại sư kia, nói cả một loạt lời nhắm vào Tần Lập. Nhìn biểu tình, hận không thể bóp cổ Tần Lập chất vấn.
Hắn có mạnh hơn đi nữa cũng chỉ là một tiểu nhị, đương nhiên không dám làm như vậy. Chẳng qua, Tần Lập dám.
Ầm!
Tần Lập một tay bóp chặt cổ tiểu nhị này, không ai thấy Tần Lập ra tay thế nào, chỉ cảm thấy hoa mắt lên, tiểu nhị đã bị Tần Lập bóp cổ, nâng cao khỏi mặt đất.
- Ngươi thì tính là thứ gì?
Khóe miệng Tần Lập hiện lên một tia cười lạnh, như cười như không nhìn tiểu nhị sắc mặt đỏ lên, giãy dụa trong tay mình.
- Ngươi chỉ là một tiểu nhị trong cửa hàng này mà thôi, thực lực của ngươi chỉ có cảnh giới Dung Thiên đáng thiên, có phải ngươi chán sống rồi hay không? Ngươi có hiểu đạo lý người tới là khách? Ngươi có tư cách nào nói với ta như vậy? Kim Đại sư rất giỏi sao? Nhìn mấy thứ rách nát hắn luyện chế này, ta thật không nhìn ra hắn có chỗ nào dám mang danh hiệu Đại sư. Hay là nói hắn họ Kim, tên là Đại sư? _. __!
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
164 chương
89 chương
868 chương
2480 chương
8 chương