Duy Ngã Độc Tiên

Chương 49 : Bí mật quái nhân (thượng)

Hải Long chậm rãi đứng lên, hơi kinh ngạc nói: “Tiền bối, ngài, đây là ý gì?” Quái nhân khẽ thở dài: “Thật ra, ngày đó chính ngươi tự cứu mình trước. Tuy ta vẫn dùng Thiên Nhãn Thông quan sát ngươi, nhưng ta cũng không thể ngờ nha đầu Ma Tông kia sẽ hạ sát thủ, nếu không phải Nghịch Thiên Kính bảo vệ ngay phút cuối, thì chờ đến lúc ta tới, ngươi đã xong đời rồi. Mà ngươi còn chưa có nguyên anh, kết quả chỉ có một, đó là phải đầu thai chuyển thế. Còn nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi, bảo ngươi ngày mười bốn tháng tám hai năm sau tới tìm ta sao? Hôm nay, chính là hai năm sau tám tháng mười ba ngày. Cho nên ta nói, thời hạn của ta không còn nhiều. Hết thảy chuyện phát sinh sau lần rời núi này của ngươi, cơ hồ đều bị ta quan sát, lòng dũng cảm, cơ trí của ngươi, và xem nhẹ danh lợi không màn thế tục, đều đã làm cho người ủy thác nọ rất vừa ý. Ta biết, ngươi không làm ngơ khi biết bằng hữu kia bị Ma Tông bắt. Hết thảy đều là duyên số, nửa điểm không tránh được. Ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì, hắn, cũng có con đường riêng của hắn. Trong tương lai, một ngày nào đó các ngươi sẽ gặp lại nhau.” Hải Long trong lòng chấn động, hắn đương nhiên là biết quái nhân đang nói tới ai, có chút kích động nói: “Tiền bối, tu vi ngài cao thâm như thế, chẳng lẽ không thể cứu Giá nhi trong tay Ma Tông ra sao?” Quái nhân nhàn nhạt nói: “Không phải ta không muốn cứu hắn. Lúc này ta vốn đang mang trọng tội, rời khỏi đây cứu ngươi, đã vi phạm di huấn của tổ sư rồi, sao còn có thể xuất ngoại hoài được chứ? Muốn cứu bằng hữu kia của ngươi, chỉ có chờ chính ngươi cường đại rồi mới có thể làm. Việc này người khác không thể hổ trợ được. Việc trước mắt phải làm, là ngươi mau chóng rèn luyện cho mình cường đại lên. Dựa dẫm vào người khác sao bằng dựa vào chính bản thân mình? Chỉ những gì thuộc về mình mới là chân thật nhất. Ngươi phải nhớ kỹ, mọi cố gắng đều phải trả giá, thì mới có ngày gặt hái thành công. Thành tựu trong tương lai của ngươi thế nào, thì phải nhìn xem ngươi nỗ lực ra sao.” Hải Long có chút lĩnh ngộ gật gật đầu, nói: “Tiền bối, là ta liên lụy ngài. Nếu ngày sắp rời xa nơi này, thì có thể cho ta xem qua diện mạo thật sự hay không. Chịu nhiều ân huệ của ngài như vậy, mà ngay cả bộ dáng của ngài như thế nào ta cũng chưa thấy qua.” Quái nhân thở dài một tiếng, nói: “Được thôi! Đã đến lúc nên cho ngươi thấy.” Nói xong, thân thể khòm khòm kia chậm rãi xoay qua Hải Long, Hải Long cảm thấy rõ ràng tâm tình mình đang kích động vô cùng, tim không ngừng đập nhanh hơn, hai tay nắm chặt, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người của quái nay. Không biết đã bao lần, hắn muốn nhìn một chút bộ dạng quái nhân, bây giờ, nguyện vọng này rốt cục đã thực hiện được, hắn làm sao mà không kích động chứ?. Tựa như một thế kỷ, rốt cục quái nhân đã xoay mặt về hướng Hải Long, lão chậm rãi ngẩng đầu, đồng thời vươn tay tháo chiếc áo choàng ra, phơi bày ra bộ dáng chân thật của mình trước Hải Long. Hải Long toàn thân kịch chấn, ở trong lòng hắn, từng vô số lần phác thảo ra bộ dáng quái nhân, nhưng đến lúc thấy được diện mao thật là lúc tất cả các bản phác thảo đều tan biến, hắn không thể ngờ tới, quái nhân từng cứu mình mấy lần, tu vi cao thâm không lường được, thế mà diện mạo như vậy. Đứng trước mặt hắn, rõ ràng là một con mi hầu già nua toàn thân trắng như tuyết. Cùng với mi hầu bình thường giống nhau, bộ lông oánh tuyết kia của quái nhân lóe ra bảo quang nhàn nhạt, đôi mắt thâm sâu vàng chóe tựa như chưa từng thấy qua, đang tọa giữ bên cạnh khuôn mặt kia, chính là ba cái lỗ tai, hợp hai bên lại thì đúng là lục nhĩ. Trong đầu hồi tưởng lại Phiêu Miểu đạo tôn từng nói bốn chữ ‘Lục Nhĩ tiền bối’, Hải Long toàn thân ngây dại. Lục nhĩ mi hầu mỉm cười, nói: “Không ngờ tới à, ta quả thật chính là một con hầu tử thành tinh mà thôi. Lại nói tiếp, ngay cả chính mình cũng không biết đã sống bao nhiêu năm rồi. Có phải thất vọng không? Ta cũng không phải cái loại cao nhân tiên phong đạo cốt như trong tưởng tượng của ngươi. Ta còn nhớ, pháp danh lúc trước của ta là Linh Thông Tử. Cùng với Lục sư phó của ngươi giống nhau à.” Hải Long trong mắt hiện lên một tia khác thường, kiên định lắc đầu, nói: “Không, tiền bối, bất luận ngài có bộ dáng gì, trong lòng ta, ngài đều là vị tiền bối tôn kính nhất.” Lục nhĩ mi hầu mỉm cười, nói: “Tại thời điểm ta lần đầu tiên gặp ngươi, đã biết ngươi sẽ không vì bộ dạng của ta mà thay đổi ý tưởng. Ngươi quả thật không làm ta thất vọng. Hảo hài tử, hiện tại, ta sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho ngươi biết.” Nói xong, lão vung tay áo lên, Hải Long chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, nhất thời như là đi tới nơi nào khác. Nơi đây hoàn toàn một mảnh tối đen, bằng vào tu vi Đằng Vân cảnh giới, Hải Long chỉ có thể nhìn tới trước không quá một thước. Lục nhĩ mi hầu vang lên thanh âm: “Rất kỳ quái phải không? Kỳ thật đây là nơi mỗi lần ngươi tới chỗ ta đều chứng kiến thấy bên ngoài, đây là bên trong khối nham thạch lớn kia. Không phải là khối nham thạch bình thường, là do hàn linh vạn năm tạo thành, vô cùng cứng rắn, cho dù là tu vi hiện tại của ta, nghĩ muốn phá vỡ nó ra thì ít nhất cũng bị tiêu hao một thành pháp lực. Là do ta dùng thuật Na Di mang ngươi vào. Vì muốn cho ngươi càng yên tĩnh tu luyện, từ giờ trở đi, ngươi không được rời khỏi khối hàn linh thạch này, chỉ khi nào ngươi có thể hấp thụ hoàn toàn năng lượng của khối hàn linh thạch, bằng vào thực lực của mình phá thạch mà ra, có như vậy, tu vi của ngươi mới có thêm chút thành tựu. Về phần bao nhiêu năm, thì chỉ có thể tùy vào phần số của ngươi. Tiểu hòa thượng đi cùng ngươi đang ở chỗ khác, đến lúc đó, ta sẽ cử hắn làm hộ pháp cho ngươi. Cho đến thời khắc người phá được thạch mà ra. Hiện tại, ngươi hãy cẩn thận mà nghe cho kỹ từng lời ta nói ra.” Trải qua lần xuất ngoại này, cùng với hiểm tử hoàn sinh, Hải Long đối với thực lực đã sớm khát khao đạt tới một trình độ trước nay chưa từng có, nghe lục nhĩ mi hầu nói xong, hắn cũng không phản ứng gì, trái lại càng thêm hưng phấn trong lòng. Hết sức gật gật đầu, nói: “Tiền bối, bất luận chịu đau khổ gì, ta nhất định sẽ kiên trì tu luyện.” Lục nhĩ mi hầu dường như hiểu được quyết tâm của Hải Long, màu vàng trong con ngươi toát ra một tia mông lung, thì thào nói: “Ta vốn là một con khỉ trên Đại Tuyết Sơn vùng cực bắc, Đại Tuyết Sơn ẩn chứa linh khí khổng lồ, một ngày nọ, trong lúc vô tình ta đã ăn một quả dại trắng như tuyết. Vận mệnh của ta vì thế thay đổi. Thời gian một ngàn năm trôi qua, thực lực của ta ngày càng lớn mạnh. Đột nhiên, một thanh âm xa lạ tràn ngập uy nghiêm xuất hiện trong đầu ta. Khi đó, ta còn chưa biết hắn là ai. Thanh âm của hắn chính là mệnh mệnh ta phải chấp hành, dưới sự chỉ dẫn của hắn, ta bắt đầu tu luyện dài đến vạn năm. Loại phi nhân thể như bọn ta so với nhân loại các ngươi đương nhiên là khó khăn hơn nhiều, đó cũng là nguyên nhân vì sao một gã nhân loại tu luyện ngàn năm có thể dễ dàng đối phó với một con vật tu luyện một ngàn năm trăm năm. Nhưng ta may mắn ở chỗ, dưới sự chỉ dẫn của thanh âm kia, vỏn vẹn qua mấy trăm năm, ta đã luyện hóa chính mình phản cốt, dựa vào linh khí Đại Tuyết Sơn, ta có được trí tuệ nhân loại. Từng năm từng tháng trôi qua, đến khi ta dốc lòng tu luyện được vạn năm là lúc cảnh giới ta rốt cục đã đột phá hậu kỳ. Thanh âm uy nghiêm kia nói ta bởi vì bền lòng cùng với nghị lực, nên hắn quyết định cho ta miễn chịu Thiên Kiếp, trực tiếp thăng nhập vào tiên giới, cũng ban cho ta đạo hiệu là Linh Thông Tử. Trong sự bao bọc của thất thải tường vân, ta ly khai khỏi Đại Tuyết Sơn. Cho tới bây giờ, ta không thể nào quên được một khắc thăng tiên kia. Ta quả thực rất hưng phấn, mọi cố gắng trong vạn năm cũng không hề uổng phí, ta thành tiên, một con mi hầu được thành tiên.” Hải Long trợn mắt há hốc mồm nhìn lục nhĩ mi hầu trước mặt, tuy rằng trước đây có tưởng tượng rất nhiều, nhưng hắn lại không thể nào nghĩ tới, luôn trợ giúp mình là một vị tiên nhân, không, là tiên hầu mới đúng. “Ngài, ngài đã là tiên nhân. Vậy là ta gặp được tiên nhân. Tiền bối, nếu ngài thành tiên, tại sao còn có thể xuất hiện ở chỗ này vậy? Tiên giới, tột cùng là có cái dạng gì thế.” Lục nhĩ mi hầu than nhẹ một tiếng, nói: “Tiên giới có quy củ của tiên giới, thứ cho ta không thể tiết lộ thiên cơ. Chờ ngươi về sau độ kiếp thành công, bay lên thế giới kia, tự nhiên sẽ minh bạch tất cả. Lúc trước, sau khi ta thăng nhập tiên giới mới biết được, tổ sư luôn chỉ đạo ta dĩ nhiên là cường đại, ở trước mặt hắn, ta cũng chỉ là một con hầu tử bé nhỏ mà thôi. Thân phận tổ sư ta không thể nói cho ngươi biết, đây là bí mật tuyệt đối. Tổ sư trên tiên giới có thế lực rất lớn, dù là tiên đế cũng phải nễ hắn vài phần. Tổ sư đối với ta có chút hảo cảm, liền an bài cho ta ở lại tiên phủ lão nhân gia làm thủ vệ, đối với ta mà nói, đây là một ân huệ thật lớn. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, một ngày kia, đột nhiên có một khách nhân đến đây, khách nhân kia thực lực rất mạnh, cùng với tổ sư tương đồng. Hắn qua bái kiến tổ sư, nhưng vài vị sư huynh kia lại khinh thường hắn, bởi vì tổ sư cường đại nên dung dưỡng cho các sư huynh thành ra thói hư tật xấu, rốt cục đã đắc tội người nọ. Người nọ giận tím mặt, đã phá hủy một vật mà tổ sư vô cùng yêu quý, sau đó tự động bỏ đi. Tổ sư trở về, chứng kiến thấy vật mình trân quý bị hủy, nhất thời giận tím mặt, tự mình đi tìm người nọ, sau đó không biết vì cái gì, bọn họ thế là kết thành huynh đệ. Người nọ cũng giúp tổ sư khôi phục lại bảo vật. Có điều, tổ sư không vì thế mà buông tha cho ta cùng với các vị sư huynh, các sư huynh đều bị hắn dùng pháp trận cường đại trấn áp hết, cần phải khổ tu vạn năm mới có thể phá quan mà ra, tổ sư nói, làm như vậy chính là để rèn luyện tâm tính bọn họ. Mà ta bởi vì không ngăn cản các sư huynh vọng ngôn, cũng bị tổ sư trách tội, nên đã đem ta trợ lại hạ giới, trấn áp tại khối hàn linh thạch này. Tu luyện sáu ngàn năm sau mới trở về tiên giới lại. Trong nháy mắt, sáu ngàn năm trôi qua, ta lại gặp được ngươi. Lúc trước, người đã cùng đã cùng tổ sư kết bài thấy ta bị oan uổng, nên đem pháp khí của mình đưa cho ta, bảo ta ở nhân giới tìm kiếm người hữu duyên. Khi ngươi xuất hiện, nhất thời làm ta nhớ lại di huấn của hắn. Vì thế, ta đã đem kiện pháp khí kia đưa cho ngươi, kiện pháp khí đó chính là Tiểu Thiết Côn đã nhiều lần cứu mạng ngươi. Hơn một năm trước, ngươi trọng thương suýt chết, vì hoàn thành sứ mệnh của người nọ, ta đành mạo hiểm không sợ tổ sư trách phạt rời núi cứu ngươi, ngày mốt, chính là ngày ta trọng nhập tiên giới, không biết sẽ bị tổ sư xử trí thế nào. Nếu lảo nhân gia vì thế mà trách phạt, cũng có thế nói do số ta mệnh khổ.” Nói tới đây, lục nhĩ mi hầu không khỏi toát ra vẻ ảm đạm. Cường đại như hắn, vậy mà thân thể hơi hơi run rẩy, hiên nhiên là đối với tổ sư thập phần sợ hãi. Hải Long nghi hoặc nói: “Tiền bối, tổ sư kia của người chắc cũng không quá để ý đâu, rõ ràng chuyện này không liên quan đến ngài, vì cớ gì lại đày ngài xuống hạ phàm chịu ngàn năm cô tịch.” Lục nhĩ mi hầu thất kinh, Hải Long chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, rốt cuộc nói không thành lời. Lục nhĩ mi hầu hay tay tạo thành chữ thập, tiều tụy nói: “Tổ sư thứ tội, Hải Long không có ý mạo phạm người, xin người thứ lỗi.” Thần sắc trịnh trọng, trầm giọng nói với Hải Long: “Tiểu tử ngươi không biết trời cao đất rộng, ý tưởng của tổ sư sao ngươi có thể hiểu được? Mãi cho đến hôm nay chúng ta vẫn chưa biết được. Trong lòng ta, tổ sư ở địa vị cao nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế. Nếu không phải năm đó lão nhân gia dốc lòng chỉ điểm, căn bản là ta không có được như ngày hôm nay. Bất luận tổ sư làm cái gì, tất nhiên đều có đạo lý của hắn.” Hải Long xòe hai tay ra lắc nhẹ vai một cái, nhìn bộ dáng nghiêm túc của lục nhĩ mi hầu, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa. Lục nhĩ mi hầu thần sắc dần dần giản ra, nói: “Có rất nhiều việc bây giờ ngươi chưa rõ. Ân huệ của tổ sư đối với ta, vĩnh viễn không thể nào trả hết. Nếu không phải lão nhân gia miễn trừ thiên kiếp của ta, thì thân là một cụ hầu như ta, chỉ sợ sớm đã tan thành mây khói tại thiên kiếp rồi. Hiện tại, ngươi hẳn là đã hiểu vì sao ta không dám thu ngươi làm đồ đệ rồi. Người tặng Tiểu Thiết Côn cho ngươi mới thật sự là sư phụ ngươi. Hắn cùng với tổ sư giống nhau, đều là người có đại thần thông. Ngươi may mắn đến mức đó. Thật sự làm ta hâm mộ. Chuyện xưa của ta nói tới đây đã xong. Ngày mốt, là lúc vận mệnh ta không biết chuyển biến ra sao. Không biết tổ sư sẽ xử trí ta thế nào. Đến lúc đó, ngươi cứ việc ở trong hàn linh thạch quan sát, ta có bài pháp chú trong đây, khi ngươi thúc thục pháp lực trong cơ thể rót vào thạch bích, thì có có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng bên ngoài.” Hải Long hai mắt ửng đỏ, thì thào nói: “Tiền bối, ngài có thể đừng đi được không? Ta, ta thật sự có chút không nở xa ngài.” Lục nhĩ mi hầu mỉm cười, nói: “Tiểu hài tử, duyên phận có hạn, ngươi có được sư phụ cường đại như thế, thành tựu tương lai liền không lường trước được. Nếu ngươi có lòng, sau khi thăng nhập tiên giới thì hãy đến thăm ta là được. Đến lúc đó, ngươi tất sẽ biết tất cả, cũng có thể dễ dàng tìm thấy ta. Được rồi, bây giờ ta nên tính đến chuyện đại sự cho ngươi.” Nói xong, hắn tiện tay thủ ấn về phía thạch bích bên cạnh, nhất thời một cái khe xuất hiện, theo lục nhĩ mi hầu dẫn đường, Hải Long đi tới một nơi trống trải. Nơi này so với trước sáng hơn nhiều, ở trước mặt Hải Long, có hai khu đường kính một thước. Bên trái là một cái hầm tròn rỗng tuếch, còn bên phải là một hầm đổ đầy chất lỏng màu đỏ. Từng trận nồng đậm mùi rượu xông vào mũi truyền đến không ngừng, lần trước xuống núi, Hải Long đã sớm phá tửu giới rồi, trở thành một ma men thứ thiệt, không kém gì Hoằng Trị, nghe mùi rượu nồng đậm như thế, hắn không khỏi nuốt từng trận nước miếng đang chảy ra ướt nhẹp.