Editor: Team Tứ Phương 2. Ngày tháng vẫn dừng lại ở tháng 11 năm ngoái, là thời gian mà bà nội nhập viện. Đoạn hồi ức này, lại ở trong đầu lướt qua, Vi Như Hạ kéo ngăn kéo ra, phát hiện trong đó có đặt một quyển lịch năm mới. Trong cuộc sống bà nội là người vô cùng tỉ mỉ, trong nhà mỗi một đồ vật bà đều có thể nhớ nó ở đâu, cái gì đã sắp dùng hết, cũng sẽ được kịp thời bổ sung, hơn nữa cũng sẽ đặt ở một vị trí cố định. Lịch cũng là do bà nội đã mua trước đó, trước khi mua, bà cũng không lường trước được bản thân nằm viện sẽ qua đời. Vi Như Hạ đem hộp dụng cụ đặt xuống, lấy cuốn lịch mới ra, xé tháng thứ nhất tháng thứ 2, dừng lại ở tháng thứ 3. Ngày 29 tháng 3, được khoanh tròn đánh dấu bằng bút đỏ, bên cạnh vòng tròn nhỏ, có vài nét chữ tiểu khải xinh đẹp – sinh nhật Tử Thiện. Vi Như Hạ lật 3 tháng tiếp theo, quả nhiên, tại vị trí ngày 15 tháng 6 cũng có đánh dấu 1 vòng tròn nhỏ, bên cạnh cũng viết vài chữ — Sinh nhật bảo bối. Cổ họng có chút đau rát, Vi Như Hạ đem lịch lật trở lại, bên ngoài Vi Tử Thiện đang gọi cô, Vi Như Hạ đáp lại: “Vâng, con ra đây.” Sau khi tết nguyên tiêu kết thúc, là khai giảng học kì mới. Hôm khai giảng, Vi Như Hạ rời giường từ sớm, Vi Tử Thiện tối qua đi diễn về rất muộn, bây giờ vẫn chưa dậy. Cô ăn cơm sáng xong, đẩy cửa bước ra ngoài. Thời tiết tháng 3 đã ấm áp trở lại, mặt trời mới mọc tươi đẹp sạch sẽ, Vi Như Hạ hơi nheo mắt, nhìn thấy Lạc Đường đang đứng trước cửa đợi, cô liền chạy qua. “Cậu về khi nào vậy?” Nhìn thấy Lạc Đường, Vi Như Hạ rất vui. Sau lần bắn pháo lần trước, Lạc Đường trở lại nhà bà nội, cậu ấy ở nhà bà nội đón tết nguyên tiêu. Vi Như Hạ cho rằng hôm nay cậu sẽ đi thẳng tới trường học, không ngờ rằng lại về nhà trước. Lạc Đường khoác một chiếc áo gió màu nâu sẫm, bên trong mặc đồng phục sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, cậu ấy rất hợp với những trang phục gọn gàng như vậy, lịch sự nhã nhặn, cảm giác trẻ trung đầy nhiệt huyết. “Buổi tối ngày hôm qua.” Lạc Đường đưa tay giúp Vi Như Hạ kéo cửa. Vi Như Hạ từ dưới cánh tay của cậu đi ra. Ở bên đường của tiểu khu hai người sóng bước đi, cảm nhận không khí tươi mới của một buổi sáng tinh mơ, Vi Như Hạ vừa đi vừa nói: “Thảo nào tôi không nghe thấy tiếng xe.” Nghe Vi Như Hạ nói, Lạc Đường nhìn cô, cô gái buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, bên tai rơi vài sợi tóc lưa thưa, giống như con vật nhỏ. “Cậu đợi tôi à?” “Ừ.” Vi Như Hạ đáp: “Đợi một lúc, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Thanh cuốn lên cửa tàu điện ngầm, rất nhiều người đi tới đi lui, Lạc Đường đưa tay kéo Vi Như Hạ đến bên mình, hỏi “Chuyện gì?” Lạc Đường đứng phía sau cô, Vi Như Hạ thấp hơn so với cậu một bậc thang, cô quay đầu ngẩng lên nhìn Lạc Đường, cho dù đứng ở góc độ này cậu ấy vẫn như vậy rất đẹp trai. “Cậu biết món ăn truyền thống ở chỗ nào ngon không?? Gần nhà hát lớn An Thành. Sắp đến sinh nhật của ba tôi, tôi muốn chuẩn bị trước một chút, tạo cho ông ấy một bất ngờ.” Cô cũng muốn tự làm một bữa cơm để cho Vi Tử Thiện nếm thử, nhưng tài nghệ nấu ăn của cô quả thực không đáp ứng được khẩu vị của Vi Tử Thiện, vả lại dạo này ba cô vẫn luôn rất bận, sinh nhật hôm đó vẫn có buổi biểu diễn, có lẽ ông ấy cũng không có thời gian về nhà ăn cơm. Cô vừa nói xong, cổ áo phía sau liền bị Lạc Đường kéo lên, chân cô thiếu chút nữa cách mặt đất, bị Lạc Đường dẫn xuống từ trên thang cuốn, vừa rồi quay đầu lại nói chuyện, không chú ý một chút liền xuống đến nơi rồi. Kéo theo Vi Như Hạ, Lạc Đường tìm được tuyến tàu số 9, cậu nói với Vi Như Hạ: “Gần đó có quán ăn An Thành, khẩu vị cũng tạm được.” Khẩu vị của Lạc Đường và ba cô khá là giống nhau, được người An Thành như cậu ấy xác nhận, chắc chắn hương vị chính tông rồi. Khi đang nói chuyện, hai người đã lên tàu điện ngầm, Vi Như Hạ vừa bước vào, liền bị dòng người dồn vào góc khuất, cô ngả người về phía tàu điện ngầm, đoàn người đông đúc bên cạnh rất nhanh chóng yên tĩnh, hai tay Lạc Đường chống hai bên người cô, đem cô vây trong lòng. Hôm nay người trên tàu điện ngầm rất đông, Vi Như Hạ cảm giác cơ thể Lạc Đường sắp dán vào cơ thể cô. Hương vị bạc hà quen thuộc không thanh mát như ngày trước, mà dẫn theo cảm giác chói sáng rực rỡ như pháo hoa. Khi Vi Như Hạ bị cảm giác khô nóng mơ hồ làm cho khuôn mặt có chút đỏ hồng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh của Lạc Đường. “Tôi không chui ra từ trong kẽ đá.” Vi Như Hạ nghe được câu này liền bật cười, cô ngẩng đầu lên nhìn Lạc Đường trước mặt, hỏi “Sao vậy?” Tàu điện ngầm chật chội, khiến cho hai tay của Lạc Đường chống đỡ không nổi, khuỷa tay cậu khẽ chạm vào má cô, Lạc Đường cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh nói. “Tôi cũng có ngày tháng năm sinh. Tuy rằng sinh muộn hơn chú Vi hai mươi mấy năm, nhưng ngày sinh sớm hơn chú ấy nửa tháng.” Khuôn mặt của cậu ngay trước mặt cô, Vi Như Hạ có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô phản chiếu trong đôi mắt trong suốt sáng ngời của cậu. Cô đang lẩn trốn trong đôi mắt được bảo vệ dưới đôi mi dày của Lạc Đường, giống như hiện tại cô cũng đang được cơ thể cậu bảo vệ. Sinh nhật của Lạc Đường sớm hơn ba cô nửa tháng, cậu ấy muốn nói như vậy Với tư cách bạn bè, trong lòng Vi Như Hạ chợt cảm thấy có chút áy náy, cô và cậu đã quen biết nửa năm, nhưng hiểu biết của cô về cậu ấy không nhiều bằng cậu biết về cô. Sau khi áy náy qua đi, trái tim Vi Như Hạ giống như được bồ công anh gãi một phen. Cứ như vậy Lạc Đường tự nói ngày sinh nhật của cậu ấy, có chút dễ thương. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở gần như cũng quyện vào nhau, trong tàu điện ngầm chật chội, Vi Như Hạ không cảm nhận được người khác, chỉ cảm nhận được Lạc Đường. Vi Như Hạ cười nói: “Sau này tôi gọi cậu là Đường Đường nhé.” Đề tài được Vi Như Hạ nói ra, thật sự cũng không làm Lạc Đường có gì không vừa lòng, cậu nghiêng nghiêng cổ, ánh mắt nhìn xuống dưới, lông mi trên càng cuộn càng dài hơn. “Tại sao?” Vi Như Hạ đang đếm số lông mi của cậu, cảm nhận được sự lay động của tàu điện ngầm, trả lời: “Vì cậu ngọt mà.” Người con gái trong lòng cười đến nỗi khóe mắt cũng cong lên, Lạc Đường nâng mắt chuyển tầm nhìn sang hướng khác, cảm giác từng đợt ngọt ngào đang nở rộ trong lồng ngực. Tai của cậu cũng dần dần đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ừ, gọi đi.” Lời tác giả muốn nói: Đường Đường: Chỉ cho phép cậu gọi, không cho phép nói cho người khác biết.