Đường Về

Chương 35

Đêm nay Lộ Viêm Thần đi thu dọn di vật của lão Thầm, ngón tay lướt qua chiếc máy tính xách tay, không cài mật khẩu, màn hình màu xanh biến mất, thay vào đó là bộ phim Mỹ đang xem dở tối qua. Nỗi buồn bị anh đè nén suốt cả ngày cuối cùng cũng trào dâng, không biết trút vào đâu, anh kéo ghé qua, ngồi trước bàn đọc sách, im lặng cho tới hơn nửa đêm. Đoạn đường trở về, đầu tiên là đi bằng xe hơi, sau đó chuyển qua máy bay, cuối cùng hạ cánh thì bàn giao lại thi hài. Lãnh đạo căn cứ đều có mặt đầy đủ, trao đối ngắn gọn với Lộ Viêm Thần, đưa hồ sơ cần thiết để kết hôn cho anh. Cha Quy Hiểu đứng cách đó không xa đang an ủi người nhà lão Thẩm, thực ra Lộ Viêm Thần cũng không tính là người nhà liệt sĩ, anh chỉ tới để tiễn người kia trở về, cũng may cha Quy Hiểu là lãnh đạo cấp cao, vì thế hai người cũng không có cơ hội nói chuyện. Lúc anh đi ngang qua cửa kính còn quay lại nhìn cha Quy Hiểu một cái, dù sao hôm nay anh cũng định kết hôn với con gái nhà người ta. Hình như cha Quy Hiểu cũng phát hiện ra anh, ông ngẩng đầu, liếc nhìn Lộ Viêm Thần. “Không ngờ cậu lại muốn kết hôn với con gái lãnh đạo cũ của tôi.” Cấp trên vỗ vai anh cười nói: “Đi đi, xe đã đợi ở bên ngoài rồi đây. Không cần lo cha vợ cậu, ông ấy đã đích thân phê duyệt rồi.” Lộ Viêm Thần không ngờ chuyện đó lại xảy ra, có lẽ trong thời gian anh đi công tác, Quy Hiểu đã làm gì đó, hoặc là nói gì đó với ông. Mà bây giờ anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này, trước mắt cần phải nhanh chóng đến cục dân chính để làm thủ tục. Quy Hiểu còn đang chờ mình. Quy Hiểu đã tới từ sớm. Từ khi mang thai có không dám lái xe, vì vậy cô đón xe tới đây. Thời tiết tháng bảy như thiêu như đốt, nắng nóng làm mắt cô muốn nổ cả đom đóm, lúc đầu còn kiên trì đứng đợi ở bên ngoài, cô muốn đợi anh đến rồi cùng nhau bước qua cánh cửa cục dân chính, thế mới có ý nghĩa kỉ niệm. Nhưng mà mồ hôi cứ tuôn chảy như mưa, cô không chịu nổi nữa nên đành phải bước vào phòng điều hòa bên trong, từ khi mọi người đông đúc đến lúc thưa thớt dần, cuối cùng, ngoài nhân viên và bảo vệ, chỉ còn lại mình cô. Cô vuốt ve phần bụng hơi nhỏ lên, nhìn ra bên ngoài, lại nhìn đồng hồ, thời gian chầm chậm trôi qua, mới đó đã gần năm giờ rồi. Bên kia, hai dì nhân viên bên cục đăng kí kết hôn cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc... Quy Hiểu chậm rãi xoay xoay ly giữ ấm trong tay, tiếp tục chờ, nhìn thấy biển số một chiếc xe màu trắng đậu sát bên lề đường, trái tim như muốn nhảy cẫng lên, cửa xe mở ra, Lộ Viêm Thần bước xuống, kéo vành mũ để nhìn bảng hiệu cục dân chính xác định xem có đúng địa điểm không, rơi vào tầm mắt anh là Quy Hiểu trong bộ váy áo liền thân màu trắng. Anh chưa từng nói với cô rằng, cô mặc màu trắng là đẹp nhất, giống như mùa hè năm đó, chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản cũng xinh đẹp lắm rồi. Vì phải đưa di hài lão Thẩm quay về, nên Lộ Viêm Thần ăn mặc rất nghiêm túc, anh vắt áo khoác lên tay, sải bước dài qua cửa, Quy Hiểu vội vàng ôm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng thì thầm: “Cũng may là anh tới, nếu không thì lát nữa người ta tan việc mất, em lại lủi thủi đi về, mất mặt lắm đó.” Mấy tháng không gặp nhau, bây giờ đâu đâu cũng đều là hơi thở của cô. Lộ Viêm Thần gỡ mũ xuống, đưa hồ sơ trong tay cho Quy Hiểu: “Lúc nãy anh gặp cha em.” “Ồ” Cô cười, “Không sợ, em đã thuyết phục cha rồi. Đi nhanh lên.” Hai người đi tới trước quầy, hai dì phụ trách làm thủ tục đã không kịp đợi, thay Quy Hiểu oán trách Lộ Thần: “Vợ cậu ngồi đợi hơn ba tiếng đồng hồ, lại còn đang mang thai, nếu không phải vì nhìn cô ấy khổ sở đợi cậu, tôi đã nhốt cậu ngoài cửa dạy dỗ một trận ra trò rồi. Cưới vợ mà vô tâm thế hả?” Quy Hiểu thấy anh tới đã vui vẻ lắm rồi, giờ thấy người khác còn thay mình dạy dỗ anh, cô cứ cười không dứt. Cầm hồ sơ của cả hai, lấy đồ ra hết rồi đẩy lên trước: “Anh ấy đi làm nhiệm vụ đấy ạ, khó khăn lắm mới có thể về được.” Hai có nhân viên nhìn hồ sơ của Lộ Viêm Thần, nhìn giấy tờ bên trong thì hiểu ra. Còn nửa tiếng nữa là tan sở, hai người là cặp vợ chồng cuối cùng. Làm xong thủ tục thì có người chạy đến dẫn đường cho cả hai, tới khu vực chụp hình kết hôn. Quy Hiểu đứng gần anh hơn một chút, chạm vào tay phải của Lộ Viêm Thần, lập tức bị anh siết lại trong lòng bàn tay, hai người nắm tay thật chặt. Anh đưa tay vuốt ve phần bụng nhô lên của cô. Vừa bỡ ngỡ, vừa nhung nhớ, đây là bé con của anh và Quy Hiểu. Thợ chụp hình bấm máy, một tấm hình được cắt ra, anh mặc đồng phục quân đội màu xanh thẫm, cô trong chiếc váy dài màu trắng. Quy Hiểu đang chăm chú nhìn bức hình thì có nhân viên tới hỏi muốn làm kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân không. Nhưng vừa mới hỏi xong anh ta đã bật cười nói tiếp: “Con cũng có rồi, bước này không cần làm nữa nhỉ. Dù sao cũng không bắt buộc.” Quy Hiểu lắc đầu: “Phải làm, anh ấy phải làm.” Cô buông tay Lộ Viêm Thần. Cả đời chỉ có một lần đăng kí kết hôn, dĩ nhiên phải hoàn thành mọi thủ tục. Đối phương cười cười đưa cho có hai tờ đơn, để hai người lên lầu. Phòng kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân được chia thành hai gian phòng, có bác sĩ nam và bác sĩ nữ riêng biệt. Nữ bác sĩ thấy Quy Hiểu mang thai, thì cho cô làm mấy cái kiểm tra đơn giản, sau đó được ra ngoài luôn. Mà Lộ Viêm Thân vì muốn thỏa mãn những gì Quy Hiểu muốn biết, dưới cái nhìn chằm chằm của cô, anh bước vào phòng trong. Quy Hiểu ngồi xuống băng ghế dài màu trắng, lấy một hộp sữa chua trong túi xách ra, mấy tờ giấy xét nghiệm của cô được đặt vào một sọt nhỏ bằng nhựa bên bệ cửa số. Cô cắm ống hút vào hộp sữa chua, đến lấy giấy xét nghiệm, chủ yếu là chờ phần của Lộ Viêm Thần, không có vấn đề gì cũng yên lòng hơn. Cánh cửa kia vẫn còn đóng chặt, chắc phải đợi thêm một lúc? Quy Hiểu thong thả dạo quanh trên lầu rồi nhìn mấy tấm áp phích tuyên truyền. Trong căn phòng tối đen, không có một ai, nhưng ti vi vẫn đang còn bật mở, cô chọn một cái ghế rồi ngồi xuống nghiêm túc xem phim, đây là một bộ phim hoạt hình nói về hành trình sự sống, tương tự như hình ảnh nòng nọc con bơi đi tìm mẹ... Lộ Viêm Thần lấy được kết quả xong thì vừa lúc phim hoạt hình cũng chiếu tới phần cuối, anh không hiểu Quy Hiểu đang chăm chú xem cái gì, nhưng nhìn thấy mấy chục hộp Durex ở trong tủ bên cạnh có, chắc là để giáo dục các cặp vợ chồng mới cưới. Quy Hiểu thấy anh thì hỏi ngay: “Anh kiểm tra những cái gì?” “Nội khoa và ngoại khoa thôi.” Quy Hiểu ôm cánh tay anh, tò mò hỏi: “Em có xem trên mạng, người ta nói chủ yếu kiểm tra chỗ kia của anh có vấn đề hay không thôi…” Lộ Viêm Thần cầm giấy xét nghiệm máu của cô lên xem, nhìn kĩ từng mục, mặc dù anh biết đây đều là những mục cơ bản, không có nhiều giá trị tham khác, nhưng vẫn nghiêm túc xem kĩ một hồi. “Có kiểm tra Cái đó không?” Cô không cam lòng, tiếp tục hỏi anh. Anh lắc đầu. “Không kiểm tra ư?” Cô tỏ ra rất thất vọng. Lộ Viêm Thần buồn cười gấp gọn giấy xét nghiệm rồi cất vào trong túi, lại còn ở nhà lên mạng tìm hiểu trước nữa chứ: “Bác sĩ thấy em, hỏi anh là em đã mang thai rồi còn muốn kiểm tra gì nữa? Anh nói, từ bé vợ tôi đã rất tò mò rồi, nhất định tôi phải vào kiểm tra.” Tất cả thủ tục được hoàn thành thuận lợi, khi ấy cũng đã năm giờ chiều. Hai người trở thành cặp đôi cuối cùng làm xong thủ tục ngày hôm nay, giấy hôn thú đưa tới tay cô, mới cứng. Ngón tay vuốt ve chữ phúc màu vàng, rồi sờ tới quốc huy. Không hiểu sao cô cảm thấy quốc huy này và dòng chữ phía trên rất phù hợp với chức vụ của anh. Thật ra thì, mỗi tờ giấy đăng kí kết hôn đều in cùng một mẫu. Nhưng cô vẫn cảm giác như vầy, mình và Lộ Thần không giống họ. Lộ Viêm Thần nhìn động tác ngớ ngẩn của có, bàn tay chạm sau đầu cô, thấp giọng nói: “Đi nào, về nhà còn phải nấu cơm nữa.” Quy Hiểu đáp lời, cất giấy đăng kí kết hôn vào một phong thư màu đỏ đã chuẩn bị từ trước, sau đó kẹp vào một quyển sách, rồi mới bỏ vào túi đeo sau lưng, xoay người rời đi. Trước khi lên máy bay anh đã dặn dò Quy Hiểu, để cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước. Sau khi về nhà, anh không chần chừ thêm một phút, vén tay áo lên là lập tức bước vào phòng bếp, nhưng hóa ra nguyên liệu lại chẳng có bao nhiêu. Trước khi trở lại, mỗi ngày anh vẫn thường tìm hiểu hơn một trăm món ăn dành cho người phụ nữ của mình, nhưng khi người thật quay về, anh lại không làm được. Cắt nhỏ nguyện liệu, mọi thứ đều được rửa sạch sẽ, bốn con cá được đặt vào đĩa, để bên cạnh bồn rửa. Bởi vì khả năng nấu nướng của cô khá là hạn chế, cho nên cô chỉ chọn thịt và một ít rau dưa, Lộ Viêm Thần cầm rau hẹ lên nhìn thử, quá già, để cô chọn nguyên liệu thôi cũng không đáng tin cậy chút nào. Thôi thì ăn tạm. Ba món mặn và một món canh đã nấu xong, dọn lên bàn, anh còn tự mình mở một bình rượu trắng. Bữa tiệc tân hôn hôm nay dù không được phong phú, nhưng may là do Lộ Thần trổ tài, nửa tháng trước đó một lớn một nhỏ nhà này đã bị tay nghề của Lộ Thần luyện thành kén ăn, nhiêu đây có lẽ không làm hai người hài lòng được, ngay, món trứng xào hẹ cũng chia thành hai phần cơm. Lộ Viêm Thần thì không ăn được mấy miếng, rau cải mà Quy Hiểu mua về, không chọn rau xanh tốt thì không nói, ngay cả lượng rau còn lại nấu chín là bao nhiêu cô cũng không biết rõ. Rau cải xào chỉ còn được nửa đĩa, sao mà anh dám hạ đũa cho được, chỉ sợ không đủ cho cô ăn. Lộ Viêm Thần nhấm nháp một ly rượu nhỏ, mắt không rời khỏi cô, bất cứ hành động cử chỉ nào của cô cũng nhìn cho tường tận. Quy Hiểu đẩy đĩa thịt đến trước mặt anh, có phần áy náy: “...Miếng cuối cùng, anh ăn đi.” Lộ Viêm Thần không biết mình đã uống bao nhiêu rượu rồi: “Muốn ăn thì anh sẽ ăn, sẽ không nhường em.” “Không có lương tâm.” Cô lầm bầm,đá chân anh dưới gầm bàn một cái, “Vậy em ăn nhé?” “Ừ” Tần Tiểu Nam vẫn vùi đầu vào ăn cơm trộn trứng xào rau hẹ, không nói câu nào. Cậu nhóc cũng muốn quấn lấy Lộ Viêm Thần, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai anh đã phải đi, cậu cũng không nỡ để hai người lỡ dịp. Ăn xong cậu nhóc tự giác lên lầu, như không hề tồn tại. Tửu lượng của Lộ Viêm Thần không tệ, nhưng lần này anh lại uống không ít. Tối nay anh rất thoải mái, đến khi say chuếnh choáng thì dừng lại, dù sao ngày mai cũng phải lên máy bay, không thế để lỡ công việc được. Anh nhìn cô đã ăn no đầy bụng, đứng dậy thu dọn chén đũa, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ. Lúc đó mới lấy tượng búp bê người dân tộc phương nam trong ba lô mang ra, đặt vào phòng sách, cho từng con một vào ô ngăn còn trống. Từ đầu đến cuối Quy Hiểu vẫn theo sát anh, anh đi đâu cô liền theo đó. Anh bày mấy con búp bê, cô dựa người vào tủ sách bên cạnh, nhìn nhìn… “Em đã thuyết phục cha thế nào đấy?” Anh đặt con búp bê cuối cùng lên kệ sách. Quy Hiểu hồi tưởng lại: “Thì thế này này, cha đừng tưởng Lộ Thần bày mưu tính kế gì con. Dù nhà là do con mua, co và anh ấy ở cùng hơn nửa năm rồi nhưng số ngày anh ấy ở nhà cũng không đến hai tuần lễ. Xe cũng do con mua, nhưng anh ấy đã sửa tới hai lần, còn chưa bao giờ lái xe con đi... Nếu Lộ Thần muốn lừa con thì lúc còn nhỏ đã lừa từ lâu rồi.” Cô còn nói rất nhiều việc khác nữa, nhưng cô không muốn nhắc lại, thời gian quý báu này, cô không muốn lãng phí để nói mấy chuyện như thế. Quy Hiểu sờ cằm anh, có vài sợi râu đâm vào tay ngưa ngứa. Lộ Viêm Thần từ từ nắm lấy cánh tay của cô, cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay nho nhỏ, rồi khẽ ngước mặt nhìn môi cô. Quy Hiểu nghiêng về phía trước theo trực giác, nhích gần anh hơn. Anh hôn lên môi cô, cứ như người vẫn còn đang mơ. Ba, bốn tháng không gặp mặt nhau, cũng không dám gần gũi trước mặt mọi người, một nụ hôn không thể nào bù hết, môi lưỡi quấn quýt triền miên, anh muốn thân mật với cô hơn, muốn kéo quần áocủa cô xuống, hôn một lượt từ dưới lên trên. Quy Hiểu bối rối dựa người vào giá sách, hai tai và gò má cũng nhanh chóng đỏ bừng... Đến khi Lộ Viêm Thần ngẩng đầu lên, trong mắt Quy Hiểu đã như ngập nước, nhìn anh một lúc, lại vùi mình vào ngực anh, dụi dụi lên chiếc áo sơ mi. Nửa ngày không động tĩnh, sau đó cô lại ngẩng đầu lần nữa, chạm vào ánh mắt đã khiến mình điên đảo: “Tối nay là ngày đặc biệt, không được mạnh quá, nhưng anh cũng có thể làm một chút…” Lộ Viêm Thần nhìn cô chăm chú, giống như thể muốn khắc cả người cô vào trong xương tủy, muốn hòa tan cô vào máu thịt của mình. Cuối cùng, anh yên lặng ôm ngang Quy Hiểu đi ra. Rời khỏi phòng sách, đi qua phòng khách, rồi lên trên lầu, vào phòng ngủ, trong quãng đường ngắn ngủi đó, anh cân nhắc làm sao để dịu dàng với cô. Sáng ngày mai còn phải khởi hành từ sớm.