Đường Về

Chương 34

Lộ Viêm Thần là người cuối cùng đến nhà máy. Vẫn theo nguyên tắc cũ, trước khi vào chiến dịch sẽ có kiểm tra, nộp tất cả vật dụng cá nhân, thay đổi sang bộ đồng phục tác chiến màu đen. Điều kiện ở nơi này không thể so với khi ở căn cứ, Lộ Viêm Thần cũng đoán mình sẽ khó có thể gọi điện cho Quy Hiểu mỗi ngày, cho nên trên đường đi anh đã nói hết với Quy Hiểu cả rồi. Cô muốn gửi mail định kì cho anh, nếu có điều kiện thì anh sẽ nhìn thấy được, mà cô cũng phải mang khư khư điện thoại bên người, để nếu anh có thời gian rảnh rỗi sẽ tìm cơ hội gọi điện lại cho cô. Mọi người ở lại kí túc xá trong nhà máy, kí túc xá một khu nhà ba tầng. Hai người chung một phòng, bên trong có giường tầng, tầng trên để hành lý, tầng dưới để ngủ, giản dị như quá khứ trước kia. Khoảng hai tháng sau, có hôm quay về khi trời tối, lão Thẩm cùng phòng còn chưa ngủ, ông tới nhà ăn mua một ít đậu phộng và rượu trắng, thấy Lộ Viêm Thầnvào phòng thì bắt chuyện gọi anh tới ngồi. Một già một trẻ ngồi bên bản sách cạnh giường, nhâm nhi tí rượu. Vừa uống rượu, vừa nhìn máy tính xách tay trên bàn, là một bộ phim Mỹ đã down trước đó. Anh vừa nhìn thấy đã bật cười, lúc trước khi ở nhà, Quy Hiểu cũng thường xem những phim như thế. Lão Thẩm nhìn anh rồi cũng cùng cười theo: “Mấy người trẻ tuổi các cậu không hiểu đâu, thời bọn tôi nước mình có quan hệ rất tốt với Liên Xô, mọi người đều học tiếng Nga. Không ngờ bây giờ, ai ai cũng nói tiếng Anh cả. Già rồi già rồi, còn phải học lại từ đầu, không những phải học, mà phải thông thạo, cập nhật liên tục các từ mới. Xem phim như vậy rất có ích đó.” Những điều lão Thẩm nói Lộ Viêm Thần đều hiểu. Đi ra ngoài công tác mà không nói tiếng Anh được sẽ làm mất mặt quốc gia. Đi viện trợ quốc tế mà không nói được lưu loát thì cũng phiền phức. Hai người nhìn nhau rồi cười, cuối cùng lão Thẩm còn chỉ chỉ hình ảnh trên màn hình máy tính: “Thật không sao hiểu nổi, trai gái thời nay cứ chia tay mãi, rồi thoải mái ghép đôi, qua có mấy tập mà bạn bè trai gái đối mấy lần... Văn hóa khác nhau, thật là khó hiểu.” Lão Thẩm nói bộ phim này là do cháu họ tải xuống cho ông, chưa kịp xem đã bị điều đến nhà máy này rồi, dù không muốn xem lắm nhưng giờ cũng có đổi được đầu, chờ một tháng sau trở về Bắc Kinh cái đã. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã có người gõ cửa. Lão Thẩm khoác áo khoác đi ra, một lúc sau lại về: “ Tiểu Lộ à, cậu cứ ngủ thêm đi, bãi mìn phía trước hình như mới đào được mấy thứ không bình thường, tôi đi xem một chút.” Khi anh thức dậy, trời cũng vừa sáng. Bởi vì ống nước ở kí túc xá bị hư, cho nên Lộ Viêm Thần phải tới nhà tắm trong nhà máy, dội nước lạnh rồi ra, anh lấy khăn lông lau tóc, người đi cùng lão Thẩm ra ngoài lúc sáng sớm đã vội vàng quay lại, mồ hôi đầy trán. Thấy Lộ Viêm Thần thì chạy tới rất nhanh, thở hổn hà hổn hển, thấp giọng nói: “Người chết rồi.” Giọt nước chảy xuôi theo xương mặt, lạnh như băng, mà ngực lại như đốt cháy. Lộ Viêm Thần ổn định lại tâm trạng, im lặng đưa tay lên gạt hết những giọt nước còn lại. Muốn hỏi nhưng không nói được một lời, cứ thế cùng mọi người đi ra. Thời gian này còn chưa bắt đầu làm việc, nhà máy trống trải đến mỗi bước chân cũng có tiếng vọng về, bước tới cánh cửa sắt, ánh nắng mặt trời mới lên chiếu thắng vào mắt, chói chang nhức nhối. Mỗi một lần hít thở, lồng ngực lại rung lên nặng nề. Sau đó anh đến hiện trường, thi thể lão Thẩm đã bị đưa đi. Không kéo dài thời gian thêm nữa, LộViêm Thần nhanh chóng mặc… quần áo bảo hộ rồi đưa tay ra hiệu, dẫn hai trợ thủ bước vào bãi mìn, nhìn vết máu ở kia như thể vẫn còn tiếng oán trách của lão Thẩm bên tai: “ Quan niệm yêu đương của người Mỹ đúng là có vấn đề, cởi mở quá cũng không tốt.” Một người vì tổ quốc hi sinh, cả đời này không kết hôn sinh con đẻ cái, bỏ hết tình yêu tươi đẹp chỉ độc thân một mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, quay lại nhà máy đã là giữa buổi trưa. Lộ Viêm Thần đã gửi báo cáo hải đi thành phố, nhưng giờ lại không còn tâm trạng nữa, mà đầu thể không đi, đã hai tuần rồi không gọi điện cho Quy Hiểu. Thế là lên xe, mất hai tiếng đồng hồ mới vào thị trấn nhỏ, tài xế thả Lộ Viêm Thần ở cuối một con đường buôn bán. Từng dòng người địa phương qua lại, có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi, Lộ Viêm Thần thấy lạ, sao lại nhiều sinh viên thế này, nhìn lại đồng hồ đeo tay, là thứ bảy. Khó trách. Anh đi vào một quán mì, lấy điện thoại di động và thẻ sim, lắp lại. Nhập dãy số của Quy Hiểu vào, gửi một tin ngắn gọn cho cô: Gọi điện lại cho anh. Lộ Thần. Lúc Quy Hiểu thấy tin nhắn này đã là nửa tiếng sau, may mà Tần Tiểu Nam cầm điện thoại chạy sang. Từ khi mang thai đến giờ cô rất chú ý để mình không bị bệnh, nhưng mà vẫn bị cảm rồi, mấy hôm nay nước mũi cứ chảy ra, làm lòng cô càng hoang mang tột độ. Nguyên nhân chính là vì cô có được hướng dẫn khi mang thai thì nhất định không nên uống thuốc, vì thế cô mới khó mà bình tĩnh nổi, lật đật gọi điện thoại cho em họ, vòng vo một hồi mới dám hỏi phụ nữ mang thai bị cảm thì phải làm sao? Chuyện cô mang thai còn đang là bí mặt, cô không dám nói cho nhiều người biết, dẫu sao gánh một câu “Lên xe trước mua vé sau” không phải ai cũng hiểu. Quy Hiểu phải nói là mình hỏi cho một cô bạn thân. Em họ có cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho cô chưng nước đường với tỏi, còn cười nói may mà không phải hỏi cho Quy Hiếu, từ trước đến giờ Quy Hiểu vốn rất ghét tôi mà. Quy Hiểu bực bội không nói gì, tự mình vào bếp lấy nồi ra nấu, rầu rĩ uống hai miếng mà suýt nữa bị sặc mùi tỏi ngất xỉu luôn, uống một phút, thì phải chạy vào nhà vệ sinh súc miệng trong mười phút… Cô còn đang ngậm một hớp nước súc miệng, phồng má soi gương, thấy tin nhắn kia thì phì hết xuống bồn. Giật điện thoại ngay rồi đuổi vội thằng bé ra ngoài, gọi lại cho anh ngay lập tức. Không phải nói quá lên đâu, điện thoại không có ai bắt máy mà lòng cô cứ ầm ầm thình thịch, chẳng khác gì khi còn là thiếu nữ. Nghĩ đến việc sắp được nói chuyện với “Lộ Thần” rồi, tâm trạng rung rinh càng khó mà kiềm chế, mặt đỏ tới mang tai... Bên này yên tĩnh, bên đầu dây kia lại là một nơi cực kì náo nhiệt, xung quanh ầm ĩ. Điện thoại vừa kết nối, cô nghe thấy một giọng nói địa phương, theo phát âm thì có thể đoán là “Anh muốn ăn gì?” “Lộ Thần.” Cô khẽ khàng gọi tên anh. “Bị cảm à?” Anh nhạy cảm nhận ra. “Có một chút.” Quy Hiểu gập ngón trỏ sờ sờ chóp mũi, dựa sát vào bồn rửa tay, “Sao anh ăn cơm trưa trễ thế?” Người bên kia trả lời cực kì bình tĩnh: “Anh bận việc, nên mới ăn trễ.” “Vậy anh ăn trước đi, ăn xong rồi nói... Anh ăn gì vậy?” “Mì sợi Lan Châu.” Quy Hiểu lắng tai nghe, lại không thấy động tĩnh gì. “Anh không thể ăn lớn tiếng một chút sao?” Không thấy được thì nghe cũng được mà. Điện thoại di động đặt trên bàn. Đúng là rất biết nghe lời, cố gắng để mình ăn mì có tiếng một chút, nhưng mà xung quanh anh quá ồn ào náo nhiệt, cũng cản bớt ít nhiều. Có người trò chuyện, có cô gái đang cười, có người đang dạy con, mọi thứ khắp trần gian như hiện ra trước mặt. Phòng vệ sinh hơi ngột, cô bèn đi ra ngoài, nhìn ra phòng khách thấy Tần Tiểu Nam đang coi phim tài liệu kháng chiến, cô cau mày nhìn cậu một cái, rồi lại liếc lên lầu, ý bảo thằng bé hư lo đi đọc sách đi. Thấy cậu đi rồi, cô mới vào phòng sách, đẩy cửa sổ ra. Có lẽ khoảng ba, bốn phút sau, Lộ Viêm Thần trả lời điện thoại một lần nữa:”Bị cảm thì phải đi gặp bác sĩ đi.” “Đâu uống thuốc được, mà em cũng không muốn chạy đến bệnh viện, không cẩn thận lại lây bệnh gì đó thì sao? Em uống nước nóng là được rồi.” Quy Hiểu đặt khuỷu tay lên bệ cửa sổ, “Lộ Thần?” “Ừ” “Bây giờ anh đang mặc quần áo gì thế?” “Áo trắng tay ngắn, quần short ngụy trang.” “Áo tay ngắn có hình vẽ không?” “Không có.” “Tóc bây giờ dài đến đâu rồi?” “Cũng như ở Bắc Kinh thôi.” “Râu cũng cạo sạch sẽ hả?” “Ừ” “Có đẹp trai không?” Hình như Lộ Viêm Thần hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn phối hợp đáp lời: “Còn được.” “Cái gì mà còn được chứ.” Quy Hiểu đắc ý, “Em chưa thấy ai đẹp trai hơn anh cả.” Người đàn ông đầu dây bị cô chọc cười. Cả một ngày mù mịt cuối cùng cũng có một khe hở lẻ loi, ánh sáng xuyên qua chiếu tận vào tâm khảm. Liên quan đến đề tài kiểu này, từ nhỏ Quy Hiểu đã rất thích được thảo luận cùng anh, hình như cô rất hay nhấn mạnh mình thích gương mặt anh lắm thì phải. Đây là niềm vui nhỏ giữa hai người, dĩ nhiên, Lộ Thần cũng từng hỏi cô, chẳng lẽ ngoài gương mặt dễ nhìn ra, anh không có ưu điểm nào nữa à? Cô trả lời là: Người đẹp trai là có ưu thế lắm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã chấm anh một trăm điểm, không ngờ là, càng tiếp xúc thì điểm lại cao lên, cái gì cũng tốt, cuối cùng hiển nhiên là, hai trăm phần trăm đều yêu anh. Nếu như bé cưng sinh ra cũng đẹp trai giống anh, vậy công lao của anh càng lớn hơn, ba trăm phần trăm cũng không ngoa. Hai người nói nhảm hồi lâu, Quy Hiểu mới quay về vấn đề chính: “Lộ Thần, anh chẳng đáng tin chút nào, lúc trước cho anh ba tháng sẽ quay về đăng kí... Giờ đã gần hết thời gian rồi đó, anh mà không về em sẽ tức giận luôn.” “Hai ngày nữa, ngay tuần này thôi.” Anh nói như chém đinh chặt sắt, “Anh nhất định sẽ về, em cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.” Tuần này? Chỉ có hai chữ thôi nhưng lại giống như pháo hoa rực nở, cháy bừng rạng rỡ từ đáy mắt đến đáy lòng. Quy Hiểu không kìm được cắn môi cười khẽ, cười một tiếng còn chưa thỏa mãn, lời cũng vui vẻ hân hoan: “Tốt quá, em sẽ chuẩn bị sẵn sàng, tất cả giấy chứng nhận sẽ mang theo sẵn. Anh xuống máy bay xong chúng ta sẽ xông thẳng đến cục dân chính. Năm giờ là họ nghỉ làm đấy, anh đừng để lỡ.” Anh đồng ý, nhìn đồng hồ, cũng nên tìm tài xế về thôi. Tranh thủ năm phút đi dạo quanh một vòng, mua cho cô một món quả nhỏ. Nói thật, ngoài chiếc điện thoại di động ngày xưa anh tặng cho Quy Hiểu, sau này thì đưa nhẫn, còn lại, chưa bao giờ anh tặng cô món gì. Hai người bên nhau thì ít, chia xa thì nhiều, cũng không biết cô sẽ thích gì đây, trong phòng sách của cô có một chiếc tủ sát tường, trên đó trưng bày rất nhiều đồ lưu niệm mà cô mang về mỗi lần công tác. Anh để ý còn một ô trống nhỏ, ước chừng bề ngang bề rộng, anh chọn mua một bộ tượng búp bê trẻ em của người dân tộc, con nào con nấy đều đang cười vui vẻ, nét cười giống hệt như Quy Hiểu. Trở về nhà máy đã gần hoàng hôn. Lộ Viêm Thần đến nhà ăn mua một suất khoai tây hầm đậu, hai cái bánh bao rồi quay về phòng, trên đường đi lại bị gọi đến phòng làm việc. Ngồi bên trong là hai vị lãnh đạo, đều là những người xuất thân từ quân đội, hai người sóng vai ngồi trên ghế sa lon cũng đang ăn cơm hộp, thấy Lộ Viêm Thần đi vào, một người trong đó chỉ chỉ sang chiếc ghế: “Vừa ăn vừa nói.” Lộ Viêm Thần kéo ghế ngồi xuống, ba người bắt đầu bàn bạc về lễ truy điệu lão Thẩm, bên trên có nói, dù gì lão Thẩm cũng là người của căn cứ Bắc Kinh, nhất định phải về Bắc Kinh làm lễ, hai ngày nữa sẽ chuyển di hài đi. Rồi sau đó họ nói tiếp: “Ba tháng mà có hai người bị thương một người bỏ mạng, bên trên quyết định, để cho chúng ta phối hợp hai chuyên gia thành một tổ, không để một người hai trợ thủ như vậy nữa.” Đây cũng là đề xuất hợp lý hợp tình, mặc dù ai cũng hiểu rõ trong lòng, như thế sẽ làm chậm tiến độ không ít. Chậm một ngày, nguy hiểm lại tăng thêm một ngày. Vốn kế hoạch sẽ kết thúc tất cả công việc vào mùa thu, nhưng nếu hợp tổ lại, sợ là phải kéo dài tới sang năm. Vài ba câu đã nói xong mọi chuyện, một vị lãnh đạo tính tình nóng nảy quẳng hộp cơmcòn chưa ăn xong xuống bàn trà bằng thủy tinh, hộp cơm lăn lóc hai vòng. “Nếu như thế, hay là điều thêm người, xin thêm vài chuyên gia tới nữa.” Vị lãnh đạo đeo kính còn lại cười nói: “Cả nước mình có phải mỗi chỗ chúng ta có nhiệm vụ thôi đâu, mời đâu ra nhiều chuyên gia vậy chứ?” “Tiểu Lộ, cậu có đề nghị gì không?” Vị lãnh đạo nóng tính nhìn Lộ Viêm Thần, mắt như bốc lửa. Lộ Viêm Thần bẻ nửa cái bánh bao, “Vậy thì xin tiếp viện đi, ngày trước tôi có quản lý một tiểu đội tháo gỡ bom mìn, mặc dù kinh nghiệm không nhiều, nhưng cũng có thể bằng một nửa chuyên gia.” Vị lãnh đạo nóng tính vỗ bàn một cái, bật cười: “Chờ câu này của cậu mãi! Tối nay cậu gọi điện cho lãnh đạo cũ đi, nói rõ tình huống rồi xin tiếp viện.” Ừ, dĩ nhiên anh biết, hai vị lãnh đạo này đang chờ câu nói đó của anh. Nếu như gửi báo cáo từ nhà máy về Bắc Kinh, chờ quyết định thông qua cũng phải mất mấy ngày, sau đó còn phải tuyển chọn người, chọn cho ra mấy người phù hợp. Dù sao cũng là xin tiếp viện, sao dễ dàng cho được, hơn nữa bên làng Erlian cũng phải cân nhắc đến vấn đề phân phối nhân sự. Nhưng nếu anh trực tiếp liên lạc, chuyện bên đó có thể sẽ nhanh hơn, ai là người thích hợp? Đương nhiên anh biết rõ. Phải làm sao để bên này hài lòng, lại bảo đảm bên làng Erlian không bị ảnh hưởng việc bố trí nhân sự? Anh cũng rõ ràng nhất. “Không thành vấn đề, buổi tối tôi sẽ xin viện binh.” Lộ Viêm Thần gật đầu một cái, “Tuần này tôi phải về Bắc Kinh hai ngày. “Hai vị lãnh đạo nhìn nhau, họ cũng biết, bình thường ngoài nhu cầu gọi điện thoại ra, ngay cả ngày nghỉ anh ta cũng không trở về, chắc hẳn trong nhà có việc lớn mới phải về như thế? Lộ Viêm Thần nhét miếng bánh bao còn vào miệng, từ từ nhai kỹ, ăn hết sạch mới nói tiếp: “Vợ tôi mang thai đã bốn tháng rồi, phải về đăng kí kết hôn.” Ngừng một chút anh lại nói thêm, “Lão Thẩm không có con trai, quan hệ với tôi cũng khá tốt, lần này quay về, tôi cũng muốn tiễn ông một đoạn, cũng xem như đưa tiễn quan tài người anh hùng về nơi an nghỉ cuối cùng.”