Đường Về (Phần 2)
Chương 67 : Vó ngựa cao nguyên (2)
"Bọn họ không phải đều ở chỗ kia tụng kinh sao?" Ta thò đầu nhìn một chút, phát hiện cửa mở trong phòng không có ai, liền đi vào, "Ta không ăn trộm đồ."
Toàn bộ cửa sổ đều treo màn vải, ánh sáng hơi mờ, còn có chút âm lãnh, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Trong phòng không có giường đất, chỉ có một bàn gỗ lớn, phía trên chất đống rất nhiều hoa văn mặt người vẫn chưa vẽ xong. A, sực nhớ, đây không phải là mặt người, là hoa Tô Du! Quả nhiên là trông thấy trong thùng gỗ trên đất có vụn băng còn dư lại. Vẫn tưởng rằng chỉ có mùa đông mới thấy được hoa Tô Du, xem ra vận khí của ta không tệ! Ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát, phát hiện những thứ kia chính là Tô Du bán thành phẩm đa số là dùng trang trí cho tăng lữ, tất cả đều là mặt mỉm cười, hình dáng giống y như thật. Làm cho Tăng nhân không hiếm lạ, kỳ quặc ở chỗ là còn làm một đống heo lớn, hòa thượng chăn heo? Ta quay lưng lại ngoắc tay: "Quách Khoa, đừng canh chừng nữa, đến xem cái này. Ngươi nói bọn họ nặn nhiều heo như vậy làm cái gì? Nấu mỡ heo?"
"Bởi vì năm nay lịch Tây Tạng là năm heo." Không phải Quách Khoa, hắnkhông nói giọng trẻ con.
Ta ngồi dậy quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu Lạt Ma mặc tăng bào màu đỏ thản nhiên đi tới. Quách Khoa đứng ở sau lưng ta, vẻ mặt có chút lúng túng. Ta nghĩ thầm đã như vậy thì thẳng thắn luôn, dù sao người xuất gia lòng dạ luôn rộng mở, liền cười nói với tiểu Lạt Ma kia: "Đa tạ tiểu sư phụ." Nhìn hắn cùng lắm chỉ lớn hơn Đông Đông hai tuổi, trên mặt đỏ bừng lại tràn đầy nghiêm trang, không nhịn được hỏi: "Tiểu sư phụ cầm tinh là gì? Học kinh mấy năm rồi?"
Hắn mở mắt to kỳ quái nhìn ta, nhưng vẫn trả lời: "Ta tuổi chuột. Chính là Khang Hi năm bốn mươi bảy. Khi biết nói đã đi học kinh."
Vậy chỉ có mười hai tuổi. Vì thế ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào hắn nói: "Phật lý ta không hiểu lắm, chỉ là tiểu sư phụ nói tiếng Hán rất tốt."
Thế nhưng hắn lại nghiêm túc nói: "Phu nhân nói cũng rất tốt."
Ta cười nói: "Hết cách rồi, cha nương đã dạy qua ta nói cái này."
Hắn nhìn hoa Tô Du bán thành phẩm trong thùng gỗ, nói: "Phu nhân thích heo sao? Thích thì lấy đi."
Ta sợ nhiệt độ trên tay sẽlàm tan chúng nó, cũng không dám lấy, bèn cười nói cảm tạ: "Đa tạ tiểu sư phụ. Những thứ này đều là ngươi làm sao?"
Hắn lắc đầu, ta lại hỏi: "Đó là ngươi cùng với Sư huynh làm à?"
Hắn vẫn lắc đầu: "Ta không ở chỗ này." À? Thì ra là hắn hào phóng thay người khác?
Ta nhìn chuỗi Phật châu quấn trên cánh tay hắn, không nhịn được nổi lên trêu đùa, nói: "Ta không muốn hoa Tô Du, ta thích Phật châu của ngươi, là hạt Bồ Đề à?"
"Ừ." Vậy mà hắn lại cúi đầu cởi Phật châu xuống đưa cho ta, vẻ mặt bình tĩnh như trước, con ngươi đen nhánh trong suốt vô cùng.
Ta đây ngại ngùng không lấy, thế nhưng hắn lại thả vào trong tay ta, nói: "Cho ngươi."
Lúc này, có mấy Lạt Ma hoảng loạn chạy vào cửa, dùng tiếng Tạng nói chuyện với Tiểu Lạt Ma, tiếp đó, người tiến vào còn có La Tàng Đan Tân và mấy vương công Mông Cổ cùng một người nam tử trung niên dân tộc Tạng ăn mặc tục gia. Bọn họ nhìn thấy ta, càng thêm kinh ngạc. Ta nghe La Tàng Đan Tân hành lễ với hắn sau đó dùng tiếng Hán gọi một tiếng "Phật gia", mới hiểu được tiểu tử Lạt Ma này thì ra là lý đường linh đồng tương lai Đạt Lai Lạt Ma Guesam Gia Thố.
Người vào cửa tiếp theo chính là Thập Tứ một người không ở Cát Tường Cung gặp linh đồng mà vội vã chạy tới, xem ra hắn tới cũng chính là tò mò chuyện ở đây, chỉ là ở trước mặt mọi người không tiện hỏi.
Tăng xá nho nhỏ này chen lấn không dưới hai mươi người, các Lạt Ma thương nghị một lát, cuối cùng nam tử trung niên nói với linh đồng mấy câu, ta đoán chắc là mời hắn dời pháp giá trở về Cát Tường Cung. Guesam Gia Thố khẽ gật đầu, liền muốn theo bọn họ rời đi.
"Tiểu sư phụ!" Ta nhất thời quên thay đổi cách xưng hô, bất quá cũng không coi là vấn đề lớn.
Tiểu Lạt Ma quay đầu lại nhìn ta. Ta tiếp nhận chuỗi Phật châu hắn đưa, cười nói: "Trở về ta sẽ suy nghĩ lấy cái gì đổi với ngươi."
Hắn cười với ta, trong nụ cười này có một chút ngây thơ mà đứa bé tuổi này nên có.
Sau đó Thập Tứ cười hỏi ta: "Nàng thật không biết hắn là Hồ Tất Lặc Hãn?"
"Ta làm sao biết được?" Ta hỏi ngược lại, "Lại nói, ở trong chùa gặp hòa thượng, một chuyện hết sức bình thường!"
Ta đang đếm từng viên Bồ Đề ở giữa ẩn hiện mắt phượng màu đỏ được xỏ qua dây thừng da dê thành hạt hoàng, Thập Tứ vào phòng đến ôm vai của ta, từ phía sau lưng dựa vào, cười nói: "Thế nào, nàng cũng muốn tụng kinh rồi à?"
"Ừ. Về sau tứ đại giai không, không ăn thức ăn mặn, thanh tâm vô dục." Ta liếc hắn một cái, tiếp tục đếm.
Hắn ôm chặt eo của ta, kề vào lỗ tai ta nói: "Nàng cai mặn không được, cũng không thể cai ta. . . . . ."
A, rốt cuộc đếm xong rồi, 108 viên. Ta chạm nhẹ cánh tay của hắn, nói: "Hoạt Phật thì ra nhỏ như vậy. . . . . . Nghĩ đến các tấu chương ‘ Khắp nơi có an thiện tháp phật ’chắc không xuất phát từ chủ ý của hắn."
Thập Tứ nắm tay của ta, hừ lạnh nói: "Dĩ nhiên là những người kia sợ chiến tranh xúi giục Hoạt Phật đòi kinh thi để đạt được dự định, tối đa là làm cho Tiểu Phật gia sao chép một lần."
Ta vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói: "Kiên nhẫn một chút. Nếu hoàng thượng không muốn đánh trận này, ngươi cũng sẽ không ở chỗ này." Chợt nghĩ ra được đưa cái gì cho tiểu Guesam Gia Thố, nam hài đều không phải thích ống nhòm và một chút sách in lồng hình vẽ màu sắc rực rỡ hay sao.
Lý Hạo khó có được tới xuyến môn, tán gẫu ở trên bàn cơm, liền nói hai ngày nữa muốn tới phủ Lan Châu một chuyến. Ta tò mò hỏi, đi Lan Châu làm cái gì. Hắn liền đáp: "Đi bái kiến Thiểm Cam Tổng đốc Cát Thập Đồ đại nhân." Ta gật đầu một cái, Cát Thập Đồ là Đại Tổng Quản hậu cần đại quân Tây Chinh, nhiều lần phái Lý Hạo đi muốn giao thiệp cùng với hắn. Hắn lại bổ sung một câu: "Sau nữa, một lượng lớn lương thực của Phạm Dục Thanh, hai ngày này sẽ đến Lan Châu." A, Phạm Lão Tứ tới rồi.
Nghe Lý Hạo muốn ra khỏi Tây Trữ, tâm ta liền có chút ngứa. Buổi tối sau khi tiễn bước Lý Hạo, ta liền cười nói với Thập Tứ: "Ta muốn đi gặp Phạm Tứ. Đường ca gởi thư nói, Thục muội muội sinh một tên tiểu tử."
Thập Tứ mới vừa làm ấm chân, nhận lấy khăn Phó Hữu Vinh đưa tới lau mặt, cũng không nhìn ta, trả lời: "Kêu Phạm Dục Thanh đến phủ Lan Châu, rồi tới nơi này một chuyến."
Ta đuổi bọn Phó Hữu Vinh đi ra ngoài, ngồi vào bên cạnh hắn, nắm lấy hai lỗ tai hắn, xoay mặt của hắn qua. Hắn rầu rĩ nói: "Ta biết ngay nàng muốn theo đệ đệ nàng ra Tây Trữ chơi."
"Ta sẽ không cản trở chuyện của hắn. Lan Châu rất gần, cũng chỉ có mấy ngày thôi." Ta xoa viền tai thật dày của hắn nói khẽ. Quy luật sinh hoạt mỗi ngày mặc dù không đến nỗi phiền muộn, suy cho cùng cũng quá mức đơn điệu.
"Được rồi, ai bảo ta vẫn không rãnh bồi nàng." Hắn sáp lại gần, hôn vành tai của ta thở dài, "Thế nào? Tai của ta mềm như vậy à. . . . . ."
Vừa thấy được Phạm Lão Tứ, hắn liền cho Lý Hạo một tin tức vô cùng tồi tệ—— ba mươi vạn gánh lương thực từ Tứ Xuyên vận chuyển đến quân tiền bị cướp rồi. Vốn Cát Thập Đồ chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi chúng ta, liền bị chuyện này đâm một kích, sắc mặt không thể nào tốt lên được. Ta thấy nếu không phải là e ngại ta, sớm đã mắng Phạm Tứ và Lý Hạo xối đầu. Buổi chiều, Lý Hạo và Phạm Tứ đóng kín cửa thương nghị, cũng chỉ là ầm ĩ từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc. Ngày hôm sau, Cát Thập Đồ triệu hai người giáo huấn lần nữa. Sau khi trở lại Lý Hạo nói cho ta biết, hắn muốn cùng Phạm Tứ đi Thành Đô một chuyến.
Kết quả này thật làm cho người ta cao hứng, ta nhíu mày nói: "A. Từ Cam Túc hướng tới Tứ Xuyên đi Ruoergai à?" Chín nhánh sông Hoàng Hà, hồ nước thảo nguyên, ôn tuyền. . . . . . Một đường phong cảnh tuyệt hảo, vận khí tốt mà nói, còn có thể thấy hạc cổ đen.
Lý Hạo cũng không kiên quyết phản đối, nhìn ta nói: "Tỷ, chúng ta phải cởi ngựa đi một mạch."
"Chuyện này không thành vấn đề." Ta vỗ vỗ vai của hắn cười nói.
Phạm Tứ cũng nôn nóng đứng lên: "Phúc tấn, người không thể đi. Nếu có sơ xuất, chúng ta làm sao có thể giao phó cùng đại tướng quân?"
Ta liếc hắn, khoát tay áo nói: "Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ biên thư nói cho Thập Tứ. Chừng nào chúng ta xuất phát?"
Lý Hạo đáp: "Việc này không nên chậm trễ, sáng mai."
Ừhm, xem ra phải lập tức viết thơ. Thành Đô cũng rất gần, đi dạo qua lại bất quá chỉ một hai tháng.
Thảo nguyên vô cùng ẩm ướt, mặc dù chúng ta vội vã lên đường vẫn giục ngựa chạy gấp, nhưng ở khúc ngoặt dọc đường lúc mặt trời lặn, hoa Cỏ Lau bên hồ và thuỷ điểu, nhiều loại hoa trên thảo nguyên vẫn đều thấy được. Đi về phía Nam, thảo nguyên đổi thành khe rãnh vùng núi ngang dọc, nơi đó là khu quần cư một nửa người Tây Tạng một nửa người Khương.
"Lương thực chính là tại vùng này bị cướp." Phạm Tứ giận dữ nói.
Ta đạp một cái leo lên đài đá, dùng ống nhòm quan sát Khương trại đối diện trên sườn núi. Khắp núi giữa cây xanh rậm rạp, nhà ở bằng đá xám trắng dày như răng lược, dễ thấy nhất chính là tốp lầu canh cao vút nguy nga. Dưới tường rào bao quanh trại, tầng tầng ruộng bậc thang thẳng hàng trải đến lũng sông. Ta đưa ống nhòm cho Lý Hạo, nhìn Phạm Tứ hỏi: "Chung quanh đây có bao nhiêu trại như vậy?"
Hắn chỉ vào phía tây đỉnh núi nói: "Đây là Khương trại lớn nhất, bên kia còn có hai ba cái trại Tây Tạng, còn lại đều là thôn nhỏ."
"Cướp lương chính là người Hán, Tây Tạng, người Khương, hay là người Mông Cổ?"
Phạm Tứ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Quản sự áp lương bị giết, một xa phu lăn vào trong kênh suối may mắn sống sót nói, thổ phỉ mặc y phục người Hán, như thế cũng chẳng làm được cái gì. Từ đầu tới đuôi cũng không có nghe bọn hắn nói chuyện nhiều, chỉ dùng còi liên lạc."
Lý Hạo nhìn một hồi, cũng hỏi hắn: "Tổng đốc Niên đại nhân nói như thế nào?"
Nghe thấy tên của người đó, trong lòng liền không thoải mái, lại quên Tứ Xuyên là địa bàn của hắn.
"Vị Tổng Đốc Đại Nhân kia còn chưa có lời xử lý xuống." Phạm Tứ nhìn Lý Hạo lạnh lùng hừ cười, "Chỉ mong không phải lại là một loại người đứng nói chuyện không đau thắt lưng!"
Lý Hạo nhíu mày, xệ mặt xuống liền muốn châm biếm lại. Ta kéo hắn một cái, ngăn cản hắn cùng Phạm Tứ khẩu chiến vô nghĩa, nói với hai người: "Đi thôi, ở đây cũng nhìn không ra cách gì."
"Cô cô, cô cô!" Ở bến đò dưới chân núi bên ngoài một nhà mở quán rượu duy nhất, đụng phải người không nghĩ tới.
Khoát tay ý bảo thân binh Lý Hạo và tùy tùng của Phạm Tứ không cần khẩn trương, liền ôm lấy Lý Nam chạy như bay tới—— không, hiện tại nên gọi là Thụy Lâm, hôn hai cái thật mạnh lên gương mặt phơi nắng thành màu lúa mì của hắn."Trưởng thành cao lên không ít rồi!" Ta nửa ngồi xuống, khẽ vuốt đỉnh đầu của hắn.
Thiếu niên mười hai tuổi chắc là đã lâu không bị coi như tiểu hài tử như vậy rồi, mặt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn ôm lấy bả vai của ta, nhẹ nói: "Cô cô, con nhớ người lắm."
"Muốn bị đánh đòn rồi ! Con cũng không thể xấu như Đông Đông vậy, ngay cả thư nàng cũng không thích viết cho ta đấy." Không nhịn được oán trách khẳng định nữ nhi ở trong kinh ham chơi thành tánh, lười với ứng phó qua loa với mẫu thân.
Tiểu Thụy Lâm cười nói: "Cô cô, vậy con viết thơ cho người thôi. Còn nữa, Đông Đông có khỏe hay không? Nàng ở nhà một mình nhiều tịch mịch nha."
"Sợ nàng quạnh quẽ, thì con viết thư cho nàng đi, tiểu quỷ." Ta vuốt xuôi mũi của hắn, đứng lên, nhìn về phía Nhiếp Tĩnh đứng ở cách đó không xa gật đầu chào một tiếng.
Giới thiệu vắn tắt Nhiếp Tĩnh cho Lý Hạo và Phạm Tứ, lúc qua sông thì liền kéo hắn đơn độc hỏi han: "Ngươi chạy tới nơi này làm gì vậy?" Ta không nghi ngờ hắn động tậm với quân lương, khẩu vị của hắn không có lớn như vậy, muốn những hạt thóc kia cũng vô dụng.
"Nghe nói chung quanh đây buôn bán phát đạt, tới để giẫm một chân kiếm một ít." Hắn cười hắc hắc nói. Ta nhịn không được thầm mắng, thì ra là một người ăn no rửng mỡ đến xem náo nhiệt! Hắn lại liếc nhìn ta cười hỏi, "Ngươi thì sao? Không hảo hảo ở Tây Trữ đợi, chạy đến hốc núi này tìm việc vui à."
Ta không để ý tới tra hỏi của hắn, nhíu mày hỏi: "Giẫm ra cái gì chưa?"
"Cho dù ai cũng biết cả rồi. Ba mươi vạn gánh lương thực lại không có chỗ tốt để giấu đi như vậy" Hắn nói, "Ừhm, trên mười dặm thượng du này, chính là lãnh địa Xước Giáp Thổ Ty, quan trại Thổ Ty, còn có vài chục tòa lầu canh của hắn, kho lúa, đều đã thu hoạch chất đầy dùng không cạn."
Xem ra là tin tức của Phạm Tứ mất linh, cũng đã nháo đến tận đây, nếu trong lòng Niên Canh Nghiêu không có cân nhắc, Tổng đốc này coi như là đồ vô dụng rồi!
Theo như hành trình buổi tối nên tìm nơi ngủ trọ ở trong huyện, còn chưa tới trời cũng đã tối, sợ rằng cửa thành sớm đóng. Phạm Tứ nói, ngoại ô có trạm dịch, đi đến đó gõ cửa ở một đêm là được.
Trạm dịch xây ở quan đạo lưng chừng núi, thưa thớt, xa xa nhìn lại đèn đuốc sáng trưng. Đằng trước một đám nhân mã đông nghẹt ở ven đường, cờ Bát Kỳ không thấy rõ, không biết lai lịch gì. Đoàn người chúng ta nhìn chung quanh rồi nhìn nhau, mặc dù trấn định từ từ đi về phía trước, nhưng trong lòng không khỏi bồn chồn. Lúc này, đối phương có một người cởi ngựa phi nước đại ra, Lý Hạo và Phạm Tứ nhìn nhau, giục ngựa nghênh đón, những người còn lại tạm ngừng lại chờ.
Bọn họ đối đáp vài câu, ta ở chỗ này không nghe rõ, dường như là thông báo danh hiệu. Tiếp theo, hai người bọn họ vẫy tay với chúng ta. Đến gần, mới phát hiện nhân mã đều là quan binh lục doanh. Đến trước cửa trạm dịch xuống ngựa, chợt thấy một người đi lến, khom người xuống chắp tay nói: "Niên Canh Nghiêu gặp qua Phúc tấn!"
Thứ nhất quá mức ngoài ý muốn, thứ hai bị giọng to dị thường của hắn dọa nhảy dựng, trong bụng cũng không muốn ứng phó, liền đứng im không có đáp lễ lại.
Truyện khác cùng thể loại
401 chương
64 chương
103 chương
209 chương
10 chương
101 chương
108 chương