Đệ nhất phu nhân
Chương 1 : Đại nạn không chết
Quyển 1: Thoát thai hoán cốt
Tác giả: Hàn Tử Dạ
Edit: BonBon
Beta: Diệp Y Giai
Tiết tử
Màn đêm buông xuống, ánh sao tô điểm trên bầu trời, ngày mai lại là một ngày đẹp!
“Chị Kiều, đã đến giờ!”, Trên đỉnh một cao ốc, một người con trai thanh tú khoảng chừng hai mươi tuổi vừa nhai kẹo cao su, vừa đeo găng tay, nói với người con gái lười biếng bên cạnh đang nằm ở trên ghế nhàn rỗi hưởng thụ ánh trăng.
Ánh sáng nhạt màu bạc chiếu rọi ở trên người cô gái, có thể nhìn ra một thân quần áo bó hòa làm một thể cùng đêm tối của cô, diện mạo cũng không quá hai mươi hai ba tuổi.
“A……” Kiều Linh Nhi đánh một cái ngáp, chậm rãi ngồi dậy, trong mắt vẫn còn nồng đậm buồn ngủ.
“Chị Kiều, còn ba mươi giây đồng hồ!” Lam Táp đưa tay thử sợi dây thép, mặc dù thời gian không lâu, nhưng cũng không thấy cậu ta có dáng vẻ khẩn trương.
“Sau khi trở về nhớ mua cho chị một cái đệm nước.” Tay Kiều Linh Nhi nhanh nhẹn chuyển đến chỗ tóc của mình, quấn rồi quấn, trong vòng ba giây đã búi xong mái tóc.
“Được!” Lam Táp đáp một tiếng, liếc đồng hồ điện tử một cái, đúng mười hai giờ!
Thời gian dừng ở mười hai giờ, kế tiếp đó chính là thời gian làm nhiệm vụ của bọn họ.
Lam Táp nắm khí cụ chuyển động trượt trên dây thép, tung người nhảy ra, Kiều Linh Nhi theo sát phía sau.
Hai bóng người, biến mất ở trong màn đêm.
Khoảng cách giữa hai tòa cao ốc gần trăm mét, một tòa là nơi hai người Kiều Linh Nhi lựa chọn, một tòa khác là phòng triển lãm.
Gần đây, một dây chuyền kim cương với tên gọi là Louis 14 xuất hiện.
Louis 14 do mười bốn viên kim cương vô giá hợp thành, là vật sở hữu của hoàng hậu vương triều châu Âu ở thế kỷ trước, nhưng từ sau khi vị hoàng hậu kia qua đời, Louis 14 này cũng biến mất.
Sau mấy trăm năm, dây chuyền kim cương vô giá này lại xuất hiện, dẫn tới ham muốn của nhiều người.
Nhóm Kiều Linh Nhi và Lam Táp cũng là một trong số đó.
Có người ra giá trên trời để lấy được Louis mười bốn, song hiệp thần thâu trong giới trộm nổi danh lừng lẫy trở thành lựa chọn tốt nhất để lấy sợi dây chuyền này, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ từ trước đến nay chưa từng thất bại.
Ném đi khí cụ chuyển động trượt trong tay, hai người Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp đã đứng ở bên trong phòng triển lãm, dĩ nhiên từ đối diện trong tòa cao ốc kia “bay” qua đây đúng là rất nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, thì có lẽ sẽ đụng vào trên tường phòng triển lãm, đến lúc đó coi như bất hạnh.
Đối với cao thủ trong cao thủ là Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp, thì hiển nhiên điều này không tạo thành bất kì uy hiếp gì.
Phòng triển lãm vừa đến mười hai giờ sẽ tắt đèn, bóng đêm để lộ hình thức bảo vệ, nói đơn giản chính là dùng tia hồng ngoại làm công cụ để dò xét.
Lam Táp đi ở phía trước, tựa vào vách tường nhanh chóng đi tới, lúc đi ngang qua một chỗ, đem khối kẹo thơm mát đang nhai trong miệng dính vào trên tường. Không cần hoài nghi, cái này là một khối kẹo cao su, đồng dạng còn dùng để làm nhiễu sóng công cụ camera.
Lúc này Kiều Linh Nhi đã không còn dáng vẻ như khi chưa tỉnh ngủ lúc trước, đi theo phía sau Lam Táp, đem những cái tương tự với nút cài trên tay bắn đến trên tường đồng thời dính lại, cứ như vậy, bọn họ quang minh chính đại từ phía trước camera đi tới cũng không là vấn đề.
Nhiều lần chuyển hướng, Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp đi tới trước một đại sảnh, ở ngay chính giữa đại sảnh, bày ở trong tủ kiếng chống đạn kia không phải là Louis 14 đấy sao!
Kiều Linh Nhi thuần thục từ trong túi đeo lưng của Lam Táp lấy ra hai cái mắt kính mềm dẻo, chia ra gắn vào trên hai mắt của mình, sau đó những tia hồng ngoại X kia liền hiện ra rõ ràng.
Vào lúc Lam Táp vừa muốn đi đến, lại nhạy cảm phát hiện phía trước giữa một lối đi cũng có hai thân ảnh màu đen.
“Chị Kiều?” Lam Táp kêu một tiếng, cậu còn nghĩ muốn nói nhưng lại bị Kiều Linh Nhi chế trụ.
Nơi này canh phòng cũng không phải là đơn giản, đôi khi có nơi giọng nói lớn một chút liền có thể khuấy động một cơ quan.
“Bằng bản lãnh của mình!” Khóe môi Kiều Linh Nhi giật giật, không tiếng động nói ra mấy chữ này.
Lam Táp hiểu gật đầu một cái, mơ ước có được dây chuyền Louis 14 không phải chỉ có một nhóm người, có người có khả năng đi thuê bọn họ, đương nhiên những người khác cũng có thể thuê những kẻ trộm khác.
Đối phương tựa hồ cũng hiểu ý của Kiều Linh Nhi bọn họ, sau khi thủ thế đều cùng hành động.
Nhìn rõ ràng ánh sáng của tia hồng ngoại, nhưng nếu như chuyến đi này ngay cả chút chuyện nhỏ cũng không làm được, vậy thì thật sự là làm trò cười cho người trong nghề rồi.
Hai người Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp phối hợp với nhau, thậm chí không nhìn đối phương cũng biết động tác kế tiếp của bọn họ.
Hai người kia cũng không kém, cúi đầu, nhấc chân, ưỡn ngực, tất cả động tác đều là liền mạch lưu loát, động tác trôi chảy, từng chút từng chút đến gần khu trung tâm của phòng triển lãm, cách Louis 14 cũng càng ngày càng gần.
Chợt, tia hồng ngoại di chuyển, vật này đột nhiên hoạt động khiến Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp đồng thời kinh hãi, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, di chuyển theo hoạt động tia hồng ngoại kia.
Động tác có biên độ rất nhỏ, hơn nữa yêu cầu thân thể phải có tính dẻo dai thật tốt, bằng không chỉ cần hơi lơ là, tuyệt đối sẽ bị tia hồng ngoại kia đụng tới.
Còn hai kẻ trộm kia, dễ nhận thấy không bằng thân thủ của Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp. Lúc tia hồng ngoại kia đang di động, bọn họ thiếu chút nữa đã bị đụng phải, may mà người đàn ông bên người phụ nữ kia dường như nhạy bén hơn ấn cô ta xuống, nằm trên đất, sau đó chậm rãi lui về phía sau, dù sao phía sau tia hồng ngoại vẫn còn chưa hết bẫy.
Lam Táp âm thầm khinh bỉ một cái, bọn họ có thể đi qua đây hay không là chuyện của bọn họ, nhưng nếu như bởi vì bị va chạm vào mà ảnh hưởng đến cậu và chị Kiều, vậy trở ngại cũng sẽ không còn đơn giản như vậy.
Thân thể mềm mại của Kiều Linh Nhi từ từ di chuyển, Lam Táp có chút vất vả đi theo, thế nhưng dù thế nào cũng vẫn theo sát sau lưng của Kiều Linh Nhi.
Ở xung quanh bục triển lãm một thước là chỗ đã không còn tia hồng ngoại, ánh mắt Kiều Linh Nhi rơi xuống mặt dây chuyền kim cương được ánh đèn nho nhỏ chiếu vào, mười bốn khối kim cương to lớn xuyên thành một chuỗi, rất lấp lánh.
Lam Táp đã lấy ra máy tính xách tay mang theo người, vào lúc này, yêu cầu thần đồng máy tính là cậu xuất thủ, giải ra mật mã nơi này, Louis 14 sẽ là của cậu.
Kiều Linh Nhi thì vẫn chỉ ở trong vòng một thước, nhìn những thứ khác ở bục triển lãm, khi nhìn đến hai kẻ trộm kia đang chật vật lui trở về ở lối vào mà cười một tiếng thật mê người.
Nụ cười này, có khiêu khích, còn có khoe khoang, nhưng làm cho hai người trước mặt giận dữ! Ai bảo bọn họ vừa nãy thiếu chút nữa bởi vì động tác vụng về kia mà bị phát hiện!
Người đàn ông kéo lại người phụ nữ hận không thể xông vào chém Kiều Linh Nhi hai đao, tựa hồ đang khiến cho cô ta yên tĩnh chớ nóng vội.
Kiều Linh Nhi nguy hiểm híp mắt lại, xem ra cho dù Louis 14 vào tay bọn họ rồi, cũng khó tránh phải đánh một trận.
Có những đạo tặc dùng khả năng “trộm” của bản thân thu đồ vật vào tay, nhưng còn có một số lại có tính chất thuộc về loại cường đạo xảo trá, ngoài trộm ra, còn thuận tiện đem đồ vật từ trong tay của những đạo tặc khác đoạt lấy.
Rõ ràng, Kiều Linh Nhi bọn họ đụng phải cường đạo!
Từng hàng số liệu từ trên màn ảnh máy tính nhanh chóng xẹt qua, Lam Táp bất động thanh sắc hai tay liên tục gõ, vẫn nhìn không ra một chút bộ dáng khẩn trương.
Sau khi Kiều Linh Nhi nhìn một vòng, ánh mắt lại trở về phía trên Louis 14, nàng đến gần một chút, thời điểm nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương kia, đột nhiên lại thấy được một vật màu xanh biếc.
Là ngọc! Với hiểu biết sâu rộng của cô lập tức nhìn thấu đó là cái gì, nhưng đây không phải là Louis 14 triển lãm trên bục sao, tại sao lại có một khối ngọc ở bên trong?
Song Kiều Linh Nhi rất nhanh đã không còn kinh ngạc, ở bên cạnh trên bảng hiệu có viết, đồng thời được tìm ra cùng Louis 14, còn có khối nhuyễn ngọc cao cấp này, đáng nhẽ ngọc được đặt ở phía trên bục triển lãm của Louis 14, nhưng chắc là không đủ chỗ nên bị rớt xuống.
“Còn năm phút đồng hồ!” Kiều Linh Nhi giật mình nhìn đồng hồ đeo tay, nhỏ giọng nói với Lam Táp.
Lam Táp giơ một tay, ra dấu OK.
Thời điểm còn bốn phần hai mươi giây, kiếng chống đạn chung quanh bục triển lãm Louis 14 tự động mở ra, Kiều Linh Nhi thấy vậy cũng không lề mề chậm chạp, nhanh chóng tiến lên lấy Louis 14, đồng thời cũng đem khối nhuyễn ngọc hình tròn nho nhỏ kia lấy ra.
Bên ngoài hai kẻ trộm kia thấy Louis 14 ở trên tay của bọn Kiều Linh Nhi, trên mặt hiện lên lãnh liệt, rồi cùng liếc mắt trao đổi, sau đó hai người nhanh chóng lùi đi.
Kiều Linh Nhi nhìn thoáng qua nơi hai người kia biến mất, chúng hiện tại nhất định sẽ đến một nơi khác để chắn bọn họ.
Đến khi trọn vẹn năm phút đồng hồ, tia hồng ngoại trong nháy mắt biến mất toàn bộ, lúc trước bọn họ động tay chân bây giờ chính thức khởi động, có vài người sẽ phải bận rộn đây.
Lam Táp cùng Kiều Linh Nhi nhanh chóng chạy đi, hai người bằng vào trí nhớ tuyệt hảo xuyên qua bóng tối ở giữa hành lang, cùng tối tăm kia hoàn toàn dung hòa thành một mảnh.
Hai phút sau, hai người giống như có cánh dài, ở trước cửa sổ đang mở rộng nhảy lên, không chút do dự nhảy ra ngoài.
Hai dây thừng màu đen rút lại rồi xuất hiện ở bên hông bọn họ, cho nên dù nơi này là năm mươi mấy tầng nhà, họ cũng không có bất kì nguy hiểm, tất cả an nguy của nhiệm vụ bọn họ đều đã làm xong.
Tuy rằng đồ của người đi thuê rất trọng yếu, thế nhưng đối với kẻ trộm mà nói, trọng yếu nhất thật ra vẫn là tánh mạng của bọn họ, nếu như ngay cả mệnh cũng không có, còn trộm cọng lông!
Chớp mắt, Lam Táp cùng Kiều Linh Nhi đã ngồi vào bên trong xe thể thao màu bạc rộng rãi, Kiều Linh Nhi đảm nhiệm tài xế, nhấn cần ga một cái, xe thể thao như tên rời cung, chạy như bay.
“Chị Kiều, Louis 14 kia thật đẹp mắt, sau này em có tiền nhất định mua một cái tặng cho chị.” Lam Táp cười khanh khách nhìn Kiều Linh Nhi, tràn đầy thành khẩn nói ra.
“Tiểu tử nhà cậu thôi đi, trước mua cho chị một cái đệm nước rồi hãy nói!” Kiều Linh Nhi cười nói.
“Được, sau khi lấy được tiền em nhất định sẽ mua cho chị một cái đệm nước thật to thật thoải mái!” Lam Táp cam kết, trong lòng lại bổ sung một câu: Nhất định sẽ bổ khuyết thêm một cái dây chuyền kim cương thật to nữa!
Không ai biết rằng sở thích lớn nhất của Kiều Linh Nhi chính là đi ngủ và trộm đồ, đôi khi trộm đồ chỉ là vì thích thú, trên thực tế cô không thiếu tiền, hơn nữa còn rất có tiền.
“Chị Kiều……”
“Nằm xuống!” lời của Lam Táp còn chưa kịp nói ra, Kiều Linh Nhi gầm nhẹ một tiếng, nắm vô-lăng dời chuyển, bánh xe cùng mặt đất cọ xát tạo ra thanh âm chói tai.
Lam Táp lập tức im bặt, phía sau, một chiếc xe thể thao màu đen đã đuổi theo, nhìn trong kính sau xe, có thể thấy giữa tay người phụ nữ kia cầm một khẩu súng.
“Bang bang……” Bắn hai phát vào trên thân xe.
“Shit, bọn chúng thật sự tới!” Kiều Linh Nhi nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó đạp ga lên lớn nhất.
“Chị Kiều, bọn họ tới gần rồi!” Lam Táp hoảng sợ phát hiện không chỉ là một chiếc xe, mà là bốn năm xe, hơn nữa đều nhanh chóng đuổi theo, “Bọn họ rốt cuộc là người nào?”
Thông thường kẻ trộm tuyệt đối sẽ không có vũ khí cường hãn loại này, trên mặt Kiều Linh Nhi cũng xuất hiện một chút khẩn trương.
Mục đích của những người này…… có thể không phải lấy đi Louis 14, mà là phá hủy.
Rất nhanh, lúc Kiều Linh Nhi thấy trong kính sau xe những vũ khí hạng nặng ngư lôi kia là lúc nàng hoàn toàn xác định, mục đích của những người này là muốn phá hủy Louis 14!
Đột nhiên, Kiều Linh Nhi thắng xe gấp, sau đó nhanh chóng quay ngược đầu xe, một loạt động tác tiến hành thật nhanh, Lam Táp thậm chí cũng không biết nàng rốt cuộc đang muốn làm cái gì.
Xe ngừng lại, áp sát vào hàng rào phía đối diện.
“Chị Kiều?” Lam Táp bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.
Kiều Linh Nhi đem một cái bọc nhỏ nhét vào trong ngực Lam Táp, “Đem cuộc trao đổi này hoàn thành, nhất định phải sống tiếp thật tốt!”
“Đi đi……” Ngay thời khắc pháo ngư lôi bắn tới, Kiều Linh Nhi đem Lam Táp đẩy ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, tức khắc bên hàng rào ánh lửa bắn ra bốn phía.
“Chị Kiều……” Lam Táp không nghĩ tới, hôm nay lại là lần cuối cùng cậu cùng Kiều tỷ làm nhiệm vụ, mà cô, lại vì cậu……
Kiều Linh Nhi cũng thật không ngờ tới, cô lại đột nhiên thua ở trong tay những người này, hơn nữa còn là không hề báo trước như thế, cô còn chưa hưởng thụ được đệm nước cô muốn mà!!!
Chương 1: Đại nạn không chết
Ý thức mê man, bụng căng trướng, toàn thân ẩm ướt, cảm giác thật khó chịu……
“Tiểu thư, tiểu thư, người mau tỉnh tỉnh đi……” Giọng nữ khóc thật khẽ vờn quanh ở bên tai, một vòng lại một vòng.
Cầm, kỳ, thư, họa, còn có nam nhân, một số người mặc y phục quái dị xông vào trong đầu, chiếm cứ toàn bộ đầu óc, đau đầu, ngoại trừ đau đầu vẫn là đau đầu.
“Tiểu thư, mau tỉnh một chút đi mà……” Chất lỏng ấm áp rơi ở trên mặt, còn có cảm giác lay động.
“Đừng……đừng lắc, ta muốn ói……” Kiều Linh Nhi tìm kiếm bắt được một cánh tay trên vai, vô cùng không thoải mái nói, trên người cảm thấy dinh dính ẩm ướt không nói, trong bụng hình như còn uống không ít nước.
Kiều Linh Nhi chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt cơ hồ làm cho nàng không cách nào mở ra.
“Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh rồi!” Thanh âm vui sướng đột ngột xuất hiện ở bên tai, chính là thanh âm ấy làm tổn thương cái lỗ tai của nàng.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, cô đừng lắc nữa……” Kiều Linh Nhi đưa tay ra vội vàng ngăn cản cô gái thanh tú có chải hai cái búi tóc nhỏ trước mặt, còn bị nàng ta lắc nữa, nàng không có việc gì cũng sẽ thành có việc.
“Tiểu thư, người hù chết Ngưng Hương rồi!” Cô gái thanh tú thấy Kiều Linh Nhi tỉnh lại, nước mắt lo lắng trong nháy mắt biến thành nước mắt vui sướng.
“Ngưng……Hương?” Kiều Linh Nhi nhớ tới tên này, chợt ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng ____
Nàng không phải là cùng Lam Táp trộm được Louis 14, sau đó bị một bang chắc là người của phần tử hắc bang theo dõi, tiếp đó nàng đẩy Lam Táp xuống biển, tiếp nữa đầu óc bản thân cũng chỉ là một mảnh không sáng suốt? Nàng nhớ rõ là mình chưa kịp nhảy xuống biển, vậy nàng hiện tại……
Nhìn trang phục của cô gái gọi là Ngưng Hương bên người, váy áo gấm vóc cổ đại, sa mỏng màu hồng, tầng tầng lớp lớp, tiếp đó nàng bây giờ ở cái chỗ này____một gian phòng phong cách cổ.
Nơi này……Là địa phương nào?
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Ngưng Hương lo lắng hỏi, chẳng lẽ tiểu thư rơi xuống nước liền sinh ra sợ hãi sao?
Kiều Linh Nhi không trả lời, trong đầu để ý những đoạn vụn vặt, hoàn toàn không thuộc về trí nhớ của nàng, thế nhưng xuất hiện ở trong đầu nàng.
Nhìn y phục ướt nhẹp trên người mình một chút, cùng tiểu nha hoàn bên cạnh cũng thế, đều là loại y phục thật dài, nhưng xem ra càng thêm lộng lẫy.
Sau cùng, nàng nhìn thấy một người xuất hiện nhiều lần ở trong óc nàng, một người nam tử vô cùng tuấn mỹ, mang trên mặt nụ cười hòa nhã vô hại, một thân bạch y nhẹ nhàng, cơ hồ chiếm giữ tất cả vị trí trong óc nàng.
“Tiểu thư, tiểu thư?” Ngưng Hương bị Kiều Linh Nhi trầm mặc như vậy dọa sợ, dù cho tiểu thư nhà nàng nhã nhặn trầm tĩnh, cũng sẽ không để ý đến nàng như vậy!
Kiều Linh Nhi nhanh chóng sửa lại một chút đoạn kí ức không thuộc về nàng ở trong đầu, chậm rãi mở mắt, đối với Ngưng Hương vạn phần cấp bách nói: “Đem một chậu nước đến cho ta!”
“Tiểu, tiểu thư muốn nước……Làm cái gì?” Ngưng Hương ngơ ngác hỏi.
“Ta rơi xuống nước, dù sao cũng phải đem mình tắm một chút đúng không?” Kiều Linh Nhi lộ ra một nụ cười dí dỏm.
“A? A,a……” Ngưng Hương vừa bị Kiều Linh Nhi nói như vậy vội vàng đi rồi trở về, liên tục không ngừng chạy ra ngoài múc nước.
Thấy Ngưng Hương đi ra ngoài, Kiều Linh Nhi mới có thời gian thật tốt tự mình suy xét một phen.
Nàng không phải là không chết, mà là linh hồn dường như nhập vào trong một thân thể khác, tục xưng xuyên qua, đúng vậy, rất……con mẹ nó thần kỳ, nàng đích thực là xuyên qua.
Rất khéo léo chính là, chủ nhân của thân thể này cũng gọi là Kiều Linh Nhi, trùng tên trùng họ với nàng.
Nước Nam Võ, là tên của quốc gia này, nói cách khác, nàng là đi tới một đất nước không có bất kỳ ghi chép nào trong lịch sử. Kiều gia, là nhà của thân thể này, là đệ nhị thế gia đứng hàng thứ hai trong lục đại thế gia của nước Nam Võ, thân phận của Kiều Linh Nhi, là Tứ tiểu thư con vợ cả của Kiều gia, cũng là nữ nhi duy nhất, cha mẹ huynh trưởng đối đãi vô cùng nuông chiều, có thể nói tập hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân.
Tứ tiểu thư Kiều gia, xưa nay có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân nước Nam Võ, nhã nhặn trầm tĩnh thục đức, là tiểu thư khuê các chân chính, cửa chính không ra cửa trong không bước, nhưng duy chỉ có lúc gặp một người, nàng sẽ bước ra sân trong của nàng.
Khiến Kiều Linh Nhi bước ra viện môn, là công tử của đệ nhất thế gia Nam Võ, công tử đệ nhất thiên hạ______Phong Khinh.
Ban đầu Kiều Linh Nhi còn tưởng rằng Kiều Linh Nhi kia là một người hoa si, bởi vì trong đầu của nàng chủ yếu đều là hình dáng Phong Khinh, một cái nhăn mày một tiếng cười, đều là ký ức ở chỗ sâu trong đầu.
Tuy rằng Kiều Linh Nhi cảm thấy Phong Khinh kia đúng là mỹ nam tử khó gặp, đương nhiên cũng giới hạn hiểu biết trong đầu của Kiều Linh Nhi nguyên bản kia, thế nhưng cũng không cần phải làm cho cả trong đầu đều bị chiếm cứ chứ?
Kiều Linh Nhi có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu trướng đau, thầm nhủ ở trong lòng: Ta nhất định là nằm mơ, bởi vì không cam lòng bị nổ chết, cho nên linh hồn phiêu đãng.
“Tiểu thư, nước đây……” Trong lúc suy tư, Ngưng Hương đã bưng một chậu nước đi vào.
Kiều Linh Nhi đưa tay ra nhận chậu màu vàng kia, trái lại làm cho Ngưng Hương dừng tay một chút.
Kiều Linh Nhi căn bản cũng không để ý động tác của Ngưng Hương, chuyện làm đầu tiên chính là xem hình dạng của mình, lúc nàng nhìn thấy hình dạng của mình trong nước, tất cả “mộng” đều bị đánh bay trong nháy mắt.
Gương mặt đó, khuôn mặt không phải là của nàng, thế nhưng lại vô cùng xinh đẹp!
Mày đen như ánh trăng, hạnh mâu sáng tỏ, mũi môi thanh tú, hàm răng cái lưỡi thơm tho, tóc đen mềm mại, một tuyệt thế đại mỹ nữ!
Kiều Linh Nhi vẫn là lần đầu tiên thấy nữ nhân dễ nhìn như vậy, mặc dù dung mạo trước của nàng đã là vô cùng hài lòng, thế nhưng so sánh với khuôn mặt trước mắt này, chính là chim sẻ cùng phượng hoàng.
Cúi đầu tự nhìn thân hình của “mình”, eo nhỏ mềm mại, thân hình như ngọc liễu nổi bật, phong thái như hoa lan cao lãnh, Kiều Linh Nhi không khỏi huýt sáo một tiếng, mặc dù gương mặt này thoạt nhìn thật nhỏ, thân thể cũng không cao lớn lắm, nhưng một đôi nổi lên trước ngực vẫn rất có cảm giác.
Tay trắng nõn ở bên hông đo một chút, khoảng một thước bảy, không hổ là thân hình như rắn nước.
Nâng lên một chân gác ở trên băng ghế, đùi chân nhỏ dáng dấp vô cùng đều đặn, khi đứng lên là hoàn toàn thẳng tắp.
Ai da, dáng người như vậy thật đúng là khêu ngợi mà!
Đối với việc tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này Kiều Linh Nhi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng cũng thật sự hiếu kỳ, nàng chiếm cứ thân thể này, thì Kiều Linh Nhi kia chạy đi nơi nào? Lẽ nào trở lại trong “thân thể” kia của nàng? Cỗ thân thể kia của nàng, hiện tại đã thành tro bụi rồi!
Ngưng Hương ở một bên nhìn động tác quái dị của Kiều Linh Nhi, trong lòng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lẽ nào tiểu thư rơi xuống nước đến tổn thương sao?
“Tiểu thư……” Ngưng Hương khiếp sợ kêu một tiếng, tiểu thư bảo nàng múc nước, thế nhưng lại không tắm, mà là hướng về phía nước nhìn chung quanh, lại khoa tay múa chân trên người mình, này……
“A, Ngưng Hương hả!” Kiều Linh Nhi cũng không quản được nhiều như vậy, nếu ông trời cấp cho nàng thân thể này, nàng đương nhiên không thể bỏ phí, tốt hơn là thậm chí ngay cả kí ức ban đầu của chủ sở hữu cũng theo sang đây, mặc dù đối với đệ nhất công tử gì đó kia có chút đau đầu.
“Tiểu thư, người làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?” Ngưng Hương lo lắng hỏi.
“Không có không có, tiểu thư nhà ngươi khỏe vô cùng!” Kiều Linh Nhi vỗ vỗ bả vai của Ngưng Hương, tiểu nha đầu này là thị tỳ của Kiều Linh Nhi, có quan hệ rất tốt với nàng, chỉ bất quá là Kiều Linh Nhi kia quá mức hướng nội, đều không chủ động cùng người giao lưu.
“Tiểu thư, nếu như có gì khó chịu, sau khi chúng ta lên trên liền đi xem đại phu.” Ngưng Hương thấy nụ cười thật sâu kia trong lòng càng thêm lo lắng, tiểu thư làm sao có thể lộ ra nụ cười đó?
Kiều Linh Nhi giật khóe miệng một cái, xem đại phu? Nha đầu này thực sự quan tâm tới chủ nhân.
“Trước không nói nhiều, Ngưng Hương, có thể tìm bộ quần áo để cho ta thay hay không, ẩm ướt thật khó chịu quá!” Kiều Linh Nhi chuyển hướng đề tài, nếu không tiểu nha đầu này hiện tại có thể sẽ thực sự kéo nàng đi xem đại phu.
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
83 chương
80 chương
51 chương