Chỉ thấy giữa sơn động, những đoạn xiềng xích thô to từ bốn phương tám hướng tụ lại đây, vô cùng giống với cảnh tượng Nguyên Tình bị trói buộc khi trước, chỉ là sợi xích sắt này càng thêm đen bóng thô dày, dưới bạch quang chói mắt chiếu xuống toả ra ánh sáng lạnh lẽo. Một đầu khác của những sợi xích được toả ra xung quanh, dần dần biến mất trong bóng tối, hẳn là được cố định trên thạch bích. Mà ở giữa vô số xích sắt kia, nằm úp sấp xuống là một sinh vật vô cùng to lớn. Toàn thân một màu ngân bạch, trên trán còn mọc ra hai nhánh sừng, nhìn qua có chút non nớt. Dưới thân nó rơi lả tả những nhánh sừng cứng rắn hơn, tựa hồ do nhiều năm trôi qua mà từ từ rụng xuống. Thân thể thô to được che kín bởi những vẩy màu ngân bạch, to đến mức có lẽ phải ba người mới ôm xuể, thân thể thật dài vòng quanh măng đá lớn giữa sơn động đến mấy vòng, chân trước sắc bén ghé trên thạch bích, khuôn mặt to lớn đè lên móng vuốt, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt an tường, mỗi khi thở ra lại thổi bay cả sợi râu thô dài bên mép, thỉnh thoảng hơi hơi run run. “Này…. Đây là—” Sở Vân Phi chịu đựng ánh sáng gay gắt khiến nước mắt lưng tròng, vẫn trừng lớn hai mắt, ngay cả chớp một cái cũng luyến tiếc. Sở Phi Dương nhìn phía trước, sắc mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong nội tâm chấn động so với Sở Vân Phi lộ ra bộ dạng non nớt không ít hơn là mấy. Vốn đã nghe Nguyên Tình nói nó là chung trùng ngàn năm, vạn trùng vương, Sở Phi Dương luôn cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là một loại sâu có chút nguy hiểm, còn chưa đủ tư cách khiến hắn để vào mắt. Thế nhưng con vật trước mắt này— nó căn bản đã vượt xa giới hạn có thể với tới của con người, dù là người mạnh mẽ thế nào thì đứng trước mặt nó tựa hồ không đáng để nhắc tới. Nó hiện giờ chỉ là đang an tường ngủ say, nhưng vẫn khiến Sở Phi Dương cảm thấy áp lực cường đại, không ai bì nổi, uy nghiêm không thể xâm phạm! “Đông Long Các thế mà dám giam cầm thứ này, các ngươi thực sự là… Nghịch thiên—” Sở Phi Dương thấp giọng nói. Nguyên Tình lại kiên định trả lời: “Không, nó chỉ là chung trùng mà thôi.” Sở Phi Dương vì sự cố chấp của Nguyên Tình mà hơi nhíu mày, rồi lại nghe Nguyên Tình thấp giọng nói: “Ta không biết từ mấy trăm năm trước các vị sư tổ từ nơi nào mà có được nó, nhưng theo những ghi chép để lại, ban đầu nó căn bản không có hình dáng này…. Ai biết nó sống qua vài trăm năm lại thành như vậy. Đông Long Các hết đời này đến đời khác nuôi dưỡng nó nhiều năm qua, lấy máu nó chế dược, luyện công…Đến khi Đông Long Các rơi vào tay ta, ta lần đầu tiên nhìn thấy nó, mới thực sự hiểu được di huấn của các vị sư tổ để lại, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào lại đến lấy huyết của nó, tu luyện bộ tâm pháp nghịch thiên kia, đến tột cùng là vì sao. Đông Long Các là dựa vào nó mới có quá khứ huy hoàng, dù sau đó chúng ta thoái ẩn giang hồ, không bao giờ ….đụng đến nó nữa, nhưng chúng ta sớm không dám thừa nhận, bị chúng ta giam cầm nhiều năm như vậy có lẽ là… Có lẽ là…” Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngắt lời Nguyên Tình:  “Mặc kệ nó là cái gì, ngày hôm nay ta vẫn phải lấy máu của nó.” Hắn nói xong liền chậm rãi đặt Quân Thư Ảnh trên mặt đất, để y tựa vào thạch bích khô ráo. Sở Vân Phi tới gần, Sở Phi Dương hướng cậu gật đầu nói: “Vân Phi, đệ thay ta hảo hảo chăm sóc Thư Ảnh,” nói xong liền nhìn thoáng qua bóng dáng quật cường thẳng tắp của Nguyên Tình, lắc đầu nói: “Nguyên Tình ngươi tốn nhiều tâm tư rồi.” Khuôn mặt Quân Thư Ảnh hơi gục xuống, dưới ánh sáng chói loà tản ra sắc thái trong trẻo nhưng lạnh lùng. Sở Vân Phi một tay kéo Nguyên Tình lại đây, đứng bên cạnh Quân Thư Ảnh, hướng Sở Phi Dương gật đầu một cái: “Sở đại ca huynh yên tâm đi.” Sở Phi Dương rút kiếm, chậm rãi tiến về phía trước. Ngẩng đầu nhìn cự vật an tĩnh kia, trên mặt thậm chí cảm nhận được hơi thở ấm áp tanh nồng của nó. Sở Phi Dương cắn chặt răng, khẽ hạ thấp người, nhún mạnh một cái, nhanh chóng lao về phía trước, bóng dáng hoá thành một bóng đen giữa ánh sáng bạch sắc. Trên thân thể của quái vật to lớn kia được lớp vẩy cứng rắn bao bọc, Sở Phi Dương vốn muốn ở trên cái đuôi dài duỗi ra bên ngoài của nó lấy một chút huyết, nhưng kiếm đâm vào mặt trên như đâm vào tảng đá, hoàn toàn không thể xuyên qua. Nó chỉ hơi vẫy cái đuôi, cư nhiên không có tỉnh lại. Sở Phi Dương ngừng lại, biết không thể làm như vậy, hắn cắn chặt răng nhìn thật kỹ thân thể ngân bạch to lớn kia, cái bụng mềm mại đã bị nó che lấp kĩ dưới thân, chỉ có móng vuốt đang đặt trên nền đá là lộ ra chút da thịt non mềm hồng nhạt. Tay đứt ruột sót, chỉ sợ đối nó mà nói cũng giống như vậy. Nhưng lúc này cũng không còn thời gian để nghĩ biện pháp khác, Sở Phi Dương nhìn con quái vật đang ngủ say tới mức thập phần thoải mái, trong lòng mặc niệm một tiếng: “Đắc tội”, liền lại phi thân lên, mũi kiếm sắc bén thẳng tắp đâm vào móng chân của nó. Tiên huyết đỏ tươi ấm áp trong nháy mắt chảy ra, Sở Phi Dương xuất ra một bình sứ đã chuẩn bị trước đặt dưới mặt kiếm, trong bình đã có sẵn các loại thảo dược do Nguyên Tình điều chế,  máu tươi thuận theo thân kiếm ồ ồ chảy xuống. Cơ hồ ngay lúc bị kiếm đâm vào chân trước, con quái vật to lớn bị giày vò rốt cục tỉnh lại. Nó mở ra con mắt thật lớn, bên trong là con ngươi vừa đen vừa sâu ẩm ướt. Nó giật giật cái đuôi, tựa hồ còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ vài chục năm. Trong khoảng khắc nó động đậy, Sở Vân Phi trực giác liền cảm thấy được một cỗ  uy thế to lớn, cậu nhanh chóng cõng Quân Thư Ảnh lên lưng, lôi kéo Nguyên Tình chạy ra cửa động nối liền với địa đạo, trốn ở phía sau thạch bích. Quả nhiên nó cúi đầu nhìn nhân loại nhỏ bé đang ở trên móng trái của nó tác loạn, sau khi sửng sốt một lát liền phản ứng lại, vung móng vuốt đem Sở Phi Dương hung hăng hất ra, giơ móng vuốt còn đang chảy máu ngửa đầu lên ngâm dài một tiếng. Sở Phi Dương nương theo sức lực của nó nhanh chóng tung người bay ngược về phía động khẩu, trong không trung nhanh tay cất đi chiếc bình nhỏ đựng đầy tiên huyết, nhìn sinh vật màu ngân bạch mỹ lệ đang ngân dài vì đau nhức, trong ánh mắt hiện lên một mạt quý ý. Nó hẳn là sủng vật của trời đất, hẳn phải bay lượn nơi chân trời hoặc bơi lội dưới biển sâu,  không nên bị giam cầm ở nơi âm hàn này. Chỉ là hắn hiện tại không có thời gian, đối mặt với cơn giận dữ của nó, hắn cũng không có năng lực trả tự do cho nó. Sở Phi Dương liếc mắt nhìn nó lần cuối, trong miệng lẩm bẩm: “Ta rồi sẽ trở lại trả  tự do cho ngươi, đối với ngươi coi như đền đáp.” Tiếng nói vừa dứt, hắn liền từ động khẩu xông ra ngoài, cự vật kia cũng giận dữ thả chân xuống bên thân thể to lớn, ở bên trong sơn động lửa giận tận trời bốc lên, bạch quang chói mắt càng thêm rực rỡ. Nguyên Tình thấy Sở Phi Dương lao ra liền đóng lại cửa đá nặng nề, nhận lấy cái bình nhỏ Sở Phi Dương móc ra, lại từ trong lòng lấy ra một bao bột phấn hoà vào, cẩn thận cho Quân Thư Ảnh ăn. Nguyên Tình thấy Sở Phi Dương một tay giữ chặt tay Quân Thư Ảnh,  tay kia cầm kiếm chấn động khiến cho huyết châu trên mũi kiếm nhỏ xuống, trên mặt lại có vẻ áy náy, tự nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì. Ngày Nguyên Tình tiếp nhận vị trí chưởng môn, theo sư phụ đến nơi này nhìn nó cũng mang tâm tình như vậy. Đối với sinh vật cường đại mỹ lệ này dù là bất kỳ thương tổn cùng khinh nhờn nào cũng khiến người ta trong lòng bất an. “Sở đại hiệp, ngươi không cần như thế.” Nguyên Tình lên tiếng, “Dựa theo sách cổ ghi chép, nó toàn thân ngân sắc, tính thích âm hàn, nơi này đối với nó mà nói coi như thoải mái dễ chịu. Ngoại trừ không dám cởi bỏ xiềng xích cho nó, Đông Long Các đối với nó từ trước tới nay luôn luôn chiếu cố.” Như là muốn minh chứng cho lời nói của Nguyên Tình, cánh cửa đá dày nặng vốn  đã khép lại đột nhiên xuất hiện chút sương trắng nhè nhẹ, bất quá chỉ trong chốc lát đám sương trắng kia nhanh chóng tràn ra, trong giây lát đá vụn rơi xuống, trên cửa đá bị phá vỡ thành những lỗ to, ánh sáng chói mắt từ trong động vọt ra, chiếu sáng cả địa đạo vốn hắc ám. Bạch quang kia cũng không ôn hoà như lúc đầu, không chỉ càng thêm chói lọi, trong không gian thậm chí còn mang theo hàn khí lạnh giá. “Đi mau!” Sở Phi Dương khẽ quát một tiếng, cõng Quân Thư Ảnh còn chưa tỉnh lại, nhanh chóng chạy ra phía ngoài. Sở Vân Phi nhân cơ hội này tò mò liếc nhìn qua lỗ thủng trên cửa đá, chỉ thấy con quái vật không lồ đó vẫn giơ móng vuốt giãy dụa lăn lộn kêu to, giống như đang rất đau đớn. Nói thật tuy rằng kiếm của Sở Phi Dương có sắc bén, thì vết thương này đối với nó mà nói, quả thực nhỏ bé giống như muỗi đốt mà thôi. Sở Vân Phi kéo tay Nguyên Tình cấp tốc chạy về phía trước, trong miệng vừa nói: “Nguyên Tình ngươi nói đúng, ta thấy các ngươi đối với nó không chỉ chiếu cố có hơn, mà nó quả thực được nuông chiều từ bé.” Nguyên Tình nghi hoặc nhìn cậu một cái, nhưng đang chạy quá nhanh khiến hắn không thể mở miệng nói cái gì, liền tiếp tục lao đầu chạy ra phía ngoài. Địa đạo đã dài hiện tại lại càng thêm dài đằng đẵng, giống như vô luận chạy bao xa, thì tiếng ngâm kia vẫn vọng đến bên tai. Tiếng ngâm mang theo hàn khí bên trong đó đã dần dần nổi lên biến hoá, giữa không trung hợp thành những mũi băng sắc nhọn, từ phía sau bắn đến, đập tới trên thạch bích ngay lập tức đông lại, sau đó vỡ vụn, chỉ để lại những lỗ thủng trên vách đá. Mấy người phải vừa chạy vừa tránh những mũi tên nhọn do hàn khí tạo thành, tốc độ chậm lại. Đột nhiên có vài đạo băng tiễn tụ thành một bó từ phía sau bắn đến, Sở Vân Phi đưa tay đẩy Nguyên Tình ngã nhào xuống mặt đất, né sang một bên, vừa hướng phía trước hô: “Sở đại ca cẩn thận!”