Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh xuống thuyền, kéo chặt áo choàng của Quân Thư Ảnh, vì y che gió lạnh thấu xương trên đảo. Nguyên Tình được Sở Vân Phi nâng xuống, liền bắt gặp phải ánh mắt trầm tĩnh như nước của Sở Phi Dương. “Chung trùng ở nơi nào, dẫn ta đi.” Nguyên Tình gật đầu, dẫn mọi người tiến sâu vào đảo. Lúc này đã vào xuân, tuy không khí vẫn giá rét, nhưng hoa cỏ cây cối trên đảo đã nảy lộc, khiến cho nơi hoang vắng cô bình này cũng thêm chút sinh khí. Nguyên Tình dẫn mọi người đến một nơi trước đây vốn là đại sảnh nay đã thành đống phế tích, bước qua một bức tường đổ, liền đứng trước một vách tường đá kiên cố trơ trọi. Hắn ở trên thạch bích loay hoay sờ soạng một lát, sau đó một thanh âm nặng nề vang lên, trên mặt đất chậm rãi lộ ra một động khẩu đủ cho một người chui lọt. Sở Phi Dương nhìn về phía động khẩu hắc ám kia, cũng không biết thông xuống lòng đất sâu bao nhiêu, không khỏi nhíu mày nói: ‘Cửa của môn phái ngươi thật sự kỳ quái, vì sao cứ thích mở ở trên mặt đất.” Nguyên Tình nhìn hắn một cái rồi nói:  “Đông Long Các đã từng có thời kỳ cường thịnh, lúc suy yếu tuy đã lui về ẩn cư trên hòn đảo đơn độc này, nhưng vẫn luôn có kẻ thù tìm đến cửa. Gia quyến của các đệ tử đều là thường nhân tay trói gà không chặt, căn bản không chịu nổi một chiêu, nên chỉ có thể làm vậy.” Nói đến đây hắn lại cảm thấy dường như mình hơi nhiều lời, lắc lắc đầu: “Đều là chút chuyện xưa cũ, hiện tại cũng không tất yếu phải biết. Sở đại hiệp, trong này vẫn có vài cơ quan, các người đều phải theo ta, không nên đi loạn.” Nguyên Tình nói xong liền ra hiệu cho Sở Vân Phi dẫn hắn nhảy xuống. Sở Phi Dương chu đáo chặt chẽ bảo hộ Quân Thư Ảnh vào lòng, cũng nhảy xuống theo. Động khẩu này  cũng không sâu, Sở Phi Dương rất nhanh đã vững vàng đáp trên nền đất. Nguyên Tình đã đốt lên một đuốc, đi về phía trước. Dọc đường đi Nguyên Tình động tác nhanh nhẹn dỡ xuống rất nhiều cạm bẫy chết người, có vài cái nhìn qua đã thấy rất hung hiểm. Sở Vân Phi nhìn bóng lưng gầy gò của Nguyên Tình, khẽ thở dài nói:  “May mà mang theo Nguyên Tình tới đây, bằng không dù có thể phá được những cạm bẫy này, thì cũng lãng phí rất nhiều thời gian.” Sở Phi Dương không hề hé răng, chỉ cúi đầu nhìn Quân Thư Ảnh đang lẳng lặng trầm ngủ trong lòng hắn. Đôi lông mày tuấn nhã vẫn theo thói quen hơi hơi nhăn lại, khiến cho Sở Phi Dương có cảm giác y cũng không phải đang an tường mà ngủ, có lẽ Quân Thư Ảnh đang chịu sự tra tấn của chung trùng, chính là y nói không lên lời…. Sở Phi Dương mạnh mẽ ngẩng đầu, hít sâu một hơi, ngăn cản chính suy nghĩ làm cho hắn đau lòng này. Nguyên Tình vẫn đi ở phía trước lúc này lại dừng lại, Sở Phi Dương nương theo ánh lửa nhìn tới, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, hiện ra một khối thạch bích nặng nề. Sở Phi Dương còn chưa mở miệng, Sở Vân Phi đã cả kinh nói: “Sao vậy? Nguyên Tình, nơi này là tử lộ sao?” Nguyên Tình lắc đầu nói:  “Đừng lo lắng, ta không có dẫn nhầm đường, chung trùng ở ngay phía sau. Các ngươi cần chuẩn bị một chút, tất cả nhắm mắt lại đi.” Sở Phi Dương ngay cả hỏi cũng không hỏi, lập tức nhắm mắt, giống như ngay cả thời gian để hỏi cũng không nguyện ý chậm trễ. Quan một lúc, trong tai mọi người  mới vang lên tiếng cửa đá mở  ầm ầm. Sở Phi Dương chỉ cảm thấy trong chớp mắt, khoảng không nguyên bản đen kịt trước mắt giây lát đã biến thành một mảng sắc đỏ, còn ẩn ẩn những điểm đen nho nhỏ đang du động. Cách mí mắt cũng có thể cảm thấy ánh sáng chói loà kia đâm vào mắt đến đau nhức. Thanh âm của Nguyên Tình vang lên: “Đây là nơi chung trùng sống. Thân thể nó phát ra ánh sáng rất chói mắt, các ngươi mới từ địa đạo hắc ám kia đi tới nên trước tiên phải để thích ứng, bằng không mắt sẽ bị tổn thương.” Đợi cho cảm giác đau nhức dần dần qua đi, Sở Phi Dương chậm rãi mở hai mắt, trước mắt hiện lên một thạch động vô cùng rộng lớn, cao không thấy đỉnh, đại khái hẳn là một phần trong lòng núi. Bạch quang chói mắt kia từ phía trước bắn tới, Sở Phi Dương híp mắt nhìn qua, tuy biết chung trùng nuôi dưỡng ngàn năm nhất định bất phàm, thế nhưng khi nhìn thấy hình thể của nó cũng khiến hắn hơi kinh hãi