Trên một vách đá thâm thấp, bằng phẳng, mấy bụi cỏ dại đang đung đưa đón gió, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy va vào đá ngầm.
Không bao lâu sau, chỉ thấy hai bóng dáng một trước một sau từ dưới thạch bích bay lên, tay áo phiêu phiêu, trên nền hải thiên nhất sắc, tựa như trích tiên hạ phàm.
Sở Phi Dương nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, xoay người, liền nhìn thấy Quân Thư Ảnh đã theo kịp phía sau, gió biển khiến tóc cùng góc áo y bay phấp phới, cả người toát lên tư thái đường hoàng tiêu sái. Sở Phi Dương khẽ nheo lại hai mắt.
Quân Thư Ảnh chân phải điểm xuống đất, lại tiến về phía trước thêm hai bước nữa mới dừng hẳn lại, vừa vặn ở ngay trước mặt Sở Phi Dương, Sở Phi Dương cười với y. Quân Thư Ảnh lại nhớ tới vừa rồi Sở Phi Dương tiếp đất gọn gàng mà dứt khoát không một động tác thừa, trái ngược hẳn với hiện trạng của mình, trong lòng có điểm không vui. Võ công không bằng Sở Phi Dương luôn luôn là nỗi đau trong lòng Quân Thư Ảnh. Y đang buồn bực, lại còn nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt tuấn tú kia của Sở Phi Dương tâm tình lại càng thêm khó chịu.
Sở Phi Dương mạc danh kỳ diệu bị trúng một cái trừng mắt của y, nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không tài nào nghĩ ra mình đã đắc tội gì với người ta.
Quân Thư Ảnh “hừ” một tiếng, lập tức lướt qua Sở Phi Dương tiến thẳng lên phía trước.
Sở Phi Dương buông tha cho việc tự xem xét bản thân, bước nhanh vài bước đuổi kịp. Không dám tiếp tục trêu chọc y, yên lặng cùng y sóng vai mà đi, không biết suy nghĩ gì.
Quân Thư Ảnh vài lần liếc mắt đánh giá Sở Phi Dương, trong bụng đem người ta từ đầu đến chân bêu rếu n lần. Vừa tự đại, vừa thô tục, lại chẳng lịch sự, đạo mạo án nhiên, bên ngoài tô vàng nạm ngọc!
Bất quá dù có tiếp tục hạ thấp Sở Phi Dương, trong lòng Quân Thư Ảnh cũng không thể không thừa nhận, võ công của Sở Phi Dương so với mình cao hơn không ít. Vô luận y có chăm chỉ cố gắng thế nào, mỗi lần nghĩ có thể cùng Sở Phi Dương sóng vai, thì lại phát hiện vẫn còn kém một chút.
Nếu kém xa quá nhiều thì cũng chẳng nói làm gì, nếu vốn không phải cùng một cấp độ, thì ngay cả tâm tư so sánh cũng chẳng có. Thế nhưng đây chỉ là kém có một chút! Quân Thư Ảnh quả thực chỉ muốn cắn cho hắn một nhát, vừa đố kỵ lại không cam lòng, Sở Phi Dương đáng ghét.
“Nghĩ cái gì vậy, tiếng nghiến răng thật lớn a.” Thanh âm Sở Phi Dương khiến Quân Thư Ảnh đang trầm mê trong sự đố kị giật mình, tay cũng bị cầm lên.
Quân Thư Ảnh không vùng ra. Thấy bàn tay nắm mình có chút thô ráp, ngoài vết chai do luyện kiếm nhiều năm, còn vì phải làm việc nhà nữa.
Trái lại với tay của mình, tuy rằng vết chai khổ luyện binh khí thời niên thiếu vẫn còn, nhưng bởi vì mấy năm gần đây chưa từng động đến kiếm, mà chủ yếu là dùng ám khí, vết chai này từ lâu đã mờ đi. Mười ngón tay của y lại còn không động đến nước, mỗi ngày đều được người ta hầu hạ đến nơi đến chốn, hai bàn tay đang nắm nhau, khác biệt quả thật rõ ràng.
Cuối cùng trong lòng Quân Thư Ảnh cũng tìm ra một chút an ủi.
“Hừ,võ công thiên hạ đệ nhất thì sao chứ, về nhà vẫn phải nấu cơm giặt giũ.”
Sở Phi Dương nghe thấy lời nói đủ châm chọc của y, lại nhận được một cái nhìn khinh thường, cuối cùng cũng hiểu được vị này vừa rồi rối rắm cái gì.
Hắn dở khóc dở cười nhìn Quân Thư Ảnh: “Ngươi muốn lấy việc này để tự an ủi a. Bỏ đi, bỏ đi, Sở đại hiệp ta võ công thiên hạ đệ nhất, không thèm so đo với tiểu hà mễ nhà người*(hà mễ: con tôm).”
Tiểu hà mễ lại không tức giận với chiêu khích tướng của hắn, bình tĩnh để Sở Phi Dương nắm tay y dẫn đi.
Hai người trở lại chỗ vừa bị rơi vào cơ quan, nơi này đã khôi phục lại nguyên trạng, trừ bỏ lá rụng không còn lại thứ gì, hoàn toàn là mặt đất bằng phẳng, không nhìn ra tí tẹo dấu vết có cơ quan nào.
Sắc trời lúc này đã tối đen, ánh sao lấp lánh trên bầu trời như thắp sáng cho toàn bộ Kỳ Lân đảo, gió biển mang theo hơi ẩm vẫn không biết mệt mỏi mà quét qua.
Sở Phi Dương ngồi xổm xuống nhìn dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, nhíu mày.
“Bọn họ đã xảy ra chuyện.” Quân Thư Ảnh đứng bên cạnh Sở Phi Dương.
“Sao ngươi biết?” Sở Phi Dương có chút nghi hoặc.
Quân Thư Ảnh nói: “Nếu bọn họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại nhất định vẫn đang tìm chúng ta, nếu bọn họ theo cơ quan khi đó đi xuống, thì giờ động khẩu đã đóng, bọn họ sẽ bị nhốt bên trong. Mọi người không phải ai cũng giống Sở đại hiệp ngươi, tới cô đảo này còn có thể nhận thức được mấy vị sư thúc sư bá. Bọn họ có thể không được may mắn như chúng ta thoát ra được. Nếu bọn họ không đi xuống, dựa theo tính cách của Sở Vân Phi, trước khi tìm được hai người chúng ta, cậu ta nhất định sẽ không đóng cơ quan này lại.”
Sở Phi Dương nghe xong, tuy rằng biết Quân Thư Ảnh nói có lý, nhưng trong lòng vẫn có chút vị dấm chua: “Ngươi thật hiểu rõ tiểu tử kia a.”
Quân Thư Ảnh mỉm cười, tâm tình có vẻ tốt lắm: “Nếu đổi thành vị Phinh Đình cô nương kia cũng giống thế thôi.”
“Khụ, có lẽ cơ quan này tự đóng lại, chưa thể chắc chắn gì được, chúng ta thử lên phía trước tìm bọn họ xem sao.”
Quân Thư Ảnh gật đầu, Sở Phi Dương nhìn quanh bốn phía, tìm một nơi dễ thấy dùng kiếm khắc lên ký hiệu.
……
Nhưng đã qua ba ngày liên tiếp, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh đều không tìm được tung tích ba người kia.
“Là do ta sơ suất.” Sở Phi Dương có chút lo lắng. “Biết rõ Giang Tam có vấn đề, nhưng lại không báo để cho Vân Phi và Phinh Đình cẩn thận đề phòng.”
“Ngươi đừng xem thường bọn họ. Một người là đại đệ tử phái Thiên Sơn, người còn lại là môn chủ Chân Thuỷ Môn, ngươi thực coi bọn họ là hài nhi ba tuổi cái gì cũng không biết sao. Bọn học chỉ ở trước mặt lão nhân ngươi mới giả vờ khờ dại phẫn vô tri thôi.” Quân Thư Ảnh vỗ vỗ bả vai Sở Phi Dương.
“Được rồi, ta sẽ coi như ngươi đang an ủi ta.”
Sau một lúc lại nhịn không được hỏi: “Thư Ảnh, ngươi thực cảm thấy ta đã già rồi sao?”
Quân Thư Ảnh giống như bị sặc nước miếng, liếc nhìn Sở Phi Dương một cái, tựa hồ nghĩ đến cái gì, trên mặt phiếm hồng, rồi sau đó lại trắng bệch: “Không già, ngươi một chút cũng không già, ngươi như vậy là được rồi….”
Sở Phi Dương còn chưa đủ khả năng để từ sắc mặt hồng hồng trắng trắng của Quân Thư Ảnh đoán được y suy nghĩ cái gì, mỉm cười tựa hồ rất vừa lòng với đáp án này. Hắn nếu biết Quân Thư Ảnh nghĩ đến việc không đứng đắn gì, thì câu “Ngươi như vậy là được rồi” có lẽ sẽ càng khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.
Hai người nghỉ ngơi một lát, rồi lại bắt đầu men theo con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại tiếp tục tìm kiếm.
Sở Phi Dương từng nghiên cứu tấm bản đồ vài lần, hòn đảo này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, muốn tìm được ba người cũng không phải là việc dễ dàng. Hắn liền đơn giản dẫn Quân Thư Ảnh cùng nhau đến nơi giấu bảo vật, dọc theo đường đi lại lưu tâm tìm kiếm tung tích ba người.
Mục đích của Giang Tam là chính là nơi đó. Mặc kệ nơi đó giấu bảo vật, hay là thứ gì khác, cuối cùng hẳn ở chỗ ấy sẽ tìm được gã.
“Thư Ảnh ở kia có vài toà viện tử, chúng ta đi qua đó xem một chút.” Hai người vẫn men theo đường lớn đi, Sở Phi Dương nhìn thấy phía bắc có một viện lạc bỏ hoang, nhìn cách bố trí có lẽ là phòng ngủ trước kia của chúng đệ tử Đông Long Các. Ba tòa đại viện phân bố xen kẽ trên địa hình nhấp nhô kia, dựa theo địa hình dốc mà xây lên, thật sự là khéo léo.
Đi xuyên qua đường nhỏ bị cỏ dại um tùm che kín giữa ba viện, cũng may hai người khinh công tốt, nên chỉ cần một nén hương đã đến được phụ cận.
Bức tường cao cao chưa đổ sụp, nhưng đã cực kỳ cũ nát, trên cổng treo bức hoành phi nghiêng nghiêng vẹo vẹo, lại thòi ra mấy bụi cỏ, vài con côn trùng nho nhỏ chộn rộn chung quanh.
“Chỗ này lúc trước có lẽ cũng là một nơi phồn hoa náo nhiệt, vậy mà mới chỉ qua có vài thập niên thôi mà đã hoang vu thế này.” Sở Phi Dương cảm khái nói.
“Nơi này cỏ cây um tùm, côn trùng hoành hành, có chỗ nào hoang vu. Đã không có hơi thở người sống, đương nhiên sẽ có vật sống khác tàn phá bừa bãi. Cuộc sống vốn là như thế, chưa đến nói đến hoang vu hay không hoang vu.”
“Đạo lý của ngươi càng ngày càng nhiều a, ta nói không lại ngươi.” Sở Phi Dương nhướn mày, cũng thu hồi lại tâm tình thương xuân thu buồn hồi nãy. Cùng Quân Thư Ảnh tiến vào đại môn.
Đi qua vài đoạn thềm đá, chuyển đến một bên, cảnh vật trước mắt liền như bừng sáng lên. Hàng dài phòng ở trùng trùng điệp điệp sắp thành hai bên, kéo dài ra xa tít tắp, ở giữa là một mảnh đất trống rộng lớn, vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng khí thế.
Nhưng lúc này đây Sở Phi Dương cũng chưa kịp sinh ra cảm xúc gì, bởi vì trên mặt đất thấy rõ có rất nhiều vết máu. Mặc dù đã đọng lại thành màu đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra, mới lưu lại nhiều nhất là hai ngày.
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh liếc nhìn nhau, rất ăn ý không phát ra tiếng động, cùng nhau lần theo vết máu rơi trên mặt đất di về phía trước.
Vết máu đứt quãng kéo dài đến phía trước, đến phía sau đã không còn dấu vết, nhưng những bụi cỏ bị giẫm lên vẫn còn tiếp tục.
Hai bên khu đất trống là một loạt phòng ở có hình thức giống nhau vây quanh, nếu chỗ đó là nơi ở của chúng đệ tử, thì khoảng đất trống này hẳn là nơi luyện công. Ngay trước mặt hai người, là một phòng ở có kiến trúc đồ sộ rộng rãi hơn hẳn các phòng khác. Cánh cửa của đại môn cao cao kia đã sớm rơi trên mặt đất, phủ đầy tro bụi.
Sở Phi Dương đi vào trước. Ánh sáng trong phòng cực ít ỏi, đối diện đại môn cung phụng một pho thần tượng kim thân (tượng thần bằng vàng), lúc này đã đổ sụp trên đất, cũng không biết là vị thần nào.
Hai người một trái một phải vòng qua cái bàn thờ kia, lại nghe Quân Thư Ảnh gọi một tiếng: “Phi Dương!.”
Sở Phi Dương vội vàng chạy qua, thì thấy Quân Thư Ảnh đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn một đoạn bạch cốt. Sở Phi Dương cũng ngồi xuống bên cạnh, lông mày nhăn tít lại.
“Không phải xương cốt của dã thú, là xương đùi của người.” Quân Thư Ảnh nói, quay đầu nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Sở Phi Dương, lại nói: “Ngươi không cần lo lắng, thứ này vừa thấy đã biết là lâu năm rồi, mấy người kia dù có chết, cũng chưa thể thành thế này được.” Nói xong còn lấy ngón tay chỉ chỉ xương cốt trên mặt đất.
Sở Phi Dương gật gật đầu, ngược lại lại vô lực thở dài: “Biện pháp an ủi của ngươi cũng quá độc đáo đi. Nếu đổi lại là người khác nếu bị an ủi như thế vài lần, dù không có việc gì cũng thành có việc.”
Quân Thư Ảnh bĩu môi, vẫn chưa lên tiếng, Sở Phi Dương trái lại nhìn đã hiểu, lại cười nói: “Đúng, nếu là người khác, Quân đại công tử của chúng ta cũng chẳng hứng thú đi lo nghĩ tâm tư an ủi hắn.”
Hai người vừa mới nói mấy câu, đột nhiên nghe thấy trong góc phòng truyền đến một tiếng động khẽ.
Quân Thư Ảnh đứng lên, ba trường châm vô thanh vô tức kẹp giữa ngón tay, lại nhìn về phía Sở Phi Dương, ra hiệu cho hắn lùi lại hai bước.
Sở Phi Dương đi đến góc phòng tối tăm kia, cước bộ nhẹ nhàng chạm đất không gây ra tiếng động nào.
Âm thanh kia lại phát ra, lúc này đây lại vang liên tục vài lần, tựa hồ như có người lấy thứ gì đó gõ vách tường.
Sở Phi Dương suy nghĩ một lát, vài bước đi đến bên vách tường kia ngồi xổm xuống lấy tay gõ gõ, thanh âm bên kia lại vang lên càng cấp bách hơn, làm như đáp lại.
Quân Thư Ảnh cũng đi qua đó, thu hồi ám khí.
“Sau bức tường này có người.” Sở Phi Dương mở năm ngón tay đè lên vách tường kia, Quân Thư Ảnh thì đi xung quanh tìm cơ quan, Sở Phi Dương lại nói: “Không cần tìm nữa.” lại hướng về người sau bức tường kia nói: “Ngươi né sang bên cạnh, ta sẽ đánh vỡ bức tường này.”
Sau một lúc lại nói: “Tránh ra chưa? Nếu được rồi thì hãy gõ hai tiếng vào vách tường.”
Hai tiếng gõ mỏng manh truyền ra, Sở Phi Dương đứng dậy cách vách tường hai bước, vận nội lực, một trưởng đánh về phía vách tường rắn chắc kia.
Hắn không dùng lực quá lớn, chỉ đủ để tạo ra một khe cho một người cao lớn có thể lách qua. Hai người còn chưa đi vào, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo từ sau bức tường ngã ra, Sở Phi Dương cuống quít tiến lên tiếp được.
“Vân Phi!” Sở Phi Dương đẩy tóc trước mặt người nọ ra, người mà toàn thân nhếch nhác này thế nhưng lại chính là Sở Vân Phi.
Trên đùi Sở Vân Phi được băng bó cẩu thả bằng băng vải, một ít vết máu thấm ra, nhiễm đỏ cả xiêm y của cậu.
Nhân lúc Sở Phi Dương kiểm tra miệng vết thương của Sở Vân Phi, Quân Thư Ảnh dựa theo khe hở trên vách tường liếc vào bên trong. Phía sau vách tường hoá ra lại là một dũng đạo (hành lang) rất dài, kèo dài tận về hắc ám phía xa xa.
Khiến Quân Thư Ảnh kinh hãi không phải là cơ quan này, mà là bên trong dũng đạo chất đống tầng tầng lớp lớp bạch cốt, quả thực làm cho hành lang kia vốn không được tính là rộng lớn lại càng thêm chật chội. Quần áo bên trên bạch cốt vẫn có thể nhìn ra chút hình dáng, đều là một kiểu giống nhau. Mấy bộ xương khô tư thế vặn vẹo cũng kéo dài dọc theo dũng đạo, không biết tại nơi tối tăm không nhìn thấy kia còn nhiều ít thế nào.
“Phi Dương.” Quân Thư Ảnh cau mày gọi Sở Phi Dương đến xem.
Sở Phi Dương đứng phía sau y, cũng yên lặng một lát. Quân Thư Ảnh chỉ có thể cảm thấy tiếng thở gấp phía sau mình.
“Quên đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.” Sở Phi Dương vỗ vỗ bả vai Quân Thư Ảnh lên tiếng, xoay người cõng Sở Vân Phi đã hôn mê bất tỉnh, chờ Quân Thư Ảnh rồi cùng nhau đi ra bên ngoài.
Dọc theo cả đoạn đường đi hai người không nói câu nào. Quân Thư Ảnh không biết trong lòng Sở Phi Dương lúc này đang nghĩ gì. Nơi này dù gì cũng là sư môn của đại sư phụ hắn. Lão nhân từ ái kia luôn luôn được Sở Phi Dương tôn kính, lại thân như cha con, chứng kiến thảm cảnh vừa rồi, trong lòng chắc hẳn không dễ chịu.
Không phải Quân Thư Ảnh nhiều chuyện. Các đệ tử trên đảo này, y vốn nghĩ sau khi môn phái bị sụp đổ, bọn họ đều phẩn ai người nấy đi, nhưng không ngờ đến hoá ra toàn bộ đều bị lưu lại bên trong dũng đạo phía sau bức tường kia.
Có lẽ không chỉ ở nơi đó. Từ khi đặt chân lên hòn đảo này y phát hiện cơ quan trên đảo nhiều như thế, phía sau từng cơ quan đều là không gian hắc ám. Có lẽ tại những nơi mà bọn họ không nhìn thấy, có lẽ càng nhiều oan hồn uổng mạng.
Nơi này nhất định là đã từng phát sinh qua tranh đấu. Một đám người mang trong mình tuyệt thế võ công. Vậy thì tranh đấu này có thể tưởng tượng có bao nhiêu quyết liệt cùng tàn khốc. Vì sao Mục Giang Bạch lại có thể toàn thân trở ra? Rốt cuộc lão ta đã làm gì?
Tưởng tượng đến việc Sở Lân vẫn còn đang ở chỗ lão, đột nhiên trong lòng Quân Thư Ảnh cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Một bàn tay giữ chặt lấy y, Quân Thư Ảnh phục hồi lại tinh thần, nhìn ánh mắt thân thiết của Sở Phi Dương.
“Thư Ảnh, đừng lo lắng đại sư phụ tuyệt đối không phải ác nhân.” Sở Phi Dương nói.
Quân Thư Ảnh cũng quay lại nắm tay Sở Phi Dương, gật gật đầu.
Hai người tìm được một sơn động khô ráo. Sở Phi Dương đặt Sở Vân Phi lên mặt đất, lại kiểm tra mạch đập của cậu, thở ra một hơi nói: “Cậu ta không có việc gì. Chỉ bị thương trên đùi, miệng vết thương cũng không còn gì đáng ngại.”
Quân Thư Ảnh dựa vào vách động ngồi xuống, đối với việc này cũng chẳng mấy quan tâm.
“Còn lo lắng gì sao?” Sở Phi Dương ngồi xuống cạnh y.
“Lân nhi còn nhỏ như thế đã xa gia đình, ta đột nhiên cảm thấy…” Quân Thư Ảnh có chút suy sụp đáp.
“Đó là lựa chọn của Lân nhi. Nhi tử có chí khí, ngươi nên cao hứng mới đúng a, không phải ngươi vẫn muốn có một hảo nhi tử có thể nhất thống giang hồ sao?” Sở Phi Dương ôm lấy y, khẽ cười trấn an.
“Nhưng mà nó vẫn còn nhỏ như vậy.” Quân Thư Ảnh nghĩ đến bộ dạng nhuyễn nhuyễn tiểu tiểu lúc Lân nhi bị ôm đi, trong lòng liền ức chế không được mà cảm thấy….đau nhói.
“Ta…ta rất nhớ Lân nhi.” Khó có được lúc Quân Thư Ảnh tỏ ra yếu đuối trước mặt Sở Phi Dương, một bàn tay y vòng qua ôm lấy cổ Sở Phi Dương, dán mặt vào cần cổ của hắn. “Ta thấy hối hận. Gì mà thiên hạ đệ nhất, gì mà nhất thống giang hồ, Lân nhi căn bản không cần. Nó hẳn là phải được hảo hảo mà dưỡng trong nhà, được chúng ta chăm sóc.” Còn có một chút lo lắng y không nói lên lời, môn phái quỷ dị này, rồi cả lão nhân thần bí kia….
“Lân nhi có lẽ không cần những thứ này, nhưng mà hài tử quan tâm ngươi a. Hài tử là cốt nhục của ngươi, tâm huyết của ngươi. Ngươi muốn nó trở nên nổi bật, nó có thể vì ngươi mà làm thiên hạ đệ nhất.” Sở Phi Dương hôn hôn lên đỉnh đầu Quân Thư Ảnh, ôn nhu an ủi.
Sở Vân Phi nằm ở một bên lúc này phát ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi tỉnh lại.
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
39 chương
29 chương
252 chương
10 chương