Ly nghe tôi nói gật đầu đồng ý.Tôi bấm điện thoại, cố gắng giảm tránh nhất có thể báo lại với mẹ Ly tình hình, gọi cô ấy xuống với Ly.Mẹ Ly ngay khi xuất hiện ở bệnh viện, không màng phòng bệnh đông người, không quan tâm chúng tôi đang đứng bên cạnh, càng không để ý Ly còn đang ốm.“Cái thứ mất nết nhà mày, tại sao tao lại đẻ ra đứa con gái ô nhục như thế này.” Mẹ Ly vừa đánh, vừa mắng Ly. Tôi cuống quýt lấy người chắn ngang Ly khi thấy chiếc túi xách của mẹ Ly đánh đến.Chiếc túi xách nặng nề giáng xuống lưng tôi, Kiên thấy vậy vội túm lấy hai tay của mẹ Ly: “Cô bình tĩnh lại đã, chỗ này đông người, mà Ly đang ốm.”“Là thằng nào? Hai đứa chúng mày, là thằng nào trong hai đứa chúng mày?” Mẹ Ly cắn răng, lời nói ra như thể rít lên.Ly gục mặt khóc: “Mẹ, con lạy mẹ, con xin mẹ, không phải họ.”Mẹ Ly nghe vậy quay ngoắt sang nắm lấy hai vai Ly: “Thế là thằng nào? Để tao đến gặp nó, xem cái loại nó mặt ngang mũi dọc thế nào? Mà sao nó chó má thế?”Ly không ngẩng đầu, khóc nấc thành tiếng, yếu ớt lắc đầu.Mẹ Ly thấy vậy vùng đứng lên: “Hay là mày nói dối, mày vẫn còn muốn bao che cho nó. Nói ngay hai thằng này là thằng nào?” Rồi cô lại quay sang nhìn Kiên và Duy: “Chúng mày có là đàn ông thì nói đi chứ?”“Mẹ, con chết đi rồi mẹ có vừa lòng không?” Ly gào lên, những bệnh nhân nằm cạnh và cả người nhà nhìn sang chúng tôi, có người ánh mắt thăm dò, người nghi hoặc, người khó chịu, người lại e ngại.“Là cháu.” Duy vẫn trầm mặc không nói lời nào từ lúc vào viện đến giờ đột ngột nói.Cả tôi và Kiên đều giật mình quay lại nhìn Duy.“Tao biết ngay mà…”“Chị này. Chỗ này là bệnh viện, có gì về nhà đóng cửa bảo nhau.” Một người phụ nữ lớn tuổi chăm con gái bên cạnh đi đến nói. Bà nhìn chúng tôi một lượt rồi lại bổ sung: “Con cái rứt ruột đẻ ra, có ai là không xót, mấy đứa cũng đưa mẹ về nghỉ đi đã, sắp hết giờ thăm bệnh rồi.”Nói xong người phụ nữ trở về bên giường con gái mình, bà lấy nước phích đổ vào chậu nhựa, kiểm tra độ nóng rồi lau mặt cho con gái.Mẹ Ly dừng lại một lát, rồi như bị thức tỉnh, bà ấy ngồi xuống bên cạnh giường Ly, cả người không có lực.“Tôi làm sao lại không thương con tôi, đau đớn hai ngày mới đẻ được nó. Con gái bé bỏng của tôi, tôi nâng như hoa như ngọc. Bây giờ nó ra cái dạng này, các người muốn tôi phải làm sao.” Lời vừa nói ra, nước mắt chảy dài trên gương mặt bắt đầu già đi của mẹ Ly, khoé mắt nhăn nheo, da có vết nám.Ly run rẩy nắm lấy tay mẹ mình: “Con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi mẹ.”Mẹ Ly lúc này chẳng nói lên lời, phút chốc như bị rút mất linh hồn, khó nhọc đưa tay lên, ôm Ly vào lòng.“Con ơi sao lại dại thế hả con, còn đâu là đời nữa. Mẹ biết làm gì đây hả con?” Người mẹ đang gục xuống ôm Ly khóc nức nở kia như chẳng phải người phụ nữ mới phút trước đang điên cuồng chỉ trích muốn cắn xé hết cả thế giới này.Tôi lặng người, nhớ đến lần trước mẹ tôi về, trên đầu đã có sợi tóc bạc, dù mẹ tôi vẫn trẻ, cả đầu thoạt nhìn đều đen mượt. Tôi của ngày xưa, đã từng cho rằng mẹ ghét bỏ mình, mẹ không yêu tôi.Người phụ nữ đang bận chăm con gái giường kế bên nói đúng. Có mẹ nào lại không thương con? Có lẽ thế hệ của các mẹ khốn khó, thiếu thốn hơn chúng tôi, nên gặp khó khăn trong việc diễn đạt tình cảm.***“Cậu định như thế nào?” Mẹ Ly ngồi đối diện Duy, tay khoanh trước ngực nhìn cậu bạn tôi nói.“Nếu cô muốn cháu sẽ về xin phép bố mẹ cho cưới, hoặc không có thể đợi Ly học xong rồi cưới ạ.” Duy đáp.“Cậu nói thế mà nghe được à? Đây là cả cuộc đời của nó, cậu nói nếu như, sao cái lúc cậu dụ dỗ con tôi cậu không hỏi tôi có muốn hay không?” Mẹ Ly nghe xong cơn giận lại bùng cháy.Tôi hoảng hốt sợ cô ấy đánh Duy vội nắm lấy tay cô, tôi biết nội tình nhưng lại ngồi đây chết chân, nghẹn một cục trong cổ, không biết làm sao cho phải.“Cháu không có ý đấy, chỉ là cháu cũng đang lo lắng cho Ly, không biết làm sao mới phải. Cô đừng mắng Ly nữa, Ly đã đau khổ rất nhiều rồi.”“Giả vờ tử tế với ai? Sao lúc gây ra chuyện cậu không lo lắng con gái tôi sẽ đau khổ đi.” Mẹ Ly tức giận đập bàn. Cốc trà đá theo vậy rung lên sóng nước ra ngoài.Bà chủ quán nước trông vậy ngoảnh đi chẳng buồn hóng chuyện, như thể việc này chứng kiến nhiều thành quen.“Tuổi trẻ trót dại, cô có đánh mắng gì cháu cũng xin chịu.” Duy nói.“Được rồi, cậu về đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.” Mẹ Ly đứng dậy, chẳng buồn nhìn đến ai, cánh tay giật ra khỏi đôi tay đang nắm cô ấy của tôi.Duy đứng dậy bước đi theo sau, tôi nhìn hai bóng lưng một già một trẻ đi vào trong bệnh viện, chẳng biết làm gì, số phận trêu ngươi hay là trò đùa nực cười?“Đi thôi.” Kiên trả tiền nước xong thấy tôi vẫn đứng thẫn thờ, kéo tay tôi.Trở lại phòng bệnh, mẹ Ly đang vào nhà vệ sinh lấy nước, Duy ngồi cạnh Ly, cô bạn tôi nhìn Duy áy náy.“Xin lỗi.” Ly yếu ớt.Duy dặm lại chăn bên giường, không nhìn Ly: “Xin lỗi mãi không chán à?”“Cậu việc gì phải như vậy, dù sao… dù sao đứa bé cũng không còn.”“Mẹ cậu coi trọng danh tiết thế, cậu định nói với bà ấy thế nào? Rằng cậu yêu đương đến cả tên tuổi thật của thằng kia cậu cũng không biết à?” Duy đột nhiên lạnh giọng.Tôi đứng bên thắt tim lại.Nhìn đôi mắt Ly rưng rưng lệ, Duy dịu đi: “Đừng khóc, xấu lắm.”Tôi chia tay Ly, trở về với cuộc sống của mình, mỗi ngày chúng tôi đều sẽ nhắn tin trao đổi tình hình của nhau. Duy đã về quê, hiện tại cậu ấy ở nhà làm mô hình kinh tế mới, tôi biết điều này qua Ly. Sau này bình tĩnh lại, Ly đã nói rõ chuyện của mình với mẹ. Tôi dù có nuối tiếc, cũng không thể làm gì.Tất cả những bước đi này, đều do chính chúng tôi chọn, vậy nên cuộc đời mới có giá như.***“Diễm này, chị đánh giá công việc của em khá tốt, tuy nhiên chăm chỉ chịu khó thôi là chưa đủ.” Quản lý mới là một người con gái, chị đang trao đổi với tôi về hiệu quả làm việc của mình.“Em sẽ cố gắng hơn ạ.”“Việc học còn kéo dài, chị nghĩ em nên chuyên tâm một thứ, cũng là để không ảnh hưởng đến tập thể chung.” Chị nói.Tôi vì tự ái, mặc dù công việc hiện tại đang có thu nhập khá tốt, vẫn quyết định xin nghỉ. Sau đấy đổi việc làm liên tục, thoắt cái đã ba năm trôi qua..