“Ly ơi, Ly ơi.”“Ly ơi mở cửa cho tôi.”“Ly ơi.”“Ly.”Ngay khi tôi định chạy đi tìm người, cánh cửa phía sau bật mở.Tôi không tin nổi vào mắt mình, đây đâu phải cô gái xinh đẹp nhất đời của tôi.Đầu bù tóc rối, quần áo ngủ nhăn nhúm, gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng.Tôi nhào đến ôm Ly, cơ thể vẫn chưa hết run: “Đừng sợ, tôi đây, đừng sợ.”Ly ở trong lòng tôi oà khóc lớn:“Diễm ơi, tôi biết phải làm sao đây?”“Diễm ơi, tôi chết mất.”“Mẹ tôi sẽ giết tôi.”“Tôi nhục nhã quá Diễm ơi.”Mỗi lời nói kèm theo tiếng nấc nghẹn của Ly như mũi kim đâm vào lòng tôi. Chưa biết Ly gặp chuyện gì? nhưng trước dáng vẻ của bạn, tôi nghẹn ngào không nói được thành lời chỉ biết ôm chặt Ly trong lòng.Ly khóc đến mệt lả đã ngủ thiếp đi, tôi cứ thế giữ nguyên người để bạn gối đầu lên đùi mình, người cứng đơ. Tôi quên mất mình đã cả đêm không ngủ, bữa trưa không ăn, bụng réo lên từng hồi.Đáng ra tôi phải sớm có lời cảnh tỉnh với bạn, tại sao tôi lại không nói gì với Ly? Tại sao tôi lại ít liên lạc để cô ấy không tâm sự với mình tất cả mọi chuyện như trước kia? Nếu tôi có thể nói chuyện với Ly nhiều hơn, nếu tôi khôn ngoan biết khuyên nhủ bạn mình, có phải cô ấy sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ?Hiện tại chính tôi không biết nên làm gì tiếp theo, phải làm sao với cái thai trong bụng Ly? Gã sở khanh kia đã chạy mất, đau đớn hơn là Ly chẳng hề biết địa chỉ thật của gã ở đâu. Số điện thoại đã đổi, trường học không có người. Gã đã biến mất khỏi thế gian.Không.Là biến mất khỏi thế giới của cô bạn tôi.“Két.” Tiếng đẩy cửa bước vào.Tôi ngẩng lên ngoài dự đoán thấy Duy và Kiên, trông dáng vẻ Duy có lẽ đã vội vã xuống đây giống tôi. Ánh mắt dằn vặt đau khổ của Duy làm tôi càng hối hận.Cớ sao chúng tôi ngày ấy, đang vui vẻ hạnh phúc như thế, nay đi đến bước đường này.Kiên đi mua cháo về cho Ly, tôi động viên Ly chờ tôi nghĩ cách.Ngồi nhìn bát phở trước mặt nghi ngút khói mà tôi chẳng hề muốn ăn, dù trong bụng liên tục òng ọc kêu đói. Thật sự tôi quá hoang mang với việc này, lại không biết nói với ai.Nhìn biểu hiện của Duy với Kiên có lẽ hai người họ chỉ đoán Ly có chuyện bằng một cách nào đấy chứ không biết thực hư thế nào.“Ăn đi, bụng sôi ùng ục lên rồi còn nhìn gì, hay muốn ăn cái khác?” Tiếng nói của Kiên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.Tôi giật mình đón lấy đôi đũa đang đưa đến, lúc này lại lúng túng không dám nhìn thẳng vào Kiên.“Em ngẩng lên.” Kiên nói, ngay khi tôi vừa ăn xong.Tôi nghe vậy ngừng cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Kiên, một giây này nhận ra Kiên đã không còn là cậu học sinh ngày trước. Cao lớn hơn, bắp tay có thịt hơn, gương mặt góc cạnh khác xưa, chỉ có sống mũi và đôi mắt không đổi.Tôi nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”Kiên nghe xong, quay đầu đi. Tôi nhìn vậy cũng không muốn nói gì, đứng dậy đi ra trả tiền.“Bạn em trả rồi mà.” Cô chủ quán nói.“Vâng ạ.” Tôi đáp.“Chúng ta coi như chưa từng có chuyện kia. Cậu ngẩng mặt lên mà nhìn đường.” Kiên đang lững thững phía trước chợt dừng lại, đợi tôi đi qua từ phía sau vượt lên, vai đụng vào tôi, khiến tôi hơi bị đẩy người về phía trước.Kiên làm như không thấy, đi bộ thẳng về phòng trọ của Ly.Khi thấy chúng tôi quay lại Duy đứng lên ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng, đi đến cửa phòng dừng lại, Duy hờ hững: “Diễm ở đây với Ly, bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt nhé.”Sau đó đi thẳng, Kiên nhìn chúng tôi một lượt không nói lời nào quay người bước theo Duy.“Tôi thật tồi tệ.” Ly chợt lên tiếng sau khi Duy rời đi.Tôi mệt mỏi, nằm xuống bên Ly, mắt nhìn xa xăm.“Tôi đáng kinh tởm lắm phải không?” Ly nói tiếp.“Đừng nói vậy, bà không được nói bản thân như thế.” Tôi quay sang nhìn thẳng vào cô bạn nói.“Đấy là bà không biết tôi đã làm gì thôi.” Ly nghẹn ngào, nước mắt chực trào ra.“Là thằng sở khanh đấy lừa bà, bà không nên như vậy.” Tôi lạnh giọng nói.“Bà không biết, tôi đã định lừa Duy nhận cái thai này.” Ly nói.Tôi giật mình bật dậy: “Bà nói gì thế?”Ly ngồi dậy dựa vào tường, giọng vẫn còn khàn:“Tôi biết có thai từ hai tháng trước, tôi tìm hắn nhưng hắn không nói gì, ngày hôm sau biến mất, từ đấy tôi không tìm được hắn đâu nữa.”Tôi nhìn Ly, chờ cô ấy nói tiếp.Ly cười khổ: “Tôi bắt đầu hoảng sợ, tôi còn đang đi học, mẹ tôi biết chắc chắn sẽ giết tôi. Tôi không dám nói với ai, đúng lúc Duy nhắn tin đến.”“Hai tháng nay, tôi giả vờ ngọt ngào, dụ dỗ cậu ấy.”“Diễm ơi, bà có khinh bỉ tôi không?”Tôi không tin nổi vào tai mình, Ngọc Ly dịu dàng e lệ của tôi lại có thể suy nghĩ lệch lạc đến mức ấy. Tất cả là do đâu? Do ông trời trêu ngươi hay cô ấy không tự chủ được bản thân mình trước cám dỗ?“Chúng ta là bạn thân mà Ly, có chuyện gì bà có thể nói với tôi, sao bà lại có thể…?” Tôi không nói nổi thành lời, sự bất lực lúc này đây đã đánh tôi gục ngã hoàn toàn.“Tôi không hiểu sao mình có thể làm như vậy, sau đấy Duy nói với tôi, bà biết cậu ấy nói gì không?” Ly gục mặt xuống, âm thanh nhỏ lại nhưng tôi vẫn nghe thấy: “Ly ơi tỉnh lại, tôi yêu Ly, tôi sẽ chờ Ly yêu tôi thật sự.”Trái ngang của cuộc đời, thật may mắn cho ai không phải nếm. Nếu đã trải qua, xinh đừng bao giờ lặp lại.Nhớ đến lúc Duy bước ra khỏi đây, có lẽ cậu ấy đã đoán ra mọi chuyện.Tôi gọi điện xin nghỉ đột xuất, sếp rất giận nhưng do bình thường tôi vẫn chăm chỉ tăng ca nên đành duyệt nghỉ.Do quá mệt mỏi mà tôi thiếp đi, khi tỉnh dậy không thấy Ly đâu, ngoài trời đã tối, không rõ đã mấy giờ, tôi giật mình toan đi tìm Ly.Có tiếng xả nước trong nhà tắm, Ly bước ra, cô ấy lúc này đã như một cái xác không hồn.“Tỉnh rồi à? Đói không?” Ly ngược lại hỏi khi tôi chưa kịp nói gì.Tôi lắc đầu: “Bà muốn ăn gì để tôi đi mua?”“Tôi mua cơm cho bà rồi, ăn đi.” Ly chỉ tay sang hộp cơm bằng xốp ở trên bàn.“Bà ra ngoài lúc nào thế?” Tôi hỏi.“Xin lỗi, để bà lo lắng nhiều rồi.” Ly không trả lời.Tôi ăn cơm Ly mua, hộp cơm lạnh ngắt, khi mở ra trên nắp đã có những hạt nước đọng lại.Chúng tôi nằm bên nhau nói chuyện, bắt đầu từ ngày còn học cấp hai, gặp nhau ra sao, cô ấy ấn tượng với tôi vì điều gì, rằng cô ấy ban đầu sợ bị tôi bắt nạt nên mới chơi cùng tôi. Nghe vậy tôi phì cười, Ly cũng cười, không ngờ rằng chúng tôi từng nhảm nhí đến thế.Tâm sự đông tây đến nửa đêm, cho đến khi Ly lên cơn đau bụng dữ dội, máu từ thân dưới chảy ra không ngừng. Tôi bị kinh hoàng một trận, hành kinh không thể ra nhiều máu đến thế, tôi không biết bệnh viện ở đâu, đầu óc rối loạn, vội vàng lấy điện thoại bấm dãy số mới thêm.“Phải báo cho gia đình cậu ấy thôi.” Kiên nói“Không được, mẹ cậu ấy sẽ không để yên.” Tôi giãy nảy lên, phản đối.Kiên nhìn tôi lạnh nhạt: “Lỡ cậu ấy chết cũng không báo à?”Tôi bị Kiên đáp trả thẳng vô lực chống đỡ. Đến cả việc đưa cô ấy đi viện tôi còn lúng túng không làm được, lại đòi tự ý quyết định chuyện của Ly.Tôi nghe lời Kiên vào nói chuyện với Ly.