Dương Thần
Chương 13 : Ly biệt.
Liên tiếp ba, năm ngày sau đó tuyết ngừng rơi.
Sơn lâm u cốc như sáng bừng lên dưới ánh dương quang lấp lánh trong tuyết, gần như không có góc nào còn u ám.
Hồng Dịch hai chân đứng trong tuyết, dưới sự chỉ điểm của Bạch Tử Nhạc, khoa tay múa chân thực hiện từng chiêu từng thức một, tứ chi di chuyển. Chỗ nào sai Bạch Tử Nhạc liền lập tức sửa lại cho đúng, rất cẩn thận tỉ mỉ.
"Ngưu ma đại lực pháp tổng cộng có ba thức, là Ngưu ma đính giác, Ngưu ma đạp đề, Ngưu ma vận bì, mỗi thức đều có một trăm loại biến hóa, rất phức tạp đa biến, nhưng chỉ cần nắm vững phương pháp, tựa như nước chảy đá mòn, luyện nhục, luyện cân, luyện mô từng bước từng bước mà tiến tới. Đến khi luyện thành, toàn thân mạnh mẽ như trâu bò, có thể phát ra lực đạo mạnh như ngưu cân cung một trăm hai mươi cân khi bắn ra, có khả năng đỡ được quyển nặng trăm cân, lên xuống nhanh nhẹn, về cơ bản giống như võ sĩ chính tông một có thể chọi mười người. "
Bạch Tử Nhạc vừa uống rượu vừa xem Hồng Dịch chậm rãi luyện quyền, đồng thời còn nói chuyện.
"Đây là tinh hoa võ học nghìn năm của Đại thiện tự. Nhất là công phu xây dựng nền móng ban đầu, võ học trên đời có trăm nghìn loại, nhưng không có loại nào so sánh được với phương pháp trong bộ Ngưu ma đại lực này, vương triều Đại Kiền nhiều năm trước tiêu diệt Đại Thiện Tự, cũng không có được bộ quyền pháp này, nếu không, chỉ sợ hiện giờ quân đội đại Kiền thực lực tăng lên một tầng khác rồi."
"Quân đội đại Kiền hiện tại tu luyện quyền là loại Chu Thiên luyện lực quyền...Đáng tiếc, một quyển Hổ Ma Luyện Cốt quyền lại bị ăn cắp mất. Cũng không đến được tay của ta, bằng không, dạy hết cho Hồng Dịch huynh ở đây, sau đó huynh dần dần luyện tập, chứ sau này huynh tìm khắp nơi cũng không có phương pháp luyện cốt đâu."
Hư, hư, hư.....
Hồng Dịch cuối cùng cũng miễn cưỡng luyện xong ba thức quyền, thở hổn hển, sắc mặc trắng bệch, hơi thở trước không liền mạch với hơi thở sau. Một bộ Ngưu ma đại lực quyền, lượng vận động thật sự quá lớn, thân thể hắn vốn đã đơn bạc, thể lực yếu, khi luyện võ đương nhiên phải rất vất vả.
"Lại đây, uống rượu."
Bạch Tử Nhạc nâng hồ lô rượu lên.
Hồng Dịch hai tay tiếp lấy, uống một hơi, toàn thân ấm áp dào dạt, trong cổ hương thơm bốc lên mũi ngào ngạt, toàn thân thư thái hơn rất nhiều.
Rượu của Bạch Tử Nhạc là loại rượu thần kỳ, không biết dùng bao nhiêu loại dược liệu lại trải qua vô vàn công đoạn chiết suất mà thành, mỗi lần Hồng Dịch vận động gặp phải tình trạng hơi thở ngắt quãng, sắc mặt trắng bệch, chỉ cần uống một ngụm rượu này, toàn thân đều trở nên rất thoải mái.
Nếu không có loại rượu này chống đỡ, với thân thể yếu đuối của Hồng Dịch căn bản không thể luyện tập được.
"Tử Nhạc, rốt cuộc đây là loại rượu gì?" Sắc mặt khá hơn một chút, Hồng Dịch liền hỏi.
"Rượu này là ta năm ấy khi tu luyện trong núi làm ra, hái trăm loại dược liệu, hiệu quả tăng thể lực cực cao, giết chín loại trùng trong cơ thể, rửa sạch dạ dày, tẩm bổ gan tỳ, rượu có tên là Quỳnh Tương. Đáng tiếc hiện giờ chỉ còn duy nhất hồ lô rượu này. " Bạch Tử Nhạc cười cười, hai ngọn tóc mai bay bay.
"Ai chà, ta đây uống rồi, Tử Nhạc huynh sẽ không còn được uống nữa." Hồng Dịch vội vã đưa hồ lô cho Bạch Tử Nhạc.
"Ha ha, hảo tửu cùng uống với tri kỉ mới có tư vị, chỉ bằng bài thơ huynh tặng ta, cũng đáng giá bằng mười hồ lô Quỳnh Tương rồi." Bạch Tử Nhạc không tiếp lấy hồ lô rượu, mà lấy tay vân vê hai ngọn tóc mai trắng tung bay trong gió, mắt nhìn về phía trước.
Chàng trai mười lăm tuổi này là tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ bát đại yêu tiên, nhưng lúc này lại giống như một thiếu niên văn nhã.
Lúc nhàn hạ, thiếu niên này thích vân vê hai ngọn tóc mai thật dài ở thái dương buông thõng xuống.
"Bốn câu thơ đó, ta chỉ là nhất thời làm ra, không thể hình dung hết được khia chất của Tử Nhạc huynh, nếu là có thời gian, ta phải tận lực làm cho huynh một bài thơ dài." Hồng Dịch tựa như không hài lòng với bốn câu thơ kia.
"Thật chăng?" Bạch Tử Nhạc tròn xoe con mắt, toát ra vẻ kinh hỉ, "Trường kiếm hoành cửu dã, cao quan phù huyền khung, độc bộ thánh minh thế, tứ hải xưng anh hùng. Bốn câu thơ này vốn đã mang khí phách mạnh mẽ oanh liệt, huynh còn muốn làm bài thơ hào hùng hơn sao? "
"Thơ văn vốn là tự nhiên mà có, diệu thủ ngẫu nhiên mà có được. Nếu như là linh quang chợt hiện lên, đương nhiên là có thể." Hồng Dịch đổi ngón tay ấn lên huyệt Thái Dương. "Đúng rồi, Tử Nhạc huynh vừa nói không có Hổ Ma Luyện Cốt quyền, vậy huynh làm sao luyện được cốt?"
Bạch Tử Nhạc vừa nghe đến võ học, tựa như biến thành một người khác, vô cùng tự tin, cao cao tại thượng, chi điểm giang sơn: "Ta luyện chính là một loại quyền của đạo gia gọi là Phi Linh Đoán cốt quyền, nhưng chỉ có một trăm ba mươi thức, không được nhiều như Hổ Ma Luyện Cốt quyền có đến hai trăm lẻ sáu thức, hiệu quả kém hơn một ít, nhưng ta trải qua ba năm dùng hổ cốt cao, cũng tu luyện tới cảnh giới Luyện Cốt Như Cương, đáng tiếc là tổn hao nhiều tinh lực và thời gian lắm."
"Phi Linh Đoán Cốt Quyền." Hồng Dịch hình như cũng đọc qua ở một thiên trong Vũ Kinh.
"Vốn dĩ với thân thể Hồng Dịch huynh, khổ luyện ba năm chỉ sợ cũng không đạt tới cấp võ sĩ, nhưng uống rượu của ta, đã xây dựng cho huynh nền tảng cơ sở, từ đó mà tự luyện lên. Đáng tiếc, chúng ta gặp nhau có mấy ngày, cuối cùng cũng phải từ biệt. " Bạch Tử Nhạc có chút tiêu điều.
"Huynh phải đi sao?" Hồng Dịch sửng sốt.
Ngay lúc đó, ở phía sau, từ trong tuyết, ba tiểu hồ ly chui ra.
"Tiểu Thù, tiểu Tang, Tiểu Phỉ, các muội sao lại ra đây?" Hồng Dịch hỏi.
"Tiểu Dịch ca ca, chúng ta phải dọn nhà đi rồi. Bạch tiên sinh và Đồ lão nói ở đây chúng ta có thể bị phát hiện, không thể ở được nữa. Phải di chuyển đến một nơi rất xa." Tiểu Thù nói.
Mấy ngày nay, khớp xương của tiểu Thù biến đổi, đã có thể mở miệng nói tiếng người.
"Các muội phải dọn đi! Nơi này đúng là không thật an toàn! Thảo nào Tử Nhạc vừa nói phải rời đi!" Hồng Dịch thất kinh, trong lòng dâng lên cảm giác lưu luyến không rời. Tuy rằng chỉ ở chung hơn mười ngày, nhưng những tiểu hồ ly thuần phác, khả ái này để lại trong lòng hắn nhiều ấn tượng sâu sắc.
"Các muội định đến nơi nào? Sách trong thạch thất nhiều như vậy, lại có nhiều thứ lỉnh kỉnh khác, các muội làm sao vận chuyển hết ra ngoài?"
"Có Bạch tiên sinh giúp chúng ta, không có vấn đề gì hết." Tiểu Thù nhảy lên khoe.
"Hả? Thần hồn tu luyện đến cảnh giới khu vật, lại có khả năng mang mười vạn quyển sách đi sao?" Hồng Dịch sửng sốt.
Bạch Tử Nhạc lắc đầu: "Ta làm gì có khả năng ấy, trừ phi luyện thành dương thần, thì mới có năng lực ấy. Thế nhưng thiên hạ tu luyện đến dương thần, đến nay ta còn chưa từng nghe nói qua, kể cả là đứng đầu đạo môn thần bí nhất đại Kiền là Thái thượng đạo Mộng Thần Cơ, cũng chưa từng nghe nói luyện thành dương thần."
"Tu luyện võ đạo như thế này, có người nào có thể luyện thành nhân tiên không?" Hồng Dịch hỏi.
Bạch Tử Nhạc suy nghĩ một chút "Cũng chưa từng nghe qua, nhưng hai mươi năm trước, trưởng lão Đại thiện tự là Ấn Nguyệt thiền sư hình như cũng lò mò tới được cảnh giới nhân tiên, chỉ tiếc là bị vây sát mà chết. Vương triều đại Kiền trước mắt có hai vị đại võ thánh, Dương Thác, Hồng Huyền Cơ, uy chấn bát phương. Cũng chỉ là đồng cảnh giới với ta, muốn tiến thêm một bước, chỉ sợ là khó hơn lên trời."
"Thành đạo khó, khó tựa như lên trời." Hồng Dịch cảm thán.
Tính mệnh song tu, luyện thành dương thần, nhân tiên, theo ý tứ của Bạch Tử Nhạc thì cũng không có khả năng siêu thoát, huống chi trên thế giới này , tựa hồ cũng không có ai tu luyện đến dương thân, nhân tiên.
"Thì ra cha ta Võ Ôn Hầu đạt tới cảnh giới võ thánh." Hắn thầm nghĩ trong lòng.
"Vậy Tử Nhạc huynh làm sao giúp bọn họ mang những thư sách này đi?" Hồng Dịch lại hỏi.
"Ta tuy rằng là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, nhưng hiện giờ ta thực sự là loài người. Bạch gia của ta cũng rất có thế lực. Yểm trợ thuần hồ môn đi cũng thừa khả năng." Bạch Tử Nhạc cười nói.
"Bạch gia?" Hồng Dịch sửng sốt, "Trong Ngọc kinh thành còn có một Bạch gia à?"
"Ta ở phương bắc. Là Bạch gia của Nguyên Đột vương triều." Bạch Tử Nhạc nhìn về phương xa.
"Tiểu Dich ca ca, đây là sách Đồ lão tặng cho huynh. Còn có kim bính tử Nguyên Phi tỷ tỷ đưa cho huynh. Mấy ngày nay, chúng ta đều rất hài lòng. Nhưng hiện giờ chúng ta phải đi rồi, còn hơn ngàn dặm đường, còn nghĩ muốn tiểu Dịch ca ca đi cùng chúng ta nữa." Tiểu Thù trong ánh mắt lộ ra vẻ ưu thương.
Hai bên người của nàng kéo theo một túi lớn, trong túi là một quyển sách, còn có một túi gấm nhỏ,trong đó vang lên tiếng kim tệ va vào nhau.
"Các muội đi Nguyên Đột, ta không thể đi cùng được." Hồng Dịch tiếc nuối nói: " Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau, muội gọi ta là ca ca, ta làm sao có thể nhận tiền của các muội được."
"Nhận lấy đi. Chúng nó không dùng được tiền đâu." Bạch tử Nhạc vẫy vẫy tay:"Bên trong còn có một bộ Vũ kinh, tuy rằng không thể luyện nhưng có thể dùng để tham khảo, mấy ngày này huynh luyện qua Ngưu Ma Đại Lực quyền, đã có nền tảng võ học cơ bản. Cùng với một ít chú giải trong cuốn Vũ kinh này, huynh tự mình xem qua một chút."
"Ta đây sẽ không ngừng trệ luyện tập đâu."
Bộ Vũ kinh này có đến mười bản, mấy ngày nay Hồng Dịch cũng không thể đọc một lượt mà xong được.
Tuy rằng nhiều chỗ trong bộ sách này không trọn vẹn, nhưng dù sao cũng là bộ bách khoa toàn thư về võ học, hơn nữa lại là bộ trong tay của hòa thượng Đai thiện tự, chú giải trong đó không ít, cũng đáng giá để nghiên cứu.
"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, chờ đêm tối hẳn, huynh hãy ra khỏi núi. Hôm nay từ biệt, sẽ có một ngày gặp lại, đến lúc đó, chúng ta sẽ đem rượu đàm văn luận võ." Bạch Tử Nhạc đột nhiên cười một tiếng dài, hát vang tửu thần khúc, từng bước tan biến vào trong sơn lâm.
"Tiểu Dịch ca ca, chúng ta đi đây, huynh phải nhớ chúng ta nha."
Ba tiểu bạch hồ ly vừa chạy theo Bạch Tử Nhạc vừa quay đầu lại.
Hồng Dịch vẫy vẫy tay, sau đó quay đầu đi, lặng lẽ lau khóe mắt.
Truyện khác cùng thể loại
532 chương
1550 chương
603 chương
1039 chương
71 chương
1112 chương
55 chương