Dương Thần
Chương 114 : Kim Chu Pháp Vương (hạ).
- Đây là người của Dao Trì phái. Ở nam phương, bảy tỉnh Nam Châu có Đại La phái, năm tỉnh Ngân Châu phương tây có Dao Trì phái. Đều là những môn phái bao trùm cả một vùng. Cuối thời Đại Chu, thiên hạ hỗn loạn, những môn phái này trải rộng khắp mấy tỉnh, có đến mấy chục vạn tín đồ, khắp nơi đều có đạo tràng, võ quán. Ngay cả thế lực quan phủ cũng phải cúi đầu nghe theo.
Xích Truy Dương nhắm mắt lại, tai vểnh lên, bỗng nhiên nói.
- Những người này còn chưa lên đến nơi, làm sao Xích huynh biết các nàng ta là người Dao Trì phái?
Hồng Dịch sửng sốt.
- Nghe tiếng bước chân.
Tai của Xích Truy Dương hơi động, lắng nghe tựa như chuột đang dò xét tiếng động.
- Cước bộ của những người này trong chậm có nhanh. Lúc đi bắp chân gồ lên, ngón chân cái cắm mạnh xuống đất, bốn ngón còn lại chồng lên nhau, tựa như nước chảy qua chỗ gấp khúc. Đây rõ ràng là Cửu Khúc Liên Hoàn Thối Bộ của Dao Trì phái.
- Dao Trì phái là những thương nhân cực kì giàu có ở Ngân Châu, trong phái phần lớn là nữ đệ tử. Bọn họ đều là các đại tiểu thư của các cự thương nhất lưu của Ngân Châu, rất kiêu ngạo, được nuông chiều từ bé, thấm nhuần phong khí của vùng Ngân Châu, chú trọng võ học coi nhẹ kinh văn, những nữ tử trong gia đình đều được luyện võ phòng thân. Cho nên khẩu khí của các nàng ta mới ngang ngược như vậy cũng không có gì là kỳ quái.
Xích Truy Dương lại nói.
- Phong thổ nhân tình ở các nơi lại có sự chênh lệch lớn như vậy sao? Nếu là ở Ngọc kinh thành, những nữ tử này hô to gọi nhỏ như vậy thì hết sức không ổn.
Hồng Dịch trong lòng so sánh.
- Hồng huynh còn chưa nhìn qua những nữ tử của Vân Mông Thiên Long phái chúng ta đấy. Bọn họ mới gọi là đáo để. Ngay cả khi ngủ cung, đao cũng không rời thân. Dao sắc dấu dưới hài, năm bước giết người. So với bọn họ thì những đệ tử của Dao Trì phái này còn quá dịu dàng đấy.
Xích Truy Dương cười hắc hắc.
- Dao Trì phái hình như là ủng hộ Hòa Thân vương.
Hồng Dịch đột nhiên nhớ lại. Trong triều có ba thế lực lớn. Thứ nhất tất nhiên là thái tử, thứ nhì chính là Hòa thân vương, thứ ba mới đến Ngọc thân vương. Mà cự phú Ngân Châu, về cơ bản là ủng hộ Hòa thân vương, mấy năm trước đay, những thương nhân lớn của Ngân Châu này hình như cũng ủng hộ thái tử, nhưng về sau cống phẩm đều bị chăn cướp, tất cả đều do Hòa thân vương ngấm ngầm sai người đi phá hoại, dùng phương pháp giết gà dọa khỉ cảnh cáo bọn họ.
Bây giờ cả Ngân Châu đều là nhưng cột trụ thân tín của Hòa thân vương.
Tài lực của Ngân Châu cũng dồn vào ủng hộ cho Hòa thân vương, khiến cho Hòa thân vương có thể dùng để mua một lượng lớn lòng người, trở thành một thế lực trọng yếu trong cuộc chiến tranh đoạt địa vị.
Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân đã tiến lên lầu. Hồng Dịch liền từ trong bình phong vén nhẹ lên nhìn, thấy mấy nữ tử trẻ tuổi, thân mặc trang phục, hông đeo trường kiếm có vỏ da cá mập, dưới chân mang tiễn ngoa, lúc đi lại tiếng bước chân vang lên soàn soạt.
Hồng Dịch vừa nhìn thấy những nữ tử này chân đi tiễn ngoa, liền biết bọn họ cũng không phải đơn giản.
Thứ tiễn ngoa này ở dưới đế có gắn một phiến thép mỏng rất sắc bén, bên trong được bao bọc bởi một lớp tơ lụa mềm mại, bên ngoài là một lớp da nai đã trải qua chế biến rồi đem đi hông khô. Khi đi cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng khi đá lên thân thể người khác thì vô cùng lợi hại.
Thứ này chỉ có những tướng sĩ cao cấp trong quân đội mới được mang vào, thuộc về đồ chuyên dụng trong quân đội, dân gian không thể bắt chước chế ra được.
Nhưng bây giờ, những thứ này lại được các nữ tử kia mang dưới chân. Nhìn qua rất hợp với nữ giới, vừa đẹp lại vừa thực dụng. Hiển nhiên là tự bản thân bọn họ chế tạo ra.
Hông mang trường kiếm, chân đi tiễn ngoa. Rõ ràng là không tuân theo pháp luật Đại Kiền.
Pháp luật của Đại Kiền, chỉ những nhân tài có công danh trong người mới có thể mang kiếm. Những nữ tử này hiển nhiên là không có công danh. Nữ nhân không thể vào trường thi thì làm sao có thể có được công danh?
- Những tên gia hỏa này được lắm. Pháp luật Đại Kiền cấm võ, cấm binh khí, cuối cùng cũng thành một mớ giấy vụn.
Hồng Dịch trên đường từ Ngọc kinh đến đây đã chứng kiến rất nhiều sự việc, đến giờ mới hiều được cái gì là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.
- Tiểu nhị, lời nói của ta người có nghe thấy không? Đuổi hết đám người kia xuống lầu mau. Bao nhiêu tiền chúng ta trả hết. Để cho tiểu thư của chúng ta dùng bữa, nếu khiến cho tiểu thư không vui thì cẩn thận cái đầu của các ngươi đấy.
Mấy nữ tử kia vừa nói vừa dùng ánh mắt liếc qua toàn bộ căn lầu.
Cùng lúc đó hai nữ tử bắt đầu hành động, không thèm nghe tiểu nhị phân trần tốt xấu gì, soạt một cái, kéo tấm bình phong lên, lộ ra mấy người đang ở bên trong dùng cơm.
Bọn họ vừa mới đứng dậy định tranh luận.
Keng! Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, đặt lên cổ bọn họ.
Trong nháy mắt những người đang ngồi ăn cơm trên lầu bị các nàng ta đuổi đi sạch sẽ.
Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương liếc mắt nhìn nhau, cũng không nghĩ đến những nữ tử này còn bá đạo hơn cả quan phủ, vì một người ăn cơm mà gây ra chuyện ầm ĩ, đuổi hết mọi người đi, hơn lại còn là nữ nhân, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy việc như vậy.
Nghe tiếng bước chân đang tiến đến chỗ mình ngồi, Hồng Dịch cầm chiếc đũa chỉ ra ngoài, nói một câu.
- Kéo bình phong xuống
- Vâng.
Bạch Vân ngũ lão vốn đang đứng bên cạnh hầu hạ, nghe thấy Hồng Dịch phân phó, liền không dám chậm trễ, vung mạnh tay lên, kéo bình phong xuống. Ngay lập tức liền nhìn thấy hai nữ tử kia còn cách chỗ bọn họ ngồi bảy, tám bước chân.
Hai nữ tử này tư sắc cũng không tệ lắm, nhưng lông mày cao vút, ánh mắt liếc xéo, mang một cỗ khí cao cao tại thượng, thật giống như những kẻ hống hách ngang ngược, ỷ thế lộng hành một phương.
- Các ngươi cũng đi xuống mau, để tiểu thư của chúng ta dùng cơm.
Một nữ tử thấy Hồng Dịch kéo bình phong xuống cũng hơi sửng sốt, sau đó cũng không nói lời nào, chỉ nhướng đôi mày phượng lên cao, nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch một lát. Đến lúc này nàng ta mới mở miệng, tay giơ lên, nhưng cũng không lập tức rút kiếm ra dọa dẫm.
- Các ngươi là ai?
Hồng Dịch đánh giá bọn họ một lượt rồi mở miệng hỏi.
- Cái này không cần các ngươi quan tâm, mời các ngươi xuống lầu. Tiền bữa cơm này chúng ta trả, mọi người ngay lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng ra khỏi đây.
Một nữ tử lạnh lùng nói.
- Các ngươi là quan phủ hay là quân đội?
Hồng Dịch hỏi.
- Không cần ngươi quan tâm, ngươi thật là lắm chuyện, xuống lầu mau.
Đúng lúc này mấy nữ tử đang đứng chỗ cầu thang cũng bước lên, cùng nhìn đám người Hồng Dịch một lượt, sau đó phất tay một cái.
- Không phải là quan phủ, cũng không phải là quan đội vậy mà các ngươi dám mang trường kiếm, chân đi tiễn ngoa, như vậy là trái với luật pháp Đại Kiền có biết không?
Hồng Dịch đột nhiên từ nhếch môi lên xuất ra mấy từ lạnh lùng.
- Nhưng hôm nay ta không muốn so đo với các ngươi, lẽ ra các ngươi không nên làm phiền ta dùng bữa. Người đâu, đoạt kiếm của bọn họ rồi tống ra ngoài.
- Vâng.
Bạch Vân ngũ lão nhìn nhau một cái nhưng không dám cãi lệnh của Hồng Dịch, liền phóng vụt tới trước.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Nhìn thấy sắc mặt Hồng Dịch đột nhiên biến đổi như vậy, mấy nữ tử này cũng phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, ngay lập tức rút trường kiếm ra, tất cả đều là những thanh kiếm làm từ huyền cương sáng bóng.
Cương thiết của Đại Kiền cũng chia làm chín thứ bậc khác nhau, đứng thứ sáu là thiết đao thiết kiếm, đứng thứ năm là cương đao cương kiếm, thứ tư là tinh cương (thép tinh thuần), thứ ba là huyền cương (thép ánh đen), thứ hai là Loa Văn Cương (thép có hoa văn ốc xoáy). Còn đứng bậc nhất chính là thần binh lợi khí làm từ tam đại hoa văn cương (thiên thê, băng liệt, cúc hoa văn cương).
Cấp bậc cao thủ như Lãnh Huyết Thập Tam Ưng sử dụng chính là hoành đao, đây cũng là tinh cương trường đao. Nhưng đó cũng không phải là huyền cương, một thanh binh khí làm từ huyền cương, giá trị ít nhất cũng vài trăm lượng bạc.
Những nữ tử này mặc dù có kiếm tốt nhưng vẫn chỉ là cấp bậc võ sĩ, đều không phải là đối thủ của Bạch Vân ngũ lão. Năm người bọn họ bản thân là võ sư đỉnh phong, lại xuất thủ đột ngột, trong nháy mắt đoạt được binh khí trên tay đối phương. Từng người một bị đánh ngã lăn ra sàn không đứng dậy nổi.
- Các ngươi dám? Không muốn sống nữa phải không! Dao Trì phái chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!
Mấy nữ tử bị đánh ngã ra sàn lầu liền trừng trừng nhìn vào mặt Hồng Dịch, hung hăng kêu lên.
- Thật là phiền phức.
Hồng Dịch lắc đầu, nói với Xích Truy Dương.
- Gạo hoàng lương ăn cũng không ngon nữa rồi. Chúng ta đi thôi. Vốn tưởng là Đại La phái đã ngang ngược càn quấy rồi, không nghĩ tới Dao Trì phái nổi danh cũng chả khác gì. Họa diệt phái cũng không xa nữa đâu.
Dứt lời, hắn đứng dậy đi xuống lầu.
.....................
Trở lại khách sạn. Đoàn người Hồng Dịch liền thu dọn đồ đạc, chất hành lý lên xe, rồi cưỡi ngựa dắt ngao, tiến về hướng Nam Châu cổ đạo.
- Thật là kỳ quái, thiên hạ thái bình, không có loạn lạc. Vậy mà môn phái nào cũng trở nên hung hăng ngang ngược. Dao Trì phái của Ngân Châu này sao lại ngang ngược hống hách đến như vậy nhỉ?
Trên đường đi, nhìn hai bên đường cỏ cây xanh mướt, núi non trải dài phía xa xa, Hồng Dịch cũng có chút nghĩ không ra sự tình.
- Chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Dao Trì phái ở Ngân Châu ỷ vào thế lực thân vương trong triều đình, có tiền có thế. Bọn họ sống ở bên ngoài, hoàng đế thì ở xa, lâu dần cũng trở nên hung hăng ngang ngược như vậy. Hồng huynh, bên ngoài không phải là Ngọc kinh, không nằm dưới chân thiên tử. Đô thành của một quốc gia tất nhiên chuyện gì cũng phải có quy củ. Ở Ngọc kinh, các vương tôn công tử tất nhiên không dám càn quấy, nhưng khi ra bên ngoài thì ngay cả thân thích của một tên huyện lệnh nho nhỏ cũng có thể làm điều xằng bậy, bắt người cướp của, vô cùng ngang ngược. Bọn chúng không việc gì không dám làm, làm gì có ai biết được. Nhìn qua thấy Ngọc kinh thành thái bình thịnh vượng, nhưng thực tế bên ngoài đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cho nên có thể gọi là cảnh thái bình giả tạo mà thôi.
Xích Truy Dương cười cười nói.
- Không sai, không sai.
Hồng Dịch nhìn sắc trời.
- Trời cũng sắp tối rồi. Nam Châu cổ đạo này, suốt vài trăm dặm không có một khách điếm nào, hôm nay chắc phải ngủ ngoài trời rồi. Sau khi trời tối hẳn, mang xe ngựa vây xung quanh, tìm một chỗ đốt lửa, mọi người tập trung ngủ qua đêm. Ngày mai trước khi trời tối phải đến được Thủy Dương tỉnh ở nam phương, như vậy cũng không cách xa đích đến lắm.
Bóng tối dần dần buông xuống, trên Nam Châu cổ đạo, đất trời hoang vu không một bóng người, chỉ có những cọng cỏ xanh trong đêm tối lay động xào xạc theo gió.
Dãy núi Hắc Mộc chạy dài phía xa xa, bóng của rất nhiều đỉnh núi in xuống sơn đạo, trông giống như những con ma quỷ khổng lồ đang giương nanh múa vuốt khiến cho lòng người cảm thấy phát lạnh.Gió núi gào thét từng cơn, tựa như tiếng ma kêu quỷ gọn trong đêm.
- Chỗ này khá bằng phẳng, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây.
Hồng Dịch trên đường đi phát hiện ra một vùng đất khá bằng phẳng, bốn phía không có núi bao bọc, rất bằng phẳng, liền ngừng lại, sau đó sai người mang năm chiếc xe ngựa quây lại. Ở chính giữa cho nhóm một đống lửa, phía trên đặt một nồi thịt.
Bên cạnh đống lửa có dựng vài chiếc lều quân dụng khá lớn làm bằng da trâu.
Bên ngoài những chiếc lều này phủ một lớp vải có rắc bột hùng hoàng, kim ngân hoa và một vài thứ dược liệu khác đã qua luyện chế. Những thứ này dùng để xua đuổi côn trùng, rắn rết. Ở nam phương có rất nhiều độc trùng, muỗi vằn. Nhất là vào những đêm hè, cho dù là trên đường lớn cũng không an toàn lắm.
Đây chính là dược liệu mà tuần phủ Ngô Uyên tỉnh Hầu Khánh Thần đưa cho hắn.
Mặc dù trời đã tối hẳn, phía trước không có thôn xóm, phía sau không có khách điếm. Lại có đồn đại rằng trên đường có yêu quái, thế nhưng đoàn người của Hồng Dịch có đến mười bảy người, nhiều cao thủ tập trung cùng một chỗ thì cũng không có gì phải sợ hãi cả.
Năm người tùy tùng của Hồng Dịch vừa ăn thịt vừa uống hoàng lương tửu mua ở trong trận, bọn họ tranh luận sôi nổi, bàn to nói nhỏ, càng làm cho không khí càng lúc cảng trở nên sôi nổi.
Ba huynh đệ Hắc Diêu Tử thì ngồi cùng với Bạch Vân ngũ lão, cũng đàm luận một số chuyện trên giang hồ.
Còn Hồng Dịch ngồi một mình, vận chuyển thần hồn. Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ đều chuyên tâm nghiền ngẫm võ công.
- Hả? Ngoài kia có người đến?
Ngay sau khi Hồng Dịch ăn xong, đang rửa mặt chuẩn bị vào lều ngủ, bỗng nhiên từ xa xa trên đường lớn vang lên tiếng xe ngựa. Thanh âm rầm rộ như sấm, gây chấn động cây cỏ, đèn đuốc sáng bừng, thanh thế rất lớn. Dường như là một đội ngũ hơn trăm người đang đi đến đây.
Âm thanh bánh xe, vó ngựa rầm rộ khiến cho nồi nước đang đặt trên đống lửa cũng lắc lư bắn cả ra ngoài.
Nương theo làn gió đêm, mũi của Hồng Dịch loáng thoáng ngửi thấy mùi hương phấn son trang điểm.
Khi đoàn người cách ba trăm dặm, Hồng Dịch lúc này mới nhìn thấy rõ. Dưới ánh đuốc, hắn nhìn thấy hơn mười chiếc xe ngựa đang đi tới. Những người đi bên cạnh xe ngựa, trên tay cầm đuốc, toàn bộ bọn họ đều là những nam tử trẻ tuổi, mặc cùng một loại trang phục màu đen, bên hông đeo bội đao, tướng mạo bọn họ cũng không hề tầm thường chút nào.
Nhưng những nam tử trẻ tuổi này nhìn qua cũng không khác gì một đám nô phó. Chủ nhân thực sự lại là một đám nữ tử. Những nữ tử này mặc váy lụa màu xanh biếc, bên ngoài khoác một chiếc áo bạc mỏng, chân đi tiễn ngoa, hông đeo trường kiếm, trang phục bọn họ giống y hệt những nữ tử ban chiều xuất hiện ở Hoàng Lương tửu lầu.
Về phần mười mấy chiếc xe ngựa kia, chiếc nào cũng có Bảo Hoàng câu làm ngựa kéo. Xe ngựa sơn hồng, xung quanh có phủ màn trướng lấp lánh ánh hoàng kim. Rèm trúc che cửa tinh xảo treo trước xe ngựa, thậm chí còn có cả một chiếc tán to che ở trên, bên cạnh xe ngựa là một vài nam tử, lão bộc mang theo nước non để hầu hạ phục vụ. Bên ngoài bánh xe ngựa được phủ một lớp vải bông thật dày đề tránh cho xe bị nảy lên khi đi trên đường.
Từ trên xe ngựa tỏa ra một làn hương thơm nồng nặc, rõ ràng là trong xe ngựa có đốt hương liệu.
Xe cộ, người ngựa như vậy quả thực so với vương công quý tử ở Ngọc kinh thành thì còn khí thế hơn rất nhiều.
Trên xe ngựa có một chiếc ô thật lớn để che, đây là quy cách khi Vương gia ra ngoài đi tuần tra mới có thể làm như vậy.
Một đội xe ngựa này, bên trong có hơn trăm người. Ở trăm dặm bên ngoài liền lập tức có thể nhìn thấy đoàn người Hồng Dịch đang ngồi cắm trại đốt lửa trên đường. Đầu lĩnh đi trước quát to một tiếng, cả đội ngũ liền chầm chậm dừng lại.
Từ trong một chiếc xe ngựa truyền đến giọng nói dương dương tự đắc:
- Phía trước là ai cản đường? Lục Ý, Uyển Ngân, hai ngươi đi xem một chút đi.
Sau đó, hai nữ tử tiến tới phía trước. Từ xa vừa nhìn thấy đoàn người của Hồng Dịch liền hét lớn lên một tiếng:
- Tiểu thư, chính là bọn họ. Ban chiều khi ở trong Hoàng Lương tửu lầu, bọn chúng cướp kiếm rồi đả thương người của chúng ta.
- Hả? Thật sao?
Giọng nói dương dương tự đắc kia lại vang lên.
- Khúc bá, bọn chúng hẳn có chút võ công, trước mắt cứ bắt hết lại để tra hỏi cho rõ ràng.
- Vâng, tiểu thư.
Bên cạnh xe ngựa, một lão già mặc áo choàng ngắn màu xanh khom lưng xuống dạ lớn một tiếng. Rồi vung tay lên. Choeng! Một thanh trường kiếm trắng sáng tự động bay ra khỏi vỏ, phi như điện lao tới đoàn người của Hồng Dịch.
- Đạo thuật khu vật?
Hồng Dịch vận chuyển thần hồn xuất ra khỏi xác. Vừa nhìn thấy kiếm phi tới, đằng sau dường như có một thần hồn nắm lấy chuôi kiếm. Thế kiếm lao tới như chim bay trong rừng, như ưng lượn giữa trời, lao thẳng từ trên xuống.
Nhìn thế kiếm này, có thể nhận ra rằng chỉ cần trong nháy mắt, kiếm lượn quanh người một vòng thì chắc chắn sẽ cắt đứt gân tay, gân chân. Làm mất đi năng lực hành động của địch nhân, sau đó bắt về tra khảo.
Đối mặt với thanh kiếm đang lao tới, thần niệm của Hồng Dịch vừa máy động, thần hồn liền ngưng tụ ánh trăng lại. Toàn thân trong suốt như ngọc lưu ly, phát ra vô tận ánh sáng lấp lánh, trên tay cầm một thanh cương xoa hung mãnh dữ tợn, đỡ lấy phi kiếm đang lao tới. Cương xoa hướng về phía thanh phi kiếm kia đâm mạnh một cái.
- Dừng tay.
Đúng lúc này, từ trong xe ngựa của đoàn người đối diện vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Nhưng một xoa của Hồng Dịch đã đâm xuyên qua thần hồn của đối phương. Thần hồn của đối phương lập tức tru lên một tiếng thống khổ. Ầm một cái liền tan biến mất, thần niêm tiêu tan, phi kiếm rơi xuống mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
62 chương
224 chương
476 chương
1 chương
599 chương
623 chương