Dương Thần
Chương 113 : Kim Chu Pháp Vương (thượng).
"Mặt trời lên rồi lại lặn, ngày tháng trôi qua, thiên địa vạn vật tuần hoàn không ngừng, phải làm như thế nào để thần hồn duy trì ý niệm trong đầu?"
Nhìn thân thể không có thần hồn bảo vệ bên trong, tiến vào cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm, từng chiêu từng thức của hai bộ Hổ, Điệp quyền pháp thi triển, âm dương điều hòa, vừa nhu vừa cương, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, thần hồn Hồng Dịch ngồi giữa hư không bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm này.
Trong trời đất, mặt trời mọc lên ở phương đông, đến đêm lặn về phía tây, không khí chuyển động tạo nên gió thổi, thiên lôi sấm sét, tất cả các quá trình thay đổi trong vũ trụ tuần hoàn không ngừng, từ xưa đến nay vẫn như vậy, không hề thay đổi, căn bản là không hề có bất cứ thần niệm hay thần hồn nào chủ trì cho các chuyển động này. Đây chính là quy luật đạo pháp của tự nhiên.
- Phật nói Vô Pháp Vô Niệm, tiên nói Đạo Pháp Tự Nhiên.
Hồng Dịch hiểu được đạo lý này, trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn.
Không quan tâm đến thân thể đang tự nhiên luyện quyền bên dưới, Hồng Dịch lúc này trong lòng hiểu ra kinh nghĩa, liền dung hợp Quá Khứ Di Đà Kinh tu luyện, trong lúc vận chuyển thần hồn, từ trong hư không, ánh sáng không ngừng lóe lên rực rỡ, tụ tập xung quanh thần hồn của Hồng Dịch, biến thần hồn vô hình vô chất trở nên trong suốt lấp lánh tựa như ngọc lưu ly, chẳng khác gì khi hắn ngưng tụ thành Bảo Nguyệt Quang Vương Thân.
Sự ngưng tụ thành Bảo Nguyệt Quang Vương Thân này so với trước đây thì nhanh gấp ba lần, chỉ trong mấy nhịp hô hấp thần hồn Hồng Dịch liền hoàn toàn trở nên trong suốt, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như một ngọn đèn chong (loại đnè thắp suốt ngày đêm trước tượng phật).
- Thanh xoa của Dạ Xoa Vương!
Hồng Dịch cảm nhận được thần phách của mình trở nên cường đại hơn trước rất nhiều, ngưng tụ thành Bảo Nguyệt Quang Vương Thân linh động, cứng rắn hơn. Thần niệm trong đầu vừa máy động, một cỗ ác niệm liền dâng lên.
- Hàng phục ác niệm, có thể khiến Dạ Xoa trở thành hộ pháp.
Hồng Dịch nhanh chóng hàng phục cỗ ác niệm này, để ác niệm bay xung quanh, ngưng tụ lại, dần dần cỗ ác niệm này biến thành một cây cương xoa khổng lồ có ba mũi!
Lúc này, hình dạng thần hồn của Hồng Dịch biến đổi, Bảo Nguyệt Quang Vương Thân trong suốt như ngọc lưu ly giờ đây lại có thêm một thanh binh khí ác xoa dài đến một trượng, vô cùng hung mãnh dữ tợn, vừa nhìn đã thấy khiếp đảm.
Binh khí này vẫn là ánh trăng ngưng tụ lại, nhưng so với ánh trăng ngưng tụ trên thân thể thì có chút khác biết. Chất ngọc lưu ly của thanh ác xoa này, bên trong có một tầng khí đen lưu chuyển, khiến cho người ta khi nhìn vào cảm giác có gì đó vô cùng tà ác.
Hồng Dịch biết đây chính là cây cương xoa mà Dạ Xoa Vương kia cầm, là một cây ác niệm xoa, là do ác niệm trong đầu được ánh trăng ngưng tụ lại mà thành.
- Cây xoa này có thể đả thương thần hồn của con người.
Hồng Dịch nhìn ác xoa trong tay, liền biết vật này cũng giống như Phá Hồn tiễn, có thể đả thương thần hồn của địch thủ. Bằng vào trình độ hiện hình của bản thân hiện giờ, có thanh xoa này trên tay, thậm chí có thể tiêu diệt tất cả thần hồn có đạo thuật từ cảnh giới hiện hình trở xuống.
Cảnh giới hiện hình, thần hồn ngưng tụ khí của đất trời, biến hóa vô cùng.
Hồng Dịch dùng ác niệm của bản thân ngưng tụ thành Ác Niệm Xoa của Dạ Xoa Vương, hắn cũng biết bản thân đã chân chính tiến vào cảnh giới hiện hình rồi.
Việc ngưng tụ thành Ác Niệm Xoa này cũng không thể so sánh với việc quan tưởng ra Dạ Xoa Vương.
Quan tưởng ra được Dạ Xoa Vương, vô hình vô chất, chỉ có thể ảnh hưởng mê hoặc thần trí của địch nhân, một khi địch nhân có đạo thuật cao cường, sự mê hoặc này sẽ vô tác dụng.
Nhưng Ác Niệm Xoa này lại có hình có thể, mắt thường có thể nhìn thấy được, có uy lực thực sự, chẳng những có thể đả thương thần hồn, mà còn thậm chí có thể gây thương tổn cho thân thể!
Cho dù đạo thuật của địch nhân cao hơn Hồng Dịch, khi bị xoa này đâm trúng thì cũng ít nhiều bị tổn thương.
Đây chính là sự khác biệt giữa đạo thuật mê hoặc và thực thể thành hình.
- Ác niệm là Dạ Xoa Vương. Sát niệm là La Sát Vương. Hung niệm là Tu La Vương. Chiến đấu niệm là Kim Cương Vương. Phẫn nỗ diệt thế niệm là Hủy Diệt Minh Vương.
Hồng Dịch vừa bước qua nửa bước nhỏ này, từ cảnh giới khu vật đại thành tiến tới cảnh giới hiện hình, trong đầu nhẩm qua một lượt năm đại thần niệm dùng để sát thương thần hồn của địch nhân mà trên kinh văn của Di Đà kinh ghi lại, trong lòng lại càng có lý giải sâu sắc hơn đối với ý nghĩa thâm sâu của kinh văn.
Quá Khứ Đại Phật càng thêm viên mãn.
Pháp môn tu luyện, pháp môn chiến đấu trong Di Đà kinh hiện giờ càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu của Hồng Dịch.
Quá Khứ viên mãn Đại Phật chẳng qua chỉ là pháp môn tu luyện, đối với đạo thuật chiến đấu của thần hồn cũng không có tác dụng mấy. Trong Di Đà kinh, chân chính dùng trong chiến đấu chỉ có năm đại ma thần này.
- Ngày đó, trong lúc bị một chiêu Tinh Hà Qua Toàn của Triệu Phi Dung vây khốn, ta cho dù quan tưởng Di Đà đại phật cũng chỉ có thể giữ được bản tính bất diệt, nàng ta không thể làm tổn thương ta. Nhưng nếu để thoát thân thì vẫn không thể làm được. Duy chỉ có từ trong phẫn nộ sinh ra Hủy Diệt Minh Vương mới có thể phá vỡ bầu trời tinh không vô cùng vô tận. Phật phẫn nộ, quả nhiên là phá hủy tất cả, hủy diệt thiên địa.
Di Đà phật phẫn nỗ, hóa thân thành Minh Vương.
Hồng Dịch nhớ lại trận chiến với Triệu Phi Dung ngày đó.
Nhưng bây giờ hắn cũng không dám thử lại nữa, quan tưởng cũng không dám quan tưởng, chứ đừng nói gì đến chuyện chân chính ngưng tụ thành hình thể. Bây giờ hắn mới ở cảnh giới hiện hình, nhiều nhất chỉ có thể quan tưởng La Sát Vương, miễn cưỡng mới có thể ra Tu La Vương.
- Đến cảnh giới Quỷ Tiên ta may ra mới có thể quan tưởng ra Hủy Diệt Minh Vương...Nhưng nếu thật sự mang thần niệm phẫn nỗ trong đầu ngưng tụ lại, tập trung lệ khí của đất trời, hiển hóa thành thực thể Hủy Diệt Minh Vương, chỉ sợ rằng phải đạt tới cảnh giới Dương Thần mới có thể làm được.
Nếu quả thật có thể ngưng tụ thành thực thể của Hủy Diệt Minh Vương, Hồng Dịch không nghĩ tới trong thiên hạ còn có ai có thể là đối thủ của mình nữa.
Nhưng giờ nói trước thì còn quá sớm.
- Thu hoạch hôm này thật quá lớn, luyện võ cũng vững chắc tiến đến cảnh giới võ sư. Loáng thoáng cảm nhận được cảnh giới Vô Pháp Vô Niệm, luyện thần cũng chân chính tiến vào cảnh giới hiện hình. Nếu như ta đột phá thêm vài bước nữa, võ đến cảnh giới đại tông sư, tiên thuật đến phụ thể đại thành, như vậy có thể chân chính sánh ngang với một cao thủ tầm cỡ như Triệu Phi Dung. Trở thành một cao thủ nhất đẳng cả thiên hạ đều biết đến.
Hồng Dịch tâm lý thông suốt một lượt, thần hồn ngưng tụ bởi ánh trăng tản mát dần, trở về thân thể.
Sau khi thần hồn về xác, thân thể liên lập tức dừng đánh quyền, Hồng Dịch cảm nhận được máu huyết trong cơ thể tuần hoàn, xương cốt kêu lên răng rắc, cơ bắp, da thịt rục rịch chuyển động, ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, trong lòng tràn ngập niềm tin. Thân thể đạt trạng thái cực tốt, tinh lực dồi dào, quả thực là một trạng thái đỉnh cao mà người thường không thể nào đạt tới được.
Lấy trạng thái thân thể hiện giờ, Hồng Dịch có một loại cảm giác rằng, nếu đối mặt với một tiên thiên cao thủ như Xích Truy Dương, hắn thậm chí cũng có thể đánh một trận ra trò.
Nhưng Hồng Dịch cũng không có thừa tinh lực đi tìm Xích Truy Dương luận võ, mà hắn ngồi xuống, mang cỗ tinh lực dồi dào đang cuồn cuộn chảy trong cơ thể hấp thụ lại, thân thể trở nên yên tĩnh xuống, hô hấp trở nên nhẹ nhàng, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.
Tâm cùng thân thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.
Khi tỉnh dậy, sắc trời đã sáng hẳn, ngoài cửa sổ chim chóc hót ríu rít, bóng cây dưới ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, hơi nước tươi mát từ chiếc giếng giữa sân tỏa ra khắp nơi. Tất cả những phong vị này đều được Hồng Dịch cảm nhận một cách rõ rệt, khung cảnh trở nên tràn ngập sắc màu.
Róc rách! Róc rách!
Tiểu Mục đang ở trong sân múc nước, giặt giũ quần áo cho Hồng Dịch, sau đó nhân lúc trời còn nắng đem quần áo đi phơi.
- Không được, sau này không thể để Tiểu Mục giặt quần áo nữa, trở thành thị nữ của ta, như vậy sao được? Đợi đến khi vào quân doanh ở nam phương, thu xếp ổn thỏa, nhất định phải mua vài nha đầu về, để Tiểu Mục được làm đại tiểu thư.
Hồng Dịch lắc đầu, cất tiếng gọi:
- Tiêu Mục, lát nữa gọi mọi người lên đây, sau đó chúng ta đến Hoàng Lương lầu ăn cơm. Ăn cơm xong sẽ về thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
- Vâng!
Tiểu Mục vâng một tiếng.
Hồng Dịch chỉ trong chốc lát rửa mặt xong, sau đó thành tâm thành ý cầm Tru Tà đào thần kiếm đặt trên hương án, đốt ba nén hương, rồi cúng bái, chỉ trong chốc lát tâm thần cùng thần kiếm liên hệ, cảm ứng vi diệu càng ngày càng mãnh liệt, khi đó hắn mới dừng lại.
Đây là quy định bắt buộc mà hắn tự đặt ra, mỗi ngày đều phải tham bái tế luyện thần kiếm.
Chờ Hồng Dịch làm xong những công việc này, mọi người cũng tụ tập đầy đủ, một vài người khác thì đứng trông hành lý. Sau đó đoàn người Hồng Dịch lúc này mới đi về hướng Hoàng Lương tửu lầu ở trung tâm thị trấn.
Gạo Hoàng Lương ở Hoàng Lương trấn nổi tiếng khắp nơi, Hồng Dịch lúc ở Tụ Nguyên Lầu trong Ngọc kinh cũng thỉnh thoảng ăn vài lần, hương gạo ngào ngạt xông lên mũi lên miệng đến mấy ngày không tan, mà ngay cả lúc ngủ ban khuya, hương thơm của gạo tựa như xông thẳng vào giấc mộng khiến người ta liên tục gặp được mộng đẹp, cho nên dân gian mới có câu Hoàng Lương Mỹ Mộng Nhất (giấc mộng hoàng lương là đẹp nhất) [tác giả: đây không phải thế giới thực sự đang sống nên câu thành ngữ này cũng không thực sự tồn tại].
Gạo nam phương nổi tiếng nhất thiên hạ, mà gạo Hoàng Lương lại là nổi tiếng nhất nam phương.
Hồng Dịch thật vất vả mới có thể đi đến Hoàng Lương trấn ở nam phương, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định phải ăn một bữa thật ra trò.
Hoàng Lương tửu lầu nằm chính giữa thị trấn, uốn quanh phía sau tửu lầu là một con sống xanh mát, chính là một nhánh của dòng Bạch Lãng giang. Trên bờ sông là những cây trà, những con đê xanh xanh, nước sông thanh tịnh mà êm ả, tựa như một khối thủy tinh màu lam nhạt, trong làn nước có vô số cá tôm bơi lội, xa xa ngoài sông có một vài hài tử cởi truồng bơi lội nghịch nước, lại có một vài phụ nữ đang đập quần áo ven bờ, phát ra những âm thanh bịch bịch bịch rất nhịp nhàng êm tai.
Nhìn thấy cảnh sắc như vậy, Hồng Dịch cảm nhận được ý vị của vùng sông nước bảy tỉnh nam phương.
Hoàng Lương tửu lầu vô cùng rộng lớn, ngang dọc có hơn mười gian lầu, lầu nào cũng có ba tầng. Tòa lầu nằm chính giữa ngã tư đường, nhìn qua một lượt liền cảm thấy dường như cả con phố này đều là sản nghiệp của tửu lầu.
Nhóm người Hồng Dịch hiện giờ đã đến tửu lầu, sớm đã có tiểu nhị ra nghênh đón, nhìn thấy mấy người Hồng Dịch trên người mặc quần áo cẩm y, hông đeo trường kiếm, trang phục hoa quý, phía sau lại có mấy người nô phó hung hãn, trên mặt có khắc chữ, tựa hồ như bị đày đi sung quân. Hắn biết rằng đám người này lai lịch không nhỏ, liền không dám chậm trễ, khom lưng xuống mời bọn họ vào.
- Mang lên đây một thùng cơm hoàng lương, vài bình rượu gạo nếp hoàng lương, còn nữa, nơi này có món gì đặc sắc nhất thì mang lên một ít, không nên mang những thứ thức ăn mặn thô tục như trong các bữa tiệc lớn.
Hồng Dịch để cho Tiểu Mục mang một vài khối ngân bính tử đặt lên bàn, tiểu nhị cầm lấy ước chừng, hắn nhận ra trên những khối ngân lượng này có hoa văn, lại dùng ngón tay búng búng, từ những khối ngân lượng này vang lên những tiếng đing đing êm ả giống như tiếng chuông gió, liền biết rằng đây chính là tiền của Ngọc kinh, là loại bạc tinh khiết thượng hạng, ngay lập tức mặt mũi hớn hở vâng dạ liên hồi.
Ngân tệ do Đại Kiền chế tạo, ở trong doanh trại quân đội cũng có cục đúc tiền, mặc dù hình dạng giống nhau nhưng màu sắc lại có sự khác biệt, ngân tệ trong khắp thiên hạ thì tất nhiên tiền tệ của Ngọc kinh thành là tốt nhất, sau khi chế tạo ra, trên bề mặt của thỏi bạc có hoa văn trắng như sương, đây mới thực sự là Văn Ngân.
- Công tử, trong đại sảnh có hơi chút ồn ào, trên đỉnh lầu thì thanh nhã yên tĩnh hơn, chỉ cần có thể xuất ra thêm chút bạc là có thể lên đó, không biết ý ngài ra sao...?
- Hiện giờ vẫn là sáng sớm, chưa đến giờ ăn cơm, tại sao bên trong tửu lầu lại nhiều người như vậy?
Hồng Dịch từ trên đường đã sớm nhìn thấy điều này, người đến đây ăn cơm rất nhiều, ngựa, xe nối liền không dứt, tam lưu cửu giáo, loại nhân vật nào cũng có, trong lòng cũng đã sớm thấy kỳ quái.
Vừa vào trong đại sảnh tửu lầu, liền thấy trong đại sảnh tràn đầy người, mười mấy cái bàn lớn đều kín người ngồi, vô cùng ồn ào, Hồng Dịch vừa nhìn qua liền nhận ra, nhưng người này tuy rằng khác nhau nhưng đều có thân thể khá cường tráng, bên trong y phục có ẩn dấu binh khí, ăn to nói lớn, không có chút nào gọi là tao nhã ý tứ.
- Có nhiều người như vậy, thứ nhất là do gạo hoàng lương của Hoàng Lương trấn chúng ta nổi tiếng thiên hạ. Hai là đường đi Nam Châu cổ đạo nghe nói rất không an toàn cho nên có rất nhiều người dừng lại ở đây. Công tử, có phải ngài muốn đi nam phương phải không? Đi quan Nam Châu cổ đạo phải không?
Tiểu nhị vừa mời Hồng Dịch lên lầu vừa giải thích.
- Nam Châu cổ đạo rất không an toàn? Có chuyện gì xảy ra?
Xích Truy Dương nhướng mày hỏi.
- Nghe nói trong núi Hắc Mộc phụ cận cổ đạo có xuất hiện yêu quái. Trời vừa sẩm tối liền xuất hiện hại người, Nam Châu cổ đạo, vài trăm dặm đường, bốn phía đều là núi hoang, không có một khách sạn nào, nếu đêm khuya dừng lại nghỉ ngơi sẽ phải nghỉ giữa rừng núi, việc này quả thực mang thịt người dâng lên miệng của yêu quái.
Tiểu nhị trả lời xong thì cũng lên đỉnh lầu.
Tầng trên cùng của tửu lầu quả nhiên là yên tĩnh hơn nhiều, có bình phong tinh sảo ngăn cách, chia thành rất nhiều song cửa vô cùng trang nhã, từ đó có thể phóng tầm mắt nhìn sông Nhạn phẳng lặng như một chiếc gương, khiến cho tâm thần con người cảm thấy sảng khoái.
- Yêu quái?
Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương nhìn nhau một cái, đều có chút ngoài ý muốn, bọn họ nếu đến nam phương tất nhiên phải đi qua Nam Châu cổ đạo, vừa rồi mới nghe nói trên đường không an toàn, tưởng rằng cũng giống như gặp thổ phi chặn cướp như Hắc Diêu trại, nhưng không ngờ rằng lại là yêu quái.
Yêu quái mặc dù Hồng Dịch cũng gặp qua, tộc thuần hồ trong u cốc, tiểu hồ ly, Đồ lão, cũng có thể coi như là yêu quái.
Vạn vật trong thiên địa đều có linh tinh, trong đó một số loài động vật có trí tuệ có thể học tập loài người tu luyện võ công, những động vật như vậy cũng có thể coi là yêu quái. Nhưng trong lòng Hồng Dịch những động vật như hồ tộc thay vì gọi là yêu quái thì không bằng gọi họ là những người dân ngoài vòng giáo hóa, kém văn minh.
Còn về phần loại yêu quái hại người này Hồng Dịch chỉ có thể gặp ở trong các tiểu thuyết, bút ký. Còn thật sự thì chưa hề nhìn thấy. Cho dù có loại yêu quái như vậy thì sẽ rất nhanh bị quan phủ liên kết với đạo môn tiêu diệt, thiên hạ có ba đạo môn lớn, Thái Thượng đạo, Chính Nhất đạo, Phương Tiên đạo cũng không phải là những kẻ hiền lành gì.
- Là loại yêu quái gì? Quan phủ có thông báo gì không?
Hồng Dịch hỏi.
- Yêu quái gì thì tiểu nhân cũng không biết, chẳng qua chỉ là nghe đồn đại. Nghe nói một vài người chết bị bọc lại thành kén tằm.
Tiểu nhị dọn dẹp bàn ghế sạch sẽ, mời bốn người Hồng Dịch vào ngồi xuống.
- Về phần quan phủ, hình như tuần phủ của Thủy Dương tỉnh bên kia Nam Châu là Hồng Khang đại nhân cũng xuất động binh lực, phái đạo sĩ Phương Tiên đạo đến dò xét, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được gì, sau đó lại ra bố cáo, nói là để đi qua Nam Châu cổ đạo còn có thể đi bằng đường nhỏ khác, nhưng cũng chưa hạ công văn chính thức.
- Tuần phủ Thủy Dương tỉnh Hồng Khang sao?
Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên, Hồng Khang chính là con trai thứ hai của Triệu phu nhân, là vị ca ca cùng cha khác mẹ với Hồng Dịch, là tử địch không đội trời chung!
- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Hồng Dịch phất tay một cái, biết rằng cũng không hỏi thêm được gì từ tên tiểu nhị này. Bản thân hắn cũng là người tu luyện đạo thuật nên cũng không phải sợ những loại yêu quái như thế này, trừ phi đối phương là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên thì không nói làm gì.
Nhưng đến đẳng cấp quỷ tiên trong thiên hạ bát đại yêu tiên thì đã sớm thi giải chuyển thế, trở thành người, không có chút liên hệ gì với yêu quái, cũng không bao giờ hạ mình hãm hại con người.
Chỉ trong chốc lát, cơm hoàng lương được mang lên. Hạt gạo trắng bóng nõn nà mang theo sắc vàng óng ánh, hương gạo xộc vào mũi làm cho người ăn càng lúc càng muốn ăn thêm. Khi hạt gạo vào trong miệng, nhai kỹ thì hương thơm từ hạt cơm bốc lên ngào ngạt, chất gạo ngọt ngào tựa như châu ngọc, càng nhai càng thấy ngon đến lạ lùng. Đúng thật là cực phẩm trong các loại gạo.
Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục ăn một cách khoan khoái, Hồng Dịch cũng liên tiếp ăn mấy chén liền.
Ngay cả tám người nô phó đứng xung quanh hầu hạ như Bạch Vân ngũ lão, Hắc Diêu Tử, Kim Diêu Tử, Ngân Diêu Tử, trong cổ họng cũng không ngừng nuốt nước miếng.
- Xích huynh, huynh đang nghĩ gì vậy?
Hồng Dịch nhìn Xích Truy Dương ăn cơm dường như có chút không yên lòng, liền hỏi.
- Vừa rồi nghe người trên đường bàn tán về yêu quái, người chết bị bọc lại giống như kén tằm, khiến ta bỗng nhớ lại một người.
Xích Truy Dương nói.
- Là ai?
Hồng Dịch biết Xích Truy Dương kiến thức uyên bác.
- Là quốc sư Nhu Nhiên đế quốc, Kim Chu pháp vương.
Xích Truy Dương nói.
- Nhu Nhiên đế quốc?
Hồng Dịch nhanh chóng máy động ý niệm trong đầu, nhớ lại kiến thức kinh sử từng đọc qua. Hắn biết rằng đây là một đế quốc nằm ở phía đông thảo nguyên, nhưng đế quốc này cũng không tiếp giáp với lãnh thổ của Đại Kiền, ở giữa ngăn cách bởi Vân Mông quốc rộng mấy vạn dặm, căn bản biên giới hai nước không dính dáng gì với nhau.
Thảo nguyên rộng lớn vô cùng, ngoại trừ Vân Mông quốc ra, còn có rất nhiều quốc gia, bộ lạc lớn nhỏ khác nhau.
- Thiên hạ bát đại yêu tiên gồm có: Khổng Tước vương, Thiên Xà vương, Bạch Viên vương, Kim Chu vương, Ngân Sa vương, Thần Ưng vương, Hắc Lang vương, Hương Hồ vương. Trong đó Kim Chu pháp vương chính là một con kim chu (nhện vàng) lớn tu luyện mà thành. Loại kim chu này nhả ra tơ vô cùng cứng rắn, đao kiếm cũng khó có thể chặt đứt được, phun ra một đoạn tơ liền kết thành một mảng lưới lớn trong không trung, nhưng loại ưng diều, phi điểu dính vào đều bị chúng bắt ăn hết. người bị chúng phun tơ bắt lại thì không thể động đậy, biến thành một cái kén, chỉ còn nhắm mắt chờ chết mà thôi. Vô cùng lợi hại.
Xích Truy Dương nhấp một ngụm rượu hoàng lương, rồi nói.
Hồng Dịch đây là lần đầu tiên nghe đến danh hiệu của thiên hạ bát đại yêu tiên, cũng cảm thấy khá mới mẻ.
- Nói như vậy, yêu quái trong núi Hắc Mộng vùng Nam Châu cổ đạo kia là một đầu kim chu sao? Hay là Kim Chu pháp vương?
Hồng Dịch nói.
- Kim Chu pháp vương địa vị cực cao, là quốc sư một nước, sao có thể xuất hiện nơi này? Nhưng loại kim chu này cũng chỉ có ở sâu trong vùng núi Lang Chu của Nhu Nhiên quốc mới có thể sinh sản ra. Đại Kiền, Vân Mông không hề có loại nhện này, đồng thời đó cũng là biểu tượng đặc trưng của Nhu Nhiên quốc. Hơn nữa loại kim chu này, đối với người tu đạo, sau khi luyện đến cảnh giới phụ thể, thì có thể dùng làm thân ngoại chi thân, rất hữu dụng. Mấy vị trưởng lão của Huyền Thiên quán, trong đó có một người sở hữu một con kim chu, dùng linh dược cho nó ăn, về sau càng trở nên lợi hại. Lúc đối địch, đem thần hồn bám vào trên thân thể con kim chu, vô cùng linh động quỷ dị, có thể phun ra tơ nhện, nếu như bị dính vào trong lưới nhện, thì ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ tiên thiên cũng khó có thể thoát thân được, chỉ còn đường nằm chờ chết mà thôi.
Xích Truy Dương nói.
- Thân ngoại chi thân.
Hồng Dịch gật đầu. Hắn cũng biết, người tu đạo, khi luyện đến cảnh giới phụ thể có thể tùy ý bám vào cơ thể huyết nhục của các loài khác, không chế hành động. Những cao thủ có bản lĩnh có thể sử dụng lực lượng cường đại của động vật. Những loại động vật này sau khi phục dụng linh dược càng trở nên thần thông, khi đối địch có thể tùy tiện giương tay nhấc chân giết địch, trở thành một thân ngoại chi thân.
Giống như loại kim chu này, vô cùng lợi hại, chỉ sợ có thể ngang với một vị đại tông sư quyền pháp.
- Nếu như là kim chu, chúng ta liền đi bắt nó lại. Sau này để cho Dịch ca ca tu luyện thân ngoại chi thân gì gì đó.
Tiểu Mục ngẩng đầu lên nói.
- Đây chẳng qua cũng là suy đoán mà thôi. Nhưng hôm nay chúng ta muốn lên đường qua Nam Châu cổ đạo, nếu có hung vật như vậy thì cần phải chú ý một chút.
Hồng Dịch vừa ăn cơm vừa gắp thức ăn.
Đúng lúc này, từ dưới lầu vang lên những tiếng bước chân, đồng thời một loạt thanh âm lanh lảnh của nữ nhân từ dưới lầu vang lên:
- Tiểu nhị, trên lầu hiện giờ có ai không? Nếu có thì lập tức đuổi xuống, nếu như lại nhốn nháo như dưới lầu thế kia, khiến chúng ta ăn cơm mất ngon thì tửu lầu của các ngươi cũng có thể đóng cửa được rồi đấy.
- Những kẻ này là ai? Lời lẽ sao lại ngang ngược như vậy?
Hồng Dịch lắng tai nghe.
Truyện khác cùng thể loại
948 chương
3611 chương
20 chương
1089 chương
970 chương