Dương Thần

Chương 10 : Hung hiểm đích liệp hồ.

Mấy ngày này, Hồng Dịch sống trong sơn cốc thâm sâu nơi tây sơn, chơi đùa giữa mấy vạn thư sách điển tịch, mọi phiền muộn trong cuộc sống gần như biến mất. Điển tịch, tàng thư bên trong thạch thất, so với tàng thư của bất kì gia đình quyền quý nào cũng đều phong phú hơn, không tính đến thư khố hoàng gia, thì hầu như không có gì có thể so sánh được. Thương cảm thay cho Hồng Dịch hơn mười năm đọc sách, toàn là mượn sách sao chép lại mà đọc, có bao giờ gặp được tình cảnh như thế này? Cả một nhà đầy sách để cho hắn đọc. "Thư khố Đại thiện tự, có đúng là do hồ tộc các muội mang về hay không? Nhiều sách như vậy, các muội làm sao mang ra được?" Đọc sách suốt ba ngày, cuối cùng cũng phân loại được gần một nửa số sách, nhân lúc nghỉ ngơi, Hồng Dịch xuất thần hồn khỏi xác, cùng ba tiểu bạch hồ ly nói chuyện phiếm. Ba tiểu bạch hồ ly tiểu Tang, tiểu Thù, tiểu Phỉ cùng Hồng Dịch nói chuyện rất vui vẻ, mỗi ngày gọi ca ca này, ca ca kia rất vui tai. So với tình huynh muội còn muốn thân thiết hơn. Sự đơn thuần ngây thơ của hồ ly khiên trong lòng Hồng Dịch cảm nhận rất sâu sắc. "Đại thiện tự có rất nhiều sách, bọn muội chỉ mang đi chưa đến một nửa, muội cũng nghe ba mẹ muội nói, nhưng trên đường chuyển từ Trung Châu tới đây, bọn họ bị con người bắt đi." Tiểu Thù nhắc tới phụ mẫu mình tỏ rất thương tâm. "Từ Trung Châu đến Ngọc kinh, ngàn dặm xa xôi, một bầy hồ ly chuyển nhà đến, trên đường đi gặp rất nhiều nguy hiểm, nhất là tiểu Tang, tiểu Thù, tiểu Phỉ các muội ấy đều là thuần bạch hồ. Lông trên người không có một chút tạp sắc, hồ ly có da lông như vậy đều giá trị trăm ngàn lượng." Trong lòng Hồng Dịch cũng hiểu điều này. Lông hồ lý thuần bạch, trên thị trường có giá trị vô cùng cao. "Trời ban cho hồ ly bộ lông đẹp đẽ quý giá, nhưng không ban cho chúng thủ đoạn để bảo vệ mình, ai, nhưng cũng là hoàn hảo, tiểu Tang, tiểu Thù, tiểu Phỉ, các muội ấy cuối cùng cũng có thủ đoạn bảo vệ bản thân mình, không giống như ta, tay trói gà không chăt. Đúng là phải luyện võ thôi. Thần hồn xuất xác, rồi tu luyện khu vật, tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều. Đạo kinh có ghi lại, người tu đạo có căn cơ không sâu, không có phương pháp đoán luyện thần hồn cao thâm, thì có cố gắng cả đời cũng không tu luyện đến cảnh giới khu vật được." Ba ngày này, Hồng Dịch thông thuộc các điển tịch, cũng thấu hiểu không ít sách vở, tạm thời gác lại chuyện quỷ thần. Tu luyện thần có mười trình tự, định thần, xuất xác, dạ du, nhật du, khu vật, hiển hình, phụ thể, đoạt xá, lôi kiếp, dương thần. Hồng Dịch đại khái cũng biết được một chút ít đầu mối. Hắn hiện giờ đã có khả năng định thần, xuất xác nhưng chỉ là công phu tu luyện sơ bộ, thậm chí cũng không tính toán đi dần từng bước một. Khi thần hồn xuất xác, bước tiếp theo là rời xa thân thể du lãng ra ngoài. Cũng giống như người rời khỏi thuyền giữa biển, bắt đầu làm quen với thuỷ tính. Dạ du cũng có nhiều hạn chế, ví dụ như chỉ có thể bắt đầu vào đêm đen không có gió, khi thần hồn dần dần cường đại, mới có thể phiêu du trong đêm trăng gió nhẹ. Dạo chơi ban đêm cũng như dạo nhật du. Nhưng nhật du ban ngày so với dạ du thì nguy hiểm hơn rất nhiều. Ánh mặt trời bạo liệt, thần hồn không chịu nổi ánh mặt trởi tẩy lễ. Có thể nói là thấy ánh sáng là chết. Xuất xác ban ngày dạo chơi, chẳng khác nào trong lúc gió to sóng lớn rời thuyền nhảy xuống biển. Đấy cũng là nguyên nhân vào ban ngày không có quỷ quái âm hồn xuất hiện. Đương nhiên thần hồn có thể dạo chơi ban ngày, không sợ ánh sáng mặt trời, cũng là khi thần hồn đã trở nên cường đại. Khi mà thần hồn trở lên cường đại có khả năng nhật du, thì thần hồn sẽ tiến thêm một bước lớn nữa, đó là có thể khu động được vật thể. Đến bước này, người tu luyện có thể dùng phi kiếm ám sát, cũng như xạ kích cung nỏ. Dựa vào đấy mà tự bảo vệ mình. Trước đây, người tu luyện tự bảo vệ thân mình chủ yếu dựa vào quyền cước. Thân thể càng mạnh, thần hồn càng có thể xuất ra càng lâu, như Hồng Dịch biết rằng, thần hồn xuất xác càng lâu, thân thể sẽ dần dần suy yếu. Nếu như xuất xác hai ngày một đêm, thân thể cũng như người chết đói chết khát, không chết cũng bị bệnh nặng. Hồng Dịch đọc Đạo kinh suốt ba ngày, cũng có chút hiểu biết đối với tiên thuật khu vật. Còn về phần sau như hiện hình, phụ thể, đoạt xá, lôi kiếp, dương thần thì đạo kinh cũng không ghi lại. Nhưng những ghi chép bên trong, có rất nhiều người tu tiên cả đời cũng không luyện được đến bước thần hồn khu vật. "Bên trong Võ kinh có ghi lại mấy phương pháp vận động cơ nhục căn bản, ta nên tìm thời gian luyện tập một chút. Thân xác có cường tráng, thần hồn xuất xác mới có thể lâu hơn một chút." Hồng Dịch hạ quyết tâm, bắt đầu luyện võ. Vương triều đại Kiền dùng võ lập quốc, dùng văn trị quốc, văn có thể làm quan, võ có thể phong tước. Vì danh phận mẫu thân hai thứ này đối với Hồng Dịch là không thể thiếu. Huống hồ, tu tiên luyện võ, đều có cùng một mục đích chung. Hồng Dịch đọc Đạo kinh ba ngày, cũng hiểu được, các động tác thủ bí quyết trước khi thần hồn xuất xác cũng không phải là vô ích, đó cũng là một số động tác phức tạp nhằm rèn luyện thân thể, điều hoà hô hấp. Mục đích cũng để rèn đúc cơ thể. Trong Hầu phủ, hắn không có một cơ hội luyện võ. Hiện giờ ở đây, cuối cùng cũng có một cơ hội luyện tập. Tuy rằng luyện võ không phải là một việc đơn giản, nhưng Hồng Dịch cũng không muốn phải học võ công cao thâm, mà chỉ muốn rèn luyện thân thể bản thân cứng cáp một chút, dần dần từng bước một mà tiến. Hồng Dịch biết mình còn trẻ, cũng có đủ thời gian. "Vượt khoa cử, đạt công danh, lập chiến công, phong tước vị. Những việc này phải từng bước từng bước mà làm. Nói tóm lại, trước tiên luyện cho cơ thể cường tráng, thay đổi tình trạng tay trói gà không chặt đã." .................................................. ................... Trận tuyết lớn đầu tiên của vương triều đại Kiền trong suốt sáu mươi năm qua cuối cùng cũng phủ xuống. Tuyết vô cùng lớn, những bông tuyết như lông ngỗng ùn ùn kéo đến, trắng như bông, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau rơi xuống. Tây sơn Ngọc kinh thành nổi lên bão tuyết, khí trời lạnh lẽo đến kinh người. Tuy khí trời như vậy, nhưng bên trong u cốc nơi thâm sơn rừng rậm vẫn mang một vẻ an tĩnh đặc biệt. Vô cùng thích hợp với viêc đọc sách viết chữ, tìm hiểu kiến thức. Bên ngoài trời lạnh, nước đóng thành băng, thế nhưng bên trong thạch thất của hồ ly u cốc lại ấm áp dạt dào. Bởi vì trong này đốt mấy bồn than rất lớn. Toàn bộ hai bên thạch thất có những tiểu khẩu nhỏ bằng nắm tay người, hình như là do nhân công đào ra. Đào rất xảo diệu, vừa để ánh sáng chiếu vào, vừa có thể thông khí, nhưng không cho gió luồn vào. Hồng Dịch đang ngồi phía trước thạch thất nghiềm ngẫm Võ kinh. Bên cạnh là tiểu Thù, tiểu Tang, tiểu Phỉ ba tiểu bạch hồ đang đứng xung quanh một chiếc bình sứ lớn, từ bên trong bình sứ toả ra một hương vị gà. Là gà hấp cách thuỷ. Gà ở đây là gà núi tuyệt hảo, trong núi thường ăn hạt thông, hương vị khi hấp cách thuỷ mang theo mùi thơm của hạt thông. Đây là gà rừng mà bầy hồ ly nhân lúc trời chưa đổ tuyết bắt được. Nói là mang cho Hồng Dịch dùng thêm. Bên trong thạch thất có cất giữ lương thực, đủ muối củi gạo, nước tương, đồ gia vị mọi thứ cũng đủ cả. Đúng là không phải lo sợ gió to tuyết lớn. Ở trong sơn cốc vài ngày, Hồng Dịch biết được bầy hồ ly này đã hoàn toàn thoát khỏi cảnh ăn sống nuốt tươi giống như cầm thú, không chỉ đọc sách viết chữ, mà còn học tiếng người, học thức ăn loài người, làm cơm, ăn muối, dầu mỡ, ngủ trên giường chiếu đặt trong sơn động, đồng thời hàng ngày đều quét tước vệ sinh , tắm rửa, tất cả đều ngăn nắp sạch sẽ. Ngoài thạch thất còn có mấy căn phòng nhỏ, trong phòng có một ít hồ lý lười biếng nằm ngủ trên mặt đất, bộ dạng lười nhác. Tuy rằng là một tổ hồ ly, nhưng không có một chút mùi tanh nào, cũng không ảnh hưởng đến việc đọc sách của Hồng Dịch. Đồ lão hồ ly mặc dù đang ở trong thạch thất những vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là thần hồn xuất xác dạo chơi bên ngoài. Trời đổ tuyết lớn như vậy, lão hồ ly tu hành có chút tinh thâm muốn đi ra ngoài dạo chơi, thứ nhất là đề phòng thợ săn lợi dụng tuyết rơi để đi săn, thứ hai là rèn luyện thêm lực lượng thần hồn. "Luyện võ thật là khó khăn a, có nhiều điều cấm kỵ đến vậy. Không có sư phụ chỉ điểm, tự mày mò, rất dễ lầm đường." Hồng Dịch nhìn nhìn, khép quyển Võ kinh lại, trong đầu dâng lên một trận mất mát. Mấy ngày nay nghiền ngẫm sách vở, hắn cũng nắm sơ qua một chút đạo lý võ học. Tu luyện võ học cũng không phải là một chuyện dễ dàng, đầu tiên,ở phương diện ăn uống, cũng có rất nhiều chú ý. Tính qua một chút, cấu tạo cơ thể một người rất phức tạp tinh xảo, nếu chỉ không để ý một chút sẽ lạc lối. Bước đầu tiên là luyện nhục, trong võ kinh có ghi lại hơn trăm loại thủ pháp, hơn mười loại võ học, cũng không biết đâu là ưu điểm đâu là nhược điểm, trong khi luyện có xảy ra dị dạng gì không. Hơn nữa Hồng Dịch cũng hiểu rằng, vương triều đại Kiền biên soạn Võ kinh, chỉ sợ bên trong có nhiều chỗ không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, Hồng Dịch cũng không luyện bừa bãi. "Xem ra có một đạo võ học, thật là khó nắm bắt. Khó trách khoa cử vương triều đại Kiền ta bỏ mục cưỡi ngựa bắn cung. Người bình thường đâu có cơ hội luyện tập? Chắc chờ Nguyên Phi cô nương xuất hiện, sẽ tìm nàng đề hỏi lại, người đọc sách không sợ xấu hổ mà học hỏi. " Bầy hồ ly cũng không học võ công, võ thuật là nhằm vào cơ thể con người để tu luyện, bọn họ là thân hồ, cũng không cần thiết. .............................. Tây sơn. Trong đám loạn tuyết, một kỵ mã ăn mặc hoa quý bên ngoài khoác áo choàng , mang theo chó săn, bối cung tiến vào trong núi. Đoàn người này là đám vương công quý tộc rất có địa vị và tiền tài. Từ đám ngựa bọn họ cưỡi cũng thấy được điều đó. Những con ngựa này, mỗi con dài hơn một trượng, cao tám thước, trong gió tuyết thở ra bạch khí cường liệt, đôi mắt mở to trong gió tuyết, không một chút sợ hãi lạnh giá. Thân ngựa cường tráng hữu lực, bốn vó thon dài, cả người không một chút tạp sắc, lông mao toả sáng bóng loáng, những điều này chứng tỏ những con ngựa này không phải là loại bình thường. Nếu như có người trong vương triều đại Kiền giỏi việc nuôi ngựa hẳn có thể nhận ra được, những con ngựa này đều là Hoả Vân mã của Hoả La quốc nơi vực ngoại, toàn thân chúng đỏ sẫm, khi chạy tựa như đám mây lửa, nên mới được gọi là Hoả Vân. Loại ngựa này không ăn cỏ khô, mỗi bữa đều ăn đậu tương trộn lẫn với trứng gà, hơn nữa cần chú trọng, ở vương triều đại Kiền, mỗi con ngựa như vậy phải phân công bốn mã phu, ngày đêm chăm sóc. Điều này người thường căn bản không thể làm được. Thế nhưng loại ngựa này khi chạy, cực kì nhanh, lực kiềm chế rất mạnh, chở người ngày đi nghìn dặm, lại có thêm linh tính, gặp được chủ nhân thì không bỏ đi bao giờ. Đúng là các gia tộc phú hào vương công, hầu, bá không tiếc tốn mấy nghìn kim để có được thứ tốt như vậy. Đám người vào núi, cưỡi ngựa có hai nam hai nữa, phía sau còn có mấy người ăn mặc đơn bạc đi theo phía sau ngựa, những người này không sợ giá rét, nhãn thần lãnh ngạo, hành tẩu như gió, đi theo ngựa mà không bị tụt lại chút nào. Rất rõ ràng, những người này đều là những cao thủ hộ vệ mà phủ đệ vương công nuôi dưỡng. "Quận chúa, hôm trước nghe trong cung truyền đến tin rằng, Nguyên Phi nương nương không biết vì sao được sắc phong Hoàng quý phi." Trong bốn người đó, có một thiếu niên, chính là tiểu Lý quốc công Cảnh Vũ Hành. Nữ nhân còn lại là Hồng Tuyết Kiều. Còn một đôi nam nữ khác càng mang vẻ ung dung tôn quý. Đôi nam nữ này đều khoác áo choàng làm từ da thuần bạch hồ, tuyết rơi lên mặt áo choàng đều nhẹ rung lên rồi tự động tuột xuống, giống như nước chảy lá sen. Nữ nhân này là quận chúa của Vinh thân vương trong Ngọc kinh thành, được hoàng đế ban cho phong hào là Vĩnh Xuân. Vĩnh Xuân quận chúa. Còn nam nhân kia, vóc người cực cao, mũi thẳng, mắt ưng, tuy rằng không được phong độ như Cảnh Vũ Hành, nhưng toàn thân có một loại khí chất nhiếp nhân. Đây chính là thế tử của Thành thân vương, Dương Đồng. "Nghe các thái giám trong cung truyền ra, chuyện là hoàng thượng thỉnh thoảng hỏi chúng phi tử, hỏi rằng thiên hạ vật gì là lớn nhất, chúng phi tử không có đáp án thoả đáng, cuối cùng chỉ có Nguyên phi nói rằng đạo lý là lớn nhất, khiến tâm rồng của hoàng thưởng vui mừng, tựu gia phong là hoàng quý phi." Vĩnh Xuân quận chúa trả lời vấn đề của Cảnh Vũ Hành. Gâu, gâu, gâu..... Đúng lúc này, mười con chó săn chạy trước sủa ầm ĩ, đồng thời lúc những con chó săn này sủa gâu gâu, toàn thân chúng căng lên, lông dựng ngược thẳng đứng lên như nhím. Những con chó săn này đều có kích thước như những con nghé con, hàm răng sắc bén, thần thái hung mãnh, tựa giống như sư tử. Đây là Ngao khuyển, ba đến bốn con ngao khuyển là có thể cắn nát một con mãnh hổ! Hiện giờ bốn nam nữ này đi săn, dẫn theo hơn mười con ngao khuyển, chứng tỏ rằng quyết tâm săn được con mồi. Thế tử Thành thân vương Dương Đồng lập tức giương tay lên, một thanh trường cung xuất hiện trong tay. "Thuần hồ có linh tính, còn có chút thủ đoạn. Nhưng lần này quyết không trốn thoát được lòng bàn tay chúng ta. Với đàn Ngao khuyên này,cũng có thể nhìn thấu năng lực quỷ quái của chúng."