—o0o— Sau khi chấm dứt Lễ Phân loại, cụ Dumbledore đứng lên, mọi người thấy thế cũng dần im lặng, “Có một số việc thầy muốn thông báo cho các trò thừa dịp các trò chưa bị đám đồ ăn mỹ vị làm ngây ngất.” Giọng nói cụ trước nay vẫn chưa từng nghiêm túc, Harry ngẩng đầu nhìn về phía cụ Dumbledore, ngạc nhiên nhìn thấy sự tức giận trong mắt cụ, “Thầy nhận được thông báo của bộ trưởng, vì bảo vệ những phù thủy thành niên không bị tù nhân đã trốn ngục tấn công thì Bộ Pháp thuật sẽ để Giám ngục canh gác tại các cổng ra của trường từ ngày mai. Thầy nghiêm túc cảnh cáo, bất kỳ ai khi chưa được phép sẽ không thể tự tiện rời khỏi trường, phải nhớ kỹ, bất cứ thần chú che dấu nào cũng không hề có hiệu quả đối với Giám ngục.” Quả nhiên là vậy, Harry cau mày nghĩ, đây không phải là một sinh vật tốt lành gì. May mắn cậu đã tìm được chú Sirius trước Bộ Pháp thuật, nói cách khác nếu để chú Sirius đến đây tìm mình thì thật sự rất nguy hiểm. Nghĩ đến chú Sirius vẫn còn đang tĩnh dưỡng tại biệt thự Potter, ánh mắt Harry dần trở nên dịu dàng. Cậu biết nên chăm sóc như thế nào đối với một người bị nhốt tại Azkaban trong một khoảng thời gian dài. Cậu đã viết những gì cần chú ý đưa cho July, nhờ nó chăm sóc tốt cho chú Sirius, July rất kích động mà tỏ vẻ sẽ chấp hành mệnh lệnh của Harry. Harry đoán đến khi cậu trở về sẽ nhìn thấy một ba đỡ đầu hoàn toàn khỏe mạnh. “A, quần lót Merlin, Fudge nghĩ gì vậy chứ!” Draco bất mãn kêu bên tai Harry, “Nếu đám Giám ngục đó tự nhiên nổi điên thì làm sao giờ, nếu chúng vọt vào thì chúng ta xong đời!” “Không nghiêm trọng như vậy, chúng sẽ cho cậu một nụ hôn say đắm thôi.” Blasie ác ý cười. Trong đầu Draco đang hình dung viên Giám ngục theo những gì nghe được từ ba, nghĩ đến cái thứ không biết là gì bên trong cái áo choàng màu đen lại tiến tới ‘hôn’ cậu, không khỏi rùng mình. Merlin, đáng sợ lắm đó! “Hiệu trưởng nói chúng sẽ canh giữ bên ngoài nên chắc không có vấn đề gì đâu. Chúng ta mới năm thứ hai nên chưa thể đi đến Hogsmead, không cần lo lắng quá nhiều làm gì.” Harry an ủi nói, “Chẳng qua nói thật, phương pháp này thật không tốt tí nào… A, trời ạ.” Đột nhiên cảm thấy đau đớn, tay Harry ôm trán, chuyện gì vậy? Quirrel đã biến mất rồi, Trường Sinh Linh Giá trong đầu cũng không còn nữa, vết sẹo này phải không đau nữa mới đúng chứ. “Harry, làm sao vậy?” Draco lo lắng hỏi. “Không có gì, chỉ là hơi đau tí thôi…” Harry xoa xoa cái trán rồi nhìn xung quanh Slytherin, cuối cùng cậu nhìn thấy được một cậu bé vẻ mặt lạnh lùng bên tay trái Kurt khoảng hai ghế, hơn nữa Harry để ý đó là vị trí của năm thứ nhất. “Draco, cậu biết cậu nhóc kia không?” Harry vụng trộm chỉ chỉ tên nhóc kia. Draco nhìn theo ngón tay Harry, khi nhìn thấy thằng bé kia thì lộ ra vẻ mặt chán ghét, “À, mình biết, Zedilavise Lestrange, gia tộc Lestrange đã gần như lụi bại rồi, cậu ta chắc là đứa nhóc cuối cùng trong gia tộc.” “Xem ra cậu không thích cậu ta lắm?” Harry khó hiểu hỏi. “Mẹ mình có một người chị ruột đã từng thân thiết nhất với mẹ nhưng khi dì gả vào gia tộc Lestrange thì dì trở nên rất điên cuồng. Mình không thích dì ấy, dì ấy là một đầy tớ điên cuồng của vị kia.” Khi cậu còn chưa hiểu chuyện thì người dì này đã bị tống vào Azkaban rồi, những chuyện liên quan đến dì đều do mẹ kể lại, Draco cực kỳ không thích dì vì dì ấy rất thích dùng Crucio tra tấn người khác. “Bellatrix…” Mụ đàn bà điên kia… “Gia tộc Lestrange đều là Tử thần Thực tử hết hả?” “Có thể nói như vậy.” Draco nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Harry không nói gì, mặt đầy suy nghĩ rồi ăn đám thức ăn không biết mùi vị gì trong cái đĩa trước mặt. Lestrange… Thành viên gia tộc này hầu như đều là đầy tớ trung thành của Voldemort, nhưng vì sao thằng nhóc đó lại có thể ảnh hưởng tới Trường Sinh Linh Giá trong đầu của câu chứ? Trên tay cậu ta cũng không có Trường Sinh Linh Giá nào cũng không bị Voldemort bám vào, vậy thì… vì sao? Trận tranh đoạt ngôi vị thủ tịch tối hôm đó, trong đám năm thứ hai thì Draco từ bỏ, Blaise cười rời xa, Pansy ghét bỏ ‘hành vi bạo lực’ mà không chịu khiêu chiến. Ba học sinh gia tộc lớn mạnh đều lựa chọn từ bỏ, thế nên không có một quý tộc nhỏ nào dám đi khiêu chiến Harry nữa. Kurt nhìn Harry không nhận được khiêu chiến mà tiếp tục trở thành thủ tịch, hung ác nhìn Harry như muốn xé rách cậu. Vừa nãy ngay khi cậu ta muốn đi khiêu chiến thì lại không ngờ thân thể mình cứng ngắc, không thể động đậy không thể nói chuyện. Gần như trong nháy mắt cậu ta biết có người ếm thần chú lên mình nhưng cậu ta không dám tưởng tượng đến tột cùng là ai có thể nhân lúc cậu ta lơ đãng mà ếm thần chú nữa. Cậu ta không hề đoán người đó là Kẻ Được Chọn, họ hiện tại chẳng qua chỉ là năm thứ hai, hơn nữa chương trình học năm thứ hai còn chưa bắt đầu, pháp thuật không lời không đũa phép, cậu ta dám cá dù cho là học sinh năm thứ bảy cũng chỉ có một vài người có thể làm được mà thôi. Nếu thật là Kẻ Được Chọn, vậy thì sức mạnh khủng bố này thật sự đủ để cho người khác khủng hoảng. “Rất khó tưởng tượng cậu ta lại không tìm cậu đấy,” Nhìn thủ tịch tuyên bố địa vị của Harry, Blaise nhìn về phía Kurt không hề để ý nói, “Mình còn nghĩ cậu ta sẽ một lần nữa ném cho cậu vài cái thần chú Hắc ám khác nữa chứ.” “Nếu cậu ta còn chưa nhận ra bài học thì sẽ không xứng vào Slytherin.” Pansy khinh bỉ nhìn Kurt, giọng điệu không tốt nói. “Kế tiếp là khiêu chiến năm nhất.” Nói như vậy, đám học sinh năm trên khi đã qua khiêu chiến thủ tịch thì có thể tự rời đi. Lúc còn năm nhất chẳng qua Harry là vì thân phận đặc thù mới ở lại xem, mà hiện tại lần này đám học sinh mới cũng không có mấy người thuộc về gia tộc lâu đời hay lớn mạnh gì, cho nên tự nhiên sau khi chấm dứt khiêu chiến thủ tịch năm hai thì Harry cùng nhóm bạn đi về ký túc xá. Nhưng chưa đi được mấy bước, Harry lại cảm thấy vết sẹo nhói đau. Cậu dừng chân, cau mày nhìn lại. Là Zedilavies đang khiêu chiến với một học sinh năm nhất khác, động tác thuần thục và tốc độ thi triển thần chú kia chắc chắn không phải một học sinh mới có thể làm được. Có thể nói cho dù là năm thứ hai cũng không có người nào có thể thực hiện nhanh như vậy kể cả trong thời gian nghỉ hè bọn cậu tiếp nhận huấn luyện gia tộc đi chăng nữa. Zedilavies này chắc chắn có vấn đề. Harry hạ quyết tâm phải quan sát kỹ Zedilavies nhưng quyết tâm này ngay ngày hôm sau thì biến mất khi cậu nhìn được thời khóa biểu của mình. Sáng sớm hôm nay, Harry theo thường lệ mang theo đám rắn nhỏ năm thứ hai đi ăn sáng. Vì chỗ ngồi ở Slytherin theo năm học mà tự sắp xếp hơn nữa có quy định vị trí, không ngồi lộn xộn như các Nhà khác cho nên thời khóa biểu bọn họ cũng không cần thủ tịch đến lĩnh ở chỗ chủ nhiệm rồi phát cho mọi người mà ngay trong ngày khai giảng đầu tiên, trên bàn cơm đã có thời khóa biểu viết tên của bọn họ. Trước bữa sáng Harry liếc qua thời khóa biểu, lập tức sắc mặt cậu trở nên khó coi. Tiết đầu tiên của buổi sáng lại chính là lớp của Lockhart, Merlin, thôi rồi. “Harry, sao thế?” Nhìn sắc mặt không tốt lắm của Harry, Blaise nghi hoặc hỏi. “Haizzz, tâm tình tốt của mình đều bị cái thời khóa biểu này phá hỏng rồi.” Harry buồn rầu nói. “Sao thế?” Pansy nhìn thời khóa biểu của mình, khó hiểu, “Tiết đầu tiên là lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, có gì không đúng hả?” Rất không đúng đó, không có gì làm người ta điên đầu hơn khi ngày khai giảng đầu tiên lại chính là lớp của Lockhart! Harry ở trong lòng nói nhưng bên ngoài cậu chỉ nhún vai trả lời, “Không có gì!” Nhóm rắn nhỏ năm thứ hai nhìn nhau, không biết thủ tịch nhà mình bị làm sao nữa. Trước khi bắt đầu chương trình học hai mươi phút, Harry dẫn nhóm rắn nhỏ rời khỏi sảnh đường, nhưng vừa mới ra khỏi liền nghênh đón một tia sáng, cậu gần như phản xạ giơ lên đũa phép, chờ khi cậu nhìn rõ đối phương mới thả tay đã nâng được một nửa xuống dưới. “Chào anh, Harry, em là Colin, Colin Creevey,” Đối phương đỏ mặt thở gấp, giọng nói hơi sợ hãi, “Em là học sinh năm nhất Nhà Gryffindor.” “Ừm, chào em,” Harry hơi bất đắc dĩ nói, “Xin hỏi em có chuyện gì sao?” Cậu gần như đã quên khuấy mất thằng bé Conlin thích chụp ảnh cậu. “Em muốn chụp cho anh một bức ảnh,” Colin hơi hoảng sợ nhưng lại có chút vui vẻ, “Chứng minh em đã nhìn thấy anh, anh biết em xuất thân Muggle mà, trong nhà không ai biết về pháp thuật hết á. Khi em nhận được thư báo nhập học em vui điên lên được, em có mua một ít sách về giới pháp thuật sau đó cùng ba mẹ em xem. Cả nhà em đều biết đến anh, về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách giết anh và hắn biến mất như thế nào. Ừm, ba mẹ em rất khâm phục năng lực của anh, ở ký túc xá có một bạn nói chỉ cần em dùng đúng nước rửa ảnh thì ảnh người bên trong sẽ động đậy đó,” Conlin kích động nói một hơi, khi nhìn thấy Harry không chán ghét mới nói tiếp, “Em muốn chụp một bức ảnh về anh rồi nhanh gửi về cho ba của em, bọn họ sẽ kinh ngạc lắm khi em có thể gặp được Kẻ Được Chọn của giới phù thủy. Nếu anh có thể ký tên cho em thì càng tốt.” “Quả nhiên là một Gryffindor lỗ mãng,” Colin vừa mới nói xong, Draco đầy chán ghét mở miệng, “Trò không biết nhắc tới chuyện này là một vết sẹo trong lòng Harry sao, Harry đã không chỉ một lần nói qua, nếu có thể thì cậu ấy sẽ dùng danh tiếng mà đổi lấy một gia đình ấm áp, mà trò lại đang làm gì thế này?” Hơn nữa, một sư tử nhỏ Gryffindor chạy tới trong ổ rắn chỉ vì ký tên lên ảnh? Thật sự không thể không nói hệ thần kinh của đám sư tử đều rất trơ lỳ. “Đừng nói vậy, Draco,” Harry nói với Draco, sau đó xin lỗi cười cười với Colin, “Anh rất tiếc, Colin,” Harry rất tự nhiên xưng hô tên cúng cơm của đối phương, nói thật, Colin chạy đến đây có vẻ rất lỗ mãng, nếu cậu còn xưng tên dòng họ thì cậu nhóc sẽ rất buồn, “Có lẽ chúng ta có thể tìm thời gian cho em chụp nhưng hiện tại, em biết mà, mười lăm phút sau bọn anh sẽ có tiết học mà anh thì không thể đến muộn được.” Colin vốn đang trắng bệch vì nghe Draco nói mà chậm rãi khôi phục một ít, nhưng hiển nhiên vẫn còn hoảng sợ, “Dạ, được rồi, ý em là, cám ơn anh Harry. Vậy đợi đến khi nào chúng ta rảnh sẽ nói tiếp nhé.” Nói xong, cậu nhóc trực tiếp chạy xa. “Harry, không nên nhẹ nhàng với người như thế.” Draco không đồng ý nói. “Draco, không sao.” Harry lắc đầu, “Colin không có ý xấu mà, khi chúng ta còn năm nhất cũng không phải không có người nhiệt tình giống như Colin. Chờ một khoảng thời gian sau, cậu nhóc sẽ quên chuyện này thôi.” Chỉ mong là thế, nhớ tới Colin kiếp trước lúc nào cũng cầm máy ảnh chỉ vì muốn chụp ảnh cậu, lúc đó cậu nhóc học thuộc thời khóa biểu rồi luôn luôn chào hỏi cậu, Harry đột nhiên cảm thấy lời nói của mình là không thực tế. Draco gật gật đầu nhưng không nói gì, biết tính tình của Harry, cậu nói cũng không được gì. “A, phải rồi,” Harry đột nhiên nghĩ tới cái gì dừng chân lại, xoay người nhìn nhóm rắn nhỏ, “Mấy bạn còn có ai không nắm được thần chú đóng băng không?” Thần chú đóng băng là nội dung gần cuối của năm nhất, vì không phải là thần chú thường dùng, Harry biết sẽ có rất nhiều người xem nhẹ thần chú này. Cho dù không hiểu được ý Harry nhưng vẫn có mấy người giơ tay lên. “Vậy thì khi đến phòng học mấy bạn cần phải ngồi bên cạnh những người tương đối giỏi thần chú đóng băng, hiểu không?” Vài người giơ tay nửa biết nửa không gật đầu, sau khi trải qua chuyện quỷ khổng lồ kia, nhóm học sinh năm hai có thể nói là mù quáng vâng lời Harry. “Harry, vì sao lại phải làm như vậy?” Draco đi bên cạnh Harry hỏi. “Chờ tí nữa cậu sẽ biết thôi, Draco, mình rất may mắn khi cậu không phải là fan của Lockhart.” Harry nhớ rõ Hermione từng là fan của Lockhart, năm đó cho dù lớp học đầu tiên cũng như các lớp học sau đều thất bại thì Hermione vẫn kiên trì cho rằng Lockhart rất giỏi khi có thể đánh bại được nữ thần Báo Tử. Cho tới tận khi chuyện Phòng chứa bí mật xảy ra thì Hermione mới thực sự thất vọng. Nói đến Hermione, Harry hy vọng Hermione có thể nhanh chóng nhận ra bộ mặt thật của Lockhart. Nhìn Harry không ngay lập tức trả lời cậu mà đi tới phòng học, Draco hơi kinh ngạc nhướng mày. Harry đều rất lễ phép với mọi người, thậm chí là ông thầy giám thị không thể làm cho người khác thích mà Harry cũng chiếm được hảo cảm, mà giờ đây Harry lại xưng tên dòng họ của giáo sư mới tới, xem ra Harry rất chán ghét ông giáo sư mới này. Mà, hơn mười phút trôi qua, sau khi tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bắt đầu, nhóm rắn nhỏ năm hai mới rốt cuộc hiểu được tại sao Harry lại có thể xưng hô như thế với vị giáo sư này, bởi vì đối phương căn bản không có tư cách làm giáo sư! – Hết chương 45 –