Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy
Chương 22
—o0o—
Tám giờ kém mười phút, Harry đi tới gõ cửa hầm.
Cửa mở, đập vào mắt là vẻ mặt nghiêm túc không đổi của thầy Snape.
“Con đến cấm túc, thưa thầy.” Giọng điệu Harry nghe như rất vui vẻ, không hề bị thầy Snape dọa.
Thầy Snape hừ một tiếng, nghiêng người, “Xem ra trò rất vui vẻ, trò Potter.”
“Trên thực tế, nếu con có vẻ rất khổ sở mà thầy có thể miễn cấm túc tối nay thì con sẽ khóc trước mặt thầy ngay bây giờ khiến thầy buông tha cho con, nhưng thật sự thật thì,” Harry nhún vai, theo thầy Snape đi vào, “Chúng ta đều biết đây là chuyện không có khả năng.”
“Trò tự hiểu được là tốt,“ Hiển nhiên đối với việc Harry không bị khủng hoảng, thầy Snape có vẻ rất buồn bực, “Quả thật là không có khả năng.”
“Vậy thì nội dung cấm túc của con là gì ạ?” Harry ung dung hỏi.
“Chỗ đó,” Thầy Snape nói, “Tách da sư tử, đó là dược liệu mà ngày mai năm lớp sáu sẽ học, nếu làm hỏng, trò tự mình đi Rừng Cấm tìm nguyên liệu bổ sung.”
“Ồ, hóa ra thầy không ngại để con một mình tới Rừng Cấm.” Harry giật mình hiểu ra tự nói.
“Chết tiệt, Rừng Cấm đối với trò mà nói không phải giống vườn hoa trong nhà hay sao?” Đối phương hình như không thể nhịn được nữa, không kiên nhẫn quát. Lúc sau tựa hồ nhớ đến cái gì, mở miệng rồi chỉ vào xác sư tử, lớn tiếng ra lệnh, “Trò ngay lập tức tiến hành cấm túc, ngay bây giờ!”
“Dạ, thưa giáo sư.” Harry lười biếng nói, cũng không quản thầy Snape gần như muốn đem cậu bóp chết, lắc lư đi tới trước xác con sư tử kia.
Sinh vật này cũng không lớn hơn được bao nhiêu so với sinh vật giáp xác nhưng da của nó còn cứng hơn cả mai rùa. Chính xác thì cả da lẫn thịt bên trong của nó lại có hiệu quả khác biệt, phương pháp điều chế cũng không hề giống nhau, cho nên cần bắt buộc tách riêng da và thịt. Nếu không, chỉ cần đem nguyên con sư tử nhỏ bỏ vào vạc, thế nào cũng làm nổ vạc giống như Neville. Đây cũng không phải chỉ là Neville bây giờ mà là sau khi lớn lên trở thành giáo sư, uy lực làm nổ vạc không hề thua với uy lực thuốc nổ loại nhỏ của Muggle chút nào.
Harry nghĩ, vì không để ngày mai phòng học năm lớp sáu phát sinh nổ vạc, cậu cảm thấy tốt nhất nên dốc lòng xử lý.
Xử lý da sư tử kỳ thật cũng không quá khó khăn, chỉ khó ở chỗ không thể đem một chút thịt nào dính trên da được, bởi vì dù lưu lại một chút thôi cũng sẽ điều chế ra một loại độc dược khác hẳn.
Harry cầm lấy lưỡi dao bạc, nhẹ nhàng cắt đuôi, cắt tứ chi rồi cắt đầu, như vậy đã phân tách xong cơ thể chúng.
Harry đối với đám xác sư tử còn lại cũng làm y như vậy, phương pháp này không chỉ có thể tách ra toàn bộ da còn tiết kiệm thời gian, nếu nhanh chút nữa thì chưa đến chín rưỡi cậu có thể trở về.
Lúc này Harry đang bận phân tách, vì chuyên chú cho nên cậu không phát hiện thầy Snape phía sau sửa bải tập đã theo dõi cậu từ lâu, ngay cả bút đều đã buông xuống.
Có lẽ ngay từ đầu là sợ hãi Harry làm hủy nguyên liệu độc dược, cho nên trong lúc chấm bài, Snape không yên lòng quan sát cậu, nhưng sau khi nhìn tới phương pháp của Harry, Snape nhíu mày, vẫn không nói gì, tùy ý Harry xử lý xác sư tử, phân tách đầy đủ cơ thể rồi lại tách da ra.
Trong lúc này, sắc mặt Snape chuyển sang nghi ngờ, khiếp sợ, không thể tin được nhưng vẫn chưa biểu lộ ra ngoài.
Chín giờ hai mươi phút, Harry hoàn thành nhiệm vụ, rửa tay bên bồn rửa thầy Snape đã đặt bên cạnh, mới thoải mái quay lại nói với thầy Snape, “Giáo sư, con muốn nói làm chuyện này thật sự là không hề thoải mái, khó trách thầy lại muốn xin làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chuẩn bị dược liệu quả thực là ác mộng.”
Thầy Snape nghe cậu nói, không nói gì thêm, mà đi lên phía trước cẩn thận kiểm tra hiệu quả Harry làm việc.
Anh đem da đã được tách ra để lên trên khay, tinh tế kiểm tra.
Chỉ cần nhìn xem da tốt hay xấu sẽ biết được da này có lưu lại thịt ở bên trong hay không.
Mà Snape càng kiểm tra, vẻ mặt càng khó tin.
“Mi là ai?” Sau một hồi lặng im, thầy Snape nói ra câu đầu tiên.
“Giáo sư?” Harry không hiểu nhìn thầy.
Thầy Snape nháy mắt xoay người, đũa phép chỉ thẳng vào Harry, ánh mắt trống rỗng – Harry biết thầy lại đang dùng Bế quan Bí thuật – hơn nữa vẻ mặt cực kỳ cảnh giác, tựa hồ chỉ cần Harry động một cái, thầy sẽ ếm cho cậu một thần chú Hắc ám.
“Giáo sư, con không hiểu.” Harry vô tội nói.
“Không hiểu?” Thầy Snape cười lạnh, “Mi hẳn là biết, cho dù mi xem nội dung sách năm thứ nhất cũng không có dạy mi về sư tử nhỏ lại càng không dạy mi xử lý xác sư tử nhỏ đó như thế nào. Bởi vì đơn giản trên đó nội dung chỉ sơ lược, đề cập tới chúng nó phải đến sách giáo khoa năm thứ sáu mới có, hơn nữa bên trong cũng không dạy học sinh dùng lưỡi dao bạc, rất nhiều người sẽ lựa chọn dùng kéo để cắt chúng ra. Mà vừa mới mi không liếc mắt một cái tới kéo mà ta đặt bên cạnh, nếu mi thực sự là học sinh năm nhất, như vậy ta chỉ sợ ta không thể hoài nghi mi, Potter, không,” Thầy đem đũa phép lên trên cao một chút chỉ vào mắt Harry, “Mi đến tột cùng là ai?”
Ầy, chết tiệt thật, cậu quên mắt cách xử lý xác sư tử này vốn là dùng kéo từng chút một tách da và thịt, mà phương pháp hiện tại lại là phương pháp Hoàng Tử Lai nâng cấp lên. Haizz, trong sáu năm học ở trường lúc trước, Harry chỉ có thành tích độc dược năm thứ sáu mới tính là ổn, mà nguyên nhân chính là được sự trợ giúp từ Hoàng Tử Lai. Nhiều năm như vậy, cậu có thể điều chế tốt được độc dược chính là do năm thứ sáu, những thứ liên quan cậu đều xử lý tốt. Chính bởi vì năm thứ sáu đề cập qua nhiều loại nguyên liệu độc dược, mà tình huống này đến tận khi hơn hai trăm tuổi mất đi vẫn duy trì không hề thay đổi.
Mà ngày hôm nay, cậu hiển nhiên đã quên điều này, Hoàng Tử Lai chân chính đang ở bên cạnh, mình lại dùng phương pháp xử lý mà thầy phát minh đi xử lý độc dược, Merlin, người là ghen tị mấy năm nay con sinh hoạt nhàn nhã hay sao?
“Sao, không nói được?” Thầy Snape hơi nheo nheo mắt, nhưng tay vẫn nắm chặt đũa phép, “Ta cũng không tin tưởng trong biệt thự Potter mi lại có thể tìm được phương pháp xử lý này, nên biết Potter là một quý tộc đời đời Gryffindor.” Cho nên nói, ở đó không một ai xuất sắc về độc dược cả.
“Nếu mi không nói, có lẽ ta cần phải dùng đến phương pháp khác trợ giúp một chút?” Ngữ khí thầy Snape rất nhẹ, nhưng lại khiến cho Harry lạnh xương sống, “Có lẽ, cậu Potter đây đã nghe qua Chân Dược rồi? Cần phải biết nơi này của ta có rất nhiều, mà chỉ cần ba giọt là đã có thể biết được toàn bộ bí mật của mi.”
Ầy, chết tiệt, cậu biết lão dơi già có thể làm được chuyện này, bởi vì thực rõ ràng hiệu trưởng Dumbldore cũng nghi hoặc hành tung mình mấy năm gần đây. Nếu thầy Snape cho mình dùng Chân Dược, cậu biết sẽ được cụ Dumbledore ngầm đồng ý, mà thân là bậc thầy độc dược vĩ đại nhất, Chân Dược mà y điều chế chắc chắn Harry không thể chống cự.
“Hiện tại mi nói hay ta sẽ dùng độc dược, cho ngươi tự mình lựa chọn, ta tin tưởng, một phương pháp khác, tuyệt đối mi sẽ không thích.” Thầy Snape dùng thần chú không đũa phép đưa tới một bình Chân Dược trước mặt Harry, chất lỏng trong suốt ánh lên tia sáng, có vẻ vàng óng ánh, tuy rằng màu sắc cực kỳ xinh đẹp nhưng Harry tuyệt đối không muốn nuốt nó xuống bụng một chút nào.
Harry nuốt nuốt nước miếng, thoáng lui về phía sau một bước.
Cậu…Thật sự không muốn uống cái này, nếu không còn không biết thầy Snape có thể từ trong miệng mình lôi ra cái gì.
“Kiên nhẫn của ta có hạn, cậu Potter.” Thầy Snape thoạt nhìn không kiên nhẫn, cảnh cáo Harry một cái.
“Thưa ngài, nên biết rằng, là một Slytherin, kiên nhẫn chính là một yêu cầu bắt buộc.” Harry ý đồ muốn nói sang chuyện khác.
“Kiên nhẫn, kiên nhẫn đối với một Gryffindor không có tác dụng nào.” Thầy Snape châm chọc nói, “Bởi vì bọn chúng có thể so với đầu óc của một con quỷ khổng lồ sẽ làm bất cứ ai mất đi kiên nhẫn. Hiện tại, nói cho ta, cậu Potter, cuối cùng là mi ẩn chứa bí mật gì?”
“Con……”
“Sev à, người anh em, tôi đã đề nghị cậu rất nhiều lần rồi, cậu nên tẩy rửa lò sưởi đi.” Giọng nói oán giận từ bên trong lò sưởi đang rực lửa vang lên, chỉ thấy ông Lucius không ngừng phủi tro bụi trên quần áo, cuối cùng mới chú ý tới tình huống trước măt. “A, xem tôi tới không phải lúc rồi.”
“Chết tiệt, Lucius, đây là lễ nghi quý tộc của anh sao, không mời mà đến, hả?” Âm tiết cuối cùng được nâng cao biểu hiện thầy Snape đang phẫn nộ, “Hay là nói, anh bị độc dược dung mạo ăn lên đầu óc, đã làm cho anh ngoài việc chỉnh trang cái hình dáng bên ngoài thì không còn duy trì vận chuyển đầu óc một cách bình thường nữa!”
“Ôi, Sev, đừng tức giận như vậy,” Ông Lucius tự động loại bỏ nọc độc của thầy Snape, “Nên biết rằng, lúc trước tôi tới nơi này cậu cũng không tức giận đến vậy, hay là vì cậu đang có khách? Là Kẻ Được Chọn của chúng ta?”
“Ngài Malfoy, buổi tối vui vẻ,” Harry ưu nhã chào ông Lucius, “Cháu chỉ là đang cùng giáo sư thảo luận phương pháp xử lý da sư tử mà thôi, kỳ thật cháu đã thực hiện xong nội dung cấm túc đêm nay rồi. Vậy thì xin lỗi, cháu cần phải trở về, nên biết rằng, sau giờ giới nghiêm thì học sinh không nên đi lại lắc lư trong vườn trường.” Nói xong cũng không để ý tới đũa phép của thầy Snape còn đang chỉ vào cậu, ngay lập tức rời khỏi hầm.
Cậu hoài nghi nếu mình vẫn còn đứng ở nơi đó sẽ bị thầy Snape tra ra được cái gì.
“Sev, tôi không tin tưởng trước khi tôi đến thì hai người đang thảo luận phương pháp mới xử lý độc dược,” Ông Lucius ngồi lên sô pha, “Nên biết rằng thảo luận bình thường cũng không cần dùng đũa phép.”
“Potter này có vấn đề, mà lúc nãy nếu anh đến chậm một phút đồng hồ thôi tôi đã có thể lấy được tin tức từ miệng cậu ta rồi.” Snape chỉ trích thẳng thừng việc Lucius tới chơi, “Mà lần này để cậu ta thoát được lần sau sẽ rất khó bắt được cậu ta, mà cũng cực kỳ phiền phức.”
“Ha ha, còn có chuyện cậu không giải quyết được sao,” Lucius cực kỳ hiểu biết năng lực của bạn tốt, “Cậu là chủ nhiệm của cậu ta, cậu ta không thể nào trốn tránh mãi được. Sẽ có một ngày cậu có thể lấy lý do phạt cấm túc mà bắt cậu ta nói ra bí mật của chính mình.”
“Chỉ hy vọng rằng lúc đó anh sẽ không đột nhiên tới quấy rầy tôi.” Snape canh cánh trong lòng nói.
“Nhưng nhớ nói cho tôi biết đến tột cùng là vì sao, một Kẻ Được Chọn còn chưa nhập học đã có thể sử dụng thần chú không đũa phép lại còn là thần chú Hắc ám cao siêu, việc này tôi cực kỳ băn khoăn.” Trong ấn tượng của anh, không ai có thể làm được điều này, kể cả là Chúa tể Hắc ám nghe ba nói cũng là phải đến năm thứ hai mới học được.
Harry Potter thật sự còn mạnh hơn cả Chúa tể Hắc ám sao?
– Hết chương 21 –
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
43 chương
40 chương
7 chương
128 chương
14 chương
19 chương