Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 38 : Khi xúc cúc bắt đầu [ nhất ]

Lí Phúc một đường vội vàng, trên tay bưng một cái mâm gì đó, vội vàng hướng Khởi Huy Điện đi tới, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, lưng thẳng, tuy rằng bộ dáng vội vàng, nhưng cước bộ lại rất vững vàng, thứ gì đó trên tay cũng rất chắc chắn không nghiêng ngả , không lắc lư, chỉ tiếc, ánh mắt của Cuồn Cuộn nằm úp ở trên người hắn lại long lanh chuyển chuyển, vì thế, sau đó, những người gặp phải , hay đi ngang qua, đều cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt đều là cung kính hô tiếng Phúc công công, chờ sau khi Lí Phúc đi qua , không còn thấy hình bóng nữa, mới im lặng, nhìn nhau, một lúc rồi phá ra cười ha ha lên. Đối với việc này, Lí Phúc làm như không biết, vẻ mặt như cũ, hướng Khởi Huy điện đi tới. Lúc ở khúc quanh, cước bộ của Lí Phúc hơi hơi chậm lại, mày không dấu vết cau lại, lập tức cung kính cúi người, nhẹ giọng nói, “ Nô tài khấu kiến Lương vương điện hạ, Tề vương điện hạ.” Đối diện Lí Phúc, là hai thiếu niên, một cao gầy, một béo lùn, ngũ quan đều thật đoan chính, đáng tiếc thần sắc kiêu căng cùng ngạo mạn đã phá hư nét đoan chính trên mặt, hai tay thiếu niên cao gầy khoanh trước ngực, thiếu niên béo lùn dựa vào trụ cột ở trên hành lang, trên tay hai người đều cầm một quả cầu, dường như là mới tập luyện xúc cúc trở về. [ Hai tên này thật xứng nga ~ ] Thiếu niên cao gầy đầu tiên là lười biếng mở miệng , ngữ điệu dong dài nói “ Phúc công công đa lễ. Đứng lên đi. Ngươi đi đâu vậy ?” Vẻ mặt của Lí Phúc vẫn nghiêm nghị như cũ, theo quy cũ hồi đáp, “ Hồi điện hạ, nô tài phụng chỉ của hoàng thượng, đi Khởi Huy điện.” Thiến niên béo lùn đi lên, khi Lí Phúc còn chưa lên tiếng, liền xốc lên tấm vải đỏ đậy trên mâm, khi thấy rõ thứ trên mâm, trong mắt hiện lên một tia ghen tị, nghi ngờ mở miệng, “ Yêu, nhìn xem, đây là cái gì? Chậc chậc chậc, vị đại ca này của ta cũng thật hưởng thụ a. Ngọc Thạch hoa cao!! Cái này cũng chỉ có phụ hoàng mới được dùng a!” Lí Phúc im lặng, cũng không trả lời. Thiếu niên cao gầy tiến lên, lếc liếc mắt một cái, hừ lạnh một cái, trào phúng mở miệng, “ Hừ! Hữu ca ca, ngươi cũng không phải không biết, vị đại ca này của chúng ta rất biết làm nũng cùng diễn trò sao, chỉ cần hắn đem cái xe lăn kia đem ra, ai mà chẳng phải đi thương tiếc ba phần!” Thiếu niên béo gầy, cũng chính là Tề vương Lý Hữu thấy Lí Phúc vẫn cung kính cúi người như cũ, không có nói một lời, liền ha ha cười mở miệng nói, “ Chính là ủy khuất Phúc công công chúng ta, luôn vì đại ca chúng ta bôn ba lao khổ.” Vẻ mặt của Lí Phúc vẫn nghiêm nghị như cũ, thấp giọng nói, “ Điện hạ quá lời, vì hoàng thượng cùng điện hạ làm việc là vinh hạnh của nô tài.” Lý Hữu có chút không thú vị ha ha cười một tiếng. Lý Âm cũng là hừ một tiếng, có lệ nói, “ Phú công công thật là trung thành với chủ a.” Lí Phúc cung kính, “ Điện hạ khích lệ rồi, đây là bổn phận của nô tài.” “ Hừ!” Lý Âm có chút buồn bực, nhưng bị Lý Hữu ngăn lại, nghĩ người trước mắt là người bên cạnh phụ hoàng, đành phải từ bỏ. Lý Hữu ha ha cười, “ Phúc công công còn muốn vì phụ hoàng làm việc, Văn Đào, chúng ta cũng đừng quấy rầy Phúc công công. Phúc công công, thỉnh!” Lí Phúc cung kính thi lễ, rồi mới hướng phía trước vội vàng đi tới. Cho đến khi Lí Phúc đi xa, Lý Hữu mới thu lại vẻ mặt tươi cười, đối đồng dạng âm trầm Lý Âm lạnh lung mở miệng, “ Văn Đào, ngươi hãy chờ xem, Ngọc Thạch hoa cao thì tính cái gì! Một ngày nào đó, ta sẽ có được thứ còn tốt hơn!” Mà Lí Phúc đang vội vàng đi, sau khi đi qua khúc quanh, mới lấy ra một bàn tay, theo trong tay áo bắt Cuồn Cuộn ra, mỉm cười, thấp giọng nói, “ Không có việc gì, vật nhỏ, ngươi sợ hai vị điện hạ đến vậy sao?” Cuồn Cuộn trừng mắt nhìn, vù một cái, chui lên bả vai của Lí Phúc, xèo xèo kêu hai tiếng, bộ dáng tựa hồ rất tức giận. Lí Phúc ngẩn người, mới nhẹ giọng nói, “ Ngươi là do hoàng thượng ban cho Trung Sơn vương điện hạ, yên tâm đi, không ai dám đối ngươi như vậy đâu.” Cuồn Cuộn cũng là co rúm lại một chút, xèo xèo kêu một tiếng, bộ dáng tựa hồ rất là ủy khuất. Lí Phúc cười khẽ, “ Được rồi, về sau a, nếu ngươi gặp phải hai vị điện hâ kia, thì tận lực tránh đi một chút, nếu không thì đến tìm Phúc công công, biết không.” Lúc này, tại Khởi Huy điện. Lý Thái chính là nhíu mày nhìn chằm chằm quân cờ đen trắng trên bàn cờ , bày thành trận hình xúc cúc, sau một lúc lâu, có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu nói, “ Ca, cái này của ngươi vô dụng! Rất phức tạp! Chơi xúc cúc chính là chú ý sự thống khoái thôi, còn cái này không có ý nghĩa!” Thừa Kiền ngồi ở sau bàn cờ, cười nhẹ, “ Thanh Tước, ngươi đừng xem thường trận hình này, ngươi đi Hiển Đức điện nhìn xem bọn Đỗ Cấu, ngươi nhìn kỹ một chút sẽ biết, nếu lúc trước không có chơi thử, bọn họ sẽ không phối hợp tốt như vậy . . .” “ Ca! Ta nói, ngươi không có chơi căn bàn là không hiểu!” Lý Thái lại không kiên nhẫn thốt ra. [ Thiệt! Ta mún nhảy vô đá cho tên này một cước we’, hừ hừ. . .] Không có chơi? Thừa Kiền nao nao. Mà Hồng Ngọc cùng Châu nhi vẫn im lặng ở một bên phao trà cũng sửng sốt theo, không khỏi liếc mắt nhau, đều thấy trong mắt đối phương nồng đậm không vui. Điện hạ không thể hành tẩu, như thế nào chơi xúc cúc?! Mà Lý Thái tựa hồ vẫn chưa nhận ra, vẫn thao thao bất tuyệt nói, “ Ca, ngươi cứ yên tâm đi! Ta chắc chắn sẽ thắng bọn Lý Âm Lý Hữu, còn có Lý Kính, hừ, hắn nhất định là giả bệnh! Không dám đấu với ta!” Trên mặt Thừa Kiền vẫn thản nhiên cười như cũ, “ Tóm lại, Thanh Tước, ngươi phải cố gắng lên, đừng để thua.”, tay bắt đầu chậm rãi thu thập quân cờ trên bàn. Lý Thái vỗ ngực nói, “ Ca! Ngươi tốt nhất là ngồi xem đi!” Dứt lời, đứng lên, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Thừa Kiền, ánh dương quang sau giờ ngọ chiếu vào mặt Lý Thái, Thừa Kiền thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng nghe được âm thanh khan khan của hắn nói, “ Ta sẽ làm cho tất cả mọi người biết, ta, Lý Thái, mới là đứa con ưu tú nhất của phụ hoàng!” Trong lòng Thừa Kiền hơi hơi trầm xuống, những lời này . . . Đời trước, hắn cũng từng nghe Lý Thái nói qua. Sau khi Lý Thái rời đi, Châu nhi tiến lên, nghĩ muốn giúp Thừa Kiền thu thập quân cờ, lại bị Thừa Kiền xua tay ngăn cản, ngữ khí của Thừa Kiền thật thanh đạm, “ Ta tự làm là được rồi. Các ngươi đi xuống trước đi.” Châu nhi có chút lo lắng, quay đầu nhìn về phía Hồng Ngọc, Hồng Ngọc hơi hơi nhăn mày, hướng Châu nhi gật đầu. Châu nhi đành phải lui ra. Chờ rời đi tiền điện, quay đầu nhìn về phía Thừa Kiền ngồi một mình ở bàn cờ, thân ảnh thiếu niên vẫn gầy yếu như cũ, một mình ngồi, nhìn bàn cờ. “ Hồng Ngọc tỷ tỷ, ngươi nói, điện hạ hắn . . .” “ Châu nhi, không có việc gì đâu.” Hồng Ngọc quay đầu nhìn về phía Thừa Kiền ngồi một mình đã bắt đầu hạ xuống cờ ở sau bàn cờ, nhẹ giọng trấn an, đi theo điện hạ hơn bốn năm, Hồng Ngọc biết, tuy rằng điện hạ mới mười hai tuổi, nhưng làm việc đều trầm ổn bình tĩnh hơn so với nhiều người, cũng kiên cường hơn rất nhiều người. Tuy rằng trong lúc vô tình Ngụy vương làm tổn thương điện hạ, nhưng nhất định hẳn là điện ha sẽ không có việc gì. “ Châu nhi, chúng ta đi làm một ít điểm tâm điện hạ thích ăn đi.” Hồng Ngọc đối Châu nhi nói. Nhãn tình Châu nhi sang lên, “ Hảo!” Nhưng ngay lập tức lại nhíu mày nói, “ Nhưng mà, Hồng ngọc tỷ tỷ, nếu buổi tối hoàng thượng muốn tới dùng bữa thì làm sao bây giờ?” Khóe miệng Hồng Ngọc khẽ nhếch, “ Yên tâm, ta nghe nói, hôm nay Âm phi nương nương dường như chuẩn bị cái gì đó thú vị . . .’ Châu nhi hé miệng cười, “ Vậy, chúng ta đi chuẩn bị điểm tâm cho điện hạ đi.” Nhưng lúc hai người vừa định đi về tiểu phòng bếp ở hậu điện, phía sau truyền đến tiếng Lí Phúc khẽ gọi, “ Hồng Ngọc! Châu nhi!” Hai người quay đầu lại, thấy là Lí Phúc, đều tiến lên. “ Phúc công công, ngài sao lại đến đây? Hay là hoàng thượng lại ban thưởng cái gì cho điện hạ sao?” Châu nhi quét nhìn cái mâm trên tay Lí Phúc, tò mò dò hỏi. Lí Phúc khẽ gật đầu, thuận thế đem cái mâm đưa cho Châu nhi, “ Đây là Ngọc Thạch hoa cao hoàng thượng cố ý dặn ngự thiện phòng làm.” Hồng Ngọc không khỏi kinh hô, “ Ngọc Thạch hoa cao?!” Không khỏi cúi đầu nhìn về phía cái mâm, sẽ không phải là Ngọc Thạch hoa cao mà Dương phi nương nương hướng hoàng thượng xin cũng thật khó được đi. “ Ta mới mới vừa gặp Ngụy vương điện hạ rời đi, Ngụy vương điện hạ đến là có chuyện gì vậy?” Lí Phúc hỏi. Hắn vốn vào tiền điện, hướng Trung Sơn vương điện hạ tuyên đạt hoàng thượng ban ân, nhưng vừa vào tiền điện, chỉ thấy Ngân cùng Kim đứng ở trước cửa đại điện, thật ngoài ý muốn của hắn, hỏi mới biết được, Trung Sơn vương điện hạ muốn một mình đánh cờ, không ai được quấy rầy. Trong lòng hắn cảm thấy có chút không thích hợp, muốn hỏi cụ thể một chút là chuyện gì, nhưng Kim và Ngân ngậm miệng không nói, trong lòng biết, hai người này, một người là tâm phúc của hoàng hậu nương nương, nhất giảo hoạt, một người là cái trung thành với bổn phận, đáng tiếc quá mức trung thành, không đủ thông minh, sợ là sẽ không nói thật với hắn . . . Liền đi tới hậu điện, muốn hỏi một chút Hồng Ngọc. Hồng Ngọc nhìn Châu nhi, châu nhi lại mĩm cười, tay đang cầm Ngọc Thạch hoa cao mở miệng nói, “ Hồng Ngọc tỷ tỷ, ta đi xuống trước, Ngọc Thạch hoa cao nên sớm hâm lại thì tốt hơn.” Liền xoay người hướng hậu điện đi đến. Nhưng khi đến chỗ rẽ, lại dừng lại, tránh sau trụ cột ở hành lang. Cách một khoảng vừa phải. Chờ Châu nhi đi xa, Hồng Ngọc mới đem chuyện vừa rồi tinh tế nói một lần, cuối cùng nhẹ giọng nói, “ Điện hạ xưa nay trọng tình, lần này sợ là có chút khổ sở, bất quá, hẳn là không có việc gì, điện hạ luôn luôn đều thật kiên cường.” Lí Phúc khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, “ Hảo hảo hầu hạ điện hạ.” Dứt lời, liền xoay người rời đi. Gặp Lí Phúc đi xa, Hồng Ngọc nhìn về phía trụ cột ở hành lang, gặp thân ảnh Châu nhi chợt lóe qua, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Thật sự là cái bổn nha đầu! Bất quá. . .nhưng thật ra là cái người trung thành! ********************** Trường An Xuân Phong lâu, có tam tối. Tối náo nhiệt, tối đại, tối nhiều mỹ tửu. Vẻ mặt Đỗ Như Hối đầy tâm sự bước vào tửu lâu, tiểu nhị liền đi lên đón tiếp, mặt mày hớn hở mở miệng nịnh nọt, “ Đỗ đại nhân hảo! Hai vị đại nhân đang ở gian tuyết mai trên lầu hai.” Đỗ Như Hối khẽ gật đầu. Xoay người bước lên lầu hai. Tại gian tuyết mai. Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, một bên đang nhấp rượu, một bên thấp giọng nói cái gì đó. Chờ Đỗ Như Hối vào phòng, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhướng mày, giơ chén rượu trong tay lên, “ Đỗ huynh, đến muộn phải phạt ba chén nga!” Đỗ Như Hối chỉ là cười khổ một tiếng, nhíu chặt mi, thở dài một cái, “ Ta phạt! Ta phạt! Chỉ cần Trưởng Tôn huynh có thể giúp ta giữ lại mạng của tên bất hiếu tử nhà ta! Muốn phạt như thế nào cũng được!” Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Phòng Huyền Linh sửng sốt, liếc nhau, đều thật ngạc nhiên. “ Xảy ra chuyện gì? Là Đỗ Cấu? Hay là Đỗ Hà?” Phòng Huyền Linh đứng dậy thân thiết hỏi. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đứng dậy, hơi hơi cân nhắc một chút, hỏi thử, “ Có phải có quan hệ với Ngô vương?” Đỗ Như Hối lắc lắc đầu, vừa thở dài, vừa hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Phòng Huyền Linh đi đến, mở miệng nói, “ Ngồi ngồi ngồi!” Sau khi ngồi xuống, Đỗ Như Hối bưng chén rượu lên trước mặt, liền một mạch uống ba chén, mới thở dài một tiếng nói, “ Gia môn bất hạnh a!” Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng nếu liên quan đến Ngô vương, liền có chút không kiên nhẫn nói, “ Ngươi mau nói đi a!” Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng, mới mở miệng nói, “ Ngươi yên tâm, không có lien quan tới Ngô vương.” “ Nhưng là có liên quan đến Trung Sơn vương?” Phòng Huyền Linh hỏi, thuận thế liếc mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, mày nhăn lại, Trưởng Tôn huynh cũng quá quan tâm Ngô vương đi? Đỗ Như Hối yên lặng gật đầu, lại tự rót thêm một chén rượu nữa, ngửa đầu uống cạn, mới thở dài một tiếng, đem chuyện Đỗ Cấu ngộ thương Trung Sơn vương ở Hiển Đức điện nói ra. Phòng huyền Linh nghe xong, ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Đỗ Như Hối nói, “ Đỗ huynh, việc này cũng không nghiêm trọng như vậy đi. Trung Sơn vương điện hạ xưa nay luôn khoan dung, ngươi cũng không phải không biết, hắn sẽ không tính toán với ngươi, về phần hoàng thượng, ngươi cũng đừng lo lắng, ngươi xem hai ngày này, hoàng thượng cũng đâu có nói gì đâu.” Đỗ Như Hối chỉ là lắc đầu cười khổ. Phòng Huyền Linh nghi hoặc, “ Sao vậy? Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?” Sắc mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ lạnh lùng xuống, “ Chỉ sợ không phải là ngộ thương, mà là cố ý đi.” Phòng Huyền Linh ngạc nhiên, “ Trưởng Tôn huynh, lời này là sao?” Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu nhìn khuôn mặt ưu sầu của Đỗ Như Hối, thản nhiên nói, “ Ta sẽ nói với Trung Sơn vương điện hạ, nhưng mà, Đỗ huynh, gia sự cần phải quản cẩn thận hơn, từ xưa chuyện hoàng gia, liên quan vào, cũng không có mấy kết cục tốt.” Đỗ Như Hối nhẹ nhàng thở ra, “ Ngươi nghĩ là ta không biết sao? Ta cũng không biết là cái tên bất hiếu đó là từ khi nào lại cùng với Triệu Chương? Ai!” Phòng Huyền Linh lúc này mới hiểu nguyên nhân trong đó, nhíu nhíu mày, nói chen vào, “ Hôm nay, ta nghe ý tứ của hoàng thượng là, đại hội xúc cúc, tất cả hàng thất đệ tử cùng quan viên đệ tử đều phải tham gia. Cái tên vô tích sự nhà ta cũng phải tham gia.” Tay Trưởng Tôn Vô Kỵ bưng chén rượu dừng lại giữa không trung một chút, lại buông xuống, trầm ngâm nói, “ Triệu Chương được thả ra, hoàng thượng cũng ân chuẩn cho tham gia đại hội xúc xúc này.” Đỗ Như Hối vừa nghe, lại nhíu mày, “ Như thế nào lại thả?” “ Sao không thể thả?” Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lạnh, “ Người ta đều đã cầu đến hoàng hậu nương nương.” Phòng Huyền Linh suy đoán, “ Ngươi nói, rốt cục hoàng thượng có ý gì?” Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày suy đoán, cũng rất là khó hiểu, đại hội xúc cúc bất quá cũng là một trò chơi giải buồn, hắn biết, chân chính trọng diễn là đang bí mật huấn luyện diển võ! Nhưng, vì sao đại hội xúc cúc này, hoàng thượng lại cố ý phô trương như thế? Nếu nói bên trong không có thâm ý, hắn tuyệt đối không tin! Xưa nay hoàng thượng làm việc luôn có mưu tính! Bất quá, đây là đang an bài cái gì? ********************** Thừa Kiền nhẹ nhàng di chuyển vị trí của bạch kì, chỉ một bước, thế cục liền thay đổi. Hắc kì không còn đường đi, bạch kì nắm giữ thiên hạ. Chính là, kì lộ có thể biến đổi, thế cục có thể đổi, nhưng người đâu? Thừa Kiền nghĩ đời này hắn không phải thái tử, mẫu thuẫn giữa hắn và Thanh Tước có thể thay đổi,nhưng hắn sai rồi. Hắn sai ở chỗ là hắn đã quên lòng tham của con người là vô đáy, đời này, không có làm thái tử, chỉ là một trưởng tử không toàn vẹn, phía trước Thanh Tước cũng không có người tranh, Thanh Tước có ưu thế về thân phận, liền sẽ tham càng thêm nhiều . . . Mà Thanh Tước là người hiếu thắng, như thế nào, có thể chấp nhận mình thất bại? Thanh Tước hiếu thắng như thế, lại dã tâm bừng bừng muốn tranh đầu là hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Trong lúc vô tình Thanh Tước nói ra lời đó cũng là nói thật đi, Thanh Tước vô tình nói ra lời thật lòng, một ca ca chưa từng chơi xúc cúc, kỳ thật vẫn là bị khinh bỉ ? Hơi hơi xiết chặt viên bạch kì cuối cùng, Thừa Kiền hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi bình tĩnh lại. Tương lai, sẽ như thế nào đây? Nếu một ngày nào đó Trĩ Nô đến, cũng từng bước tranh chấp? Chính mình nên làm gì đây? “ Bước này đi sai rồi.” Thanh âm trầm thấp thản nhiên nói xong, một ngón tay thon dài nhẹ nhàng dời đi hắc kì, vì thế, thế cục lại biến đổi, dường đi của bạch kì bị chặt đứt. Thừa Kiền sửng sốt, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Thái Tông đế không biết khi nào đã ngồi vào bên trái mình. “ Phụ hoàng?” “ Ân?” Thái Tông đế thản nhiên đáp, cũng không có ngẩng đầu, chỉ là chỉ chỉ bàn cờ, mở miệng nói, “ Bước đi của ngươi cũng không sai, đáng tiếc, ngươi không có nhìn đến toàn cục, chỉ thấy được một mặt. Hắc kì nhìn như không có đường đi kỳ thật lại còn ẩn sinh lộ. Kiền nhi, có hiểu không?” Thừa Kiền theo hướng ngón tay Thái Tông đế, không khỏi ngây người, thật đúng như thế, hắn đúng là đã bỏ qua viên hắc kì này. Không có nhìn đến toàn cục sao? Thừa Kiền có chút đăm chiêu, chính mình đã xem nhẹ. “ Kiền nhi, lúc chơi cờ, không cần phán đoán quá sớm, có chút việc, bất quá là còn ẩn trong đó mà thôi.” Thái Tông đế có chút chỉ điểm thảnh nhiên nói. Thừa Kiền ngẩng ra, theo bản năng nhìn hướng Thái Tông đế, đã thấy Thái Tông đế, ngón tay niệp khởi hắc kì, chỉ có vài bước, đã cải biến toàn bộ thế cục. Thừa Kiền lăng lăng nhìn chằm chằm ván cờ, sau một lúc lâu, mới nhợt nhạt cười. Thật uổng phí hắn nhiều năm phiêu đãng nhân gian, sao lại quên đi ? Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trung tây kết hợp quả nhiên vô địch!