Đường Một Chiều
Chương 59
Lạc Táp cũng không có bao nhiêu đồ vật muốn dọn đi, đồ vật thuộc về chính cô không nhiều lắm, thu dọn xong toàn bộ cũng chỉ có mấy va li.
Cô đứng ở phòng chứa quần áo, nhìn tủ tám cánh mà thẫn thờ.
Bên trong mấy cái tủ tám cánh đều là các loại hàng hiệu, thậm chí vẫn còn nguyên tem mạc. Có đôi khi mẹ bận bịu, rất lâu đều không gặp được, mỗi lần vội vàng gặp mặt thì sẽ đưa quần áo cho cô, hẳn là có ý muốn bù đắp ở trong đó.
Cô không thích nhưng cũng bị động tiếp nhận, không muốn làm mẹ bị tổn thương.
Những thứ quần áo này, cô không mang đi dù chỉ một cái.
Chiếc váy dạ hội hở lưng kia, mẹ mua cho cô khi đi du lịch với Sở Nhất Sơn và Sở Tư Tư. Lúc ấy cô đã rất vui vẻ, cảm thấy mẹ đi ra ngoài chơi còn nhớ đến cô.
Cô còn từng mặc thử ở nhà cậu mợ, rất vừa vặn.
Còn có chiếc váy bó sát người màu đen kia, là mua vào trước lúc đi ăn với Tưởng Mộ Tranh. Đó là một trong những lần ít ỏi mẹ đi dạo phố cùng cô, ngày hôm đó mẹ con các cô trò chuyện nhiều hơn thường lệ.
Cô kéo cánh tay mẹ dạo qua các cửa hàng, cảm nhận được sự thân mật nên có giữa mẹ và con gái.
Cái loại thân mật này thật sự rất quý giá đối với cô, cho tới bây giờ cô đều nhớ như in cô và mẹ đã nói những gì, đi qua những cửa hàng nào.
Cuối cùng Lạc Táp lấy chiếc váy dạ hôi và chiếc váy đen kia ra, gấp gọn rồi bỏ vào va li.
“Không còn gì nữa, có thể đi rồi.” Cô xoay mặt qua nói với Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh sửng sốt: “Em chỉ mang đi chút này thôi hả?”
Nói xong lại hối hận, có lẽ là cô chỉ nhất thời nổi nóng, hết giận rồi thì sẽ quay trở về.
Lạc Táp thở dài một hơi: “Những cái kia đều là mẹ em mua, không cần mang theo.”
Tưởng Mộ Tranh đi tới ôm cô một cái: “Chúng ta rất giống nhau.”
Lạc Táp không rõ nguyên do: “Hở?”
Tưởng Mộ Tranh cười nói: “Đều là kiểu người sống giản dị cần kiệm, không mua đồ lung tung.”
Lạc Táp: “...”
Khi rời khỏi biệt thự, cô cũng không có quá nhiều bi thương, chỉ cảm thấy mệt mỏi, cảm giác giống như tám trăm năm chưa được ngủ. Tưởng Mộ Tranh lái xe, cô dựa vào lưng ghế phụ rồi ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì cũng đã khuya, những chiếc xe của công ty chuyển nhà đã rời đi, tất cả hành lý của cô đều đã đưa lên trên lầu.
Lạc Táp xoa xoa mắt: “Sao không gọi em dậy?”
Tưởng Mộ Tranh cất di động đi: “Anh cũng ngủ một giấc, mới vừa tỉnh. Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Lạc Táp ngồi dậy, từ giữa trưa đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì, đói đến khó chịu, cô gật đầu nói ừ, lại hỏi: “Ăn cái gì? Hình như trong nhà cũng không có đồ ăn gì, có muốn đi mua một ít không?”
“Anh dặn người giúp việc chuẩn bị rồi, về nhà là có thể ăn ngay.” Tưởng Mộ Tranh đẩy cửa ra, xuống xe.
Lạc Táp kinh ngạc: “Nhà anh có người giúp việc?” Ở nhà anh hai ngày, cô không thấy có ai khác.
Cô cũng xuống xe.
“Là người giúp việc nhà anh Tư, thường ngày phụ trách lại đây làm cơm, trả gấp đôi tiền lương cho dì ấy.” Tưởng Mộ Tranh vòng qua đầu xe, nắm tay cô đi về phía chung cư.
Mới vừa đi vào thang máy, di động của Tưởng Mộ Tranh đã rung lên, là tin nhắn của Du Ngọc: 【 Tiểu Ngũ à, chuyện hôm nay xin lỗi con, hôm nào dì sẽ tự mình tới cửa tạ lỗi. 】
Tưởng Mộ Tranh dùng khóe mắt quét qua phía Lạc Táp, cô đang nhìn chằm chằm vào các phím số của thang máy.
Anh trả lời: 【 Dì, dì nói quá lời rồi, không có việc gì cả, đừng để ở trong lòng. 】
Du Ngọc nhắn lại: 【 Hiện tại Lạc Lạc thế nào? 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Cũng không tệ lắm. 】
Du Ngọc: 【 Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay phải làm phiền con rồi. 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Là con nên làm. 】
Du Ngọc nhìn bốn chữ này, tim như bị cứa một nhát.
Bà đau đớn đến không còn tri giác gì nữa. Tưởng Mộ Tranh còn có thể làm được đến mức cảm thấy là chuyện nên làm, trong khi bà là mẹ mà lại không làm được gì.
Bà nhắn lại: 【 Dì và Sở Nhất Sơn chuẩn bị ly hôn, chuyện hợp tác với công ty con không cần phải nể tình ai cả. Dì còn có chuyện muốn làm phiền con đây, có thể tìm mấy vị luật sư quen biết giúp dì không? Cố vấn pháp luật của công ty bọn dì là bạn của Sở Nhất Sơn, chắc chắn ông ta sẽ không giúp đỡ gì. 】
Tưởng Mộ Tranh sửng sốt một lát: 【 Dì, dì cân nhắc kĩ lưỡng đi, ly hôn không phải việc nhỏ. 】
Du Ngọc: 【 Ừ, dì hiểu rõ mà, sau khi trở về cũng bình tĩnh cân nhắc rất lâu, vẫn là quyết định như vậy. 】
Bà lại nhắn qua thêm một tin: 【 Về chuyện phân chia tài sản khi ly hôn, dì không muốn tiền mặt, dì sẽ không chuyển nhượng những cổ phần công ty của dì cho dù là hình thức gì đi nữa. 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Vâng, ngày mai con sẽ bảo thư ký liên lạc với dì. 】
Lạc Táp thấy anh vẫn luôn bận nhắn tin, tưởng là có công việc nên không quấy rầy.
Tưởng Mộ Tranh cất di động đi, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định báo rõ tình hình: “Lạc Lạc, anh nói chuyện này với em.”
Lạc Táp gật gật đầu.
Tưởng Mộ Tranh: “Dì Du muốn ly hôn với Sở Nhất Sơn.”
Lạc Táp trố mắt một lát, bỗng nhiên có chút kích động: “Bà ấy có ý gì? Muốn khiến em áy náy sao? Cảm thấy là bởi vì em nên bà ấy mới bất đắc dĩ phải ly hôn?”
Tưởng Mộ Tranh trấn an cô: “Sao dì Du lại muốn làm em áy náy cơ chứ, có lẽ chính dì cũng cảm thấy không thể tiếp tục sống những ngày tháng như vậy? Ly hôn hay không cũng như nhau, vậy còn không bằng ly hôn.”
Trong lòng Lạc Táp cảm thấy khó nói nổi: “Mặc kệ bà ấy, hiện tại xem như em có thể nhìn rõ được một chút, xưa giờ mẹ em chính là một người luôn đặt cảm xúc của mình lên đầu, rất ít khi suy xét đến cảm nhận của người khác. Bà ấy muốn ly hôn thì ly hôn đi, về sau anh không cần phải nói chuyện này với em nữa.”
Cô xoa xoa ngực, cảm thấy thở không nổi.
Nếu hiện tại muốn ly hôn, vậy thì lúc trước còn kết hôn làm gì?!
Bây giờ lại nói là vì cô nên muốn ly hôn, ‘tình thương của mẹ’ như vậy thật sự quá mức nặng nề với cô, cô không gánh nổi, cũng không muốn tiếp nhận.
Lúc cần bà ấy thì bà ấy không có mặt.
Bây giờ cô đã không còn cần nữa thì bà ấy lại muốn dùng ly hôn để đền bù.
Có phải là bà ấy ly hôn quá đáng thương nên cô nhất định phải tha thứ?
Nhưng mười chín năm phải chịu ấm ức kia thì sao?
Ai sẽ hiểu cho cô?
Về sau có lẽ người khác sẽ nói, cô xem đi mẹ cô yêu cô đến cỡ nào, khi còn trẻ thì dốc sức làm việc để cô có được điều kiện sống tốt, mua nhà mua xe cho cô. Bây giờ lại còn vì cô mà chấm dứt cuộc hôn nhân gần hai mươi năm.
Một tình yêu nặng nề như vậy, cô lại phải gánh trên lưng thêm bao nhiêu năm nữa.
Cô không khỏi muốn hỏi bà ấy, đây thật sự là yêu cô sao?
Đây là muốn để cô tự trách, áy náy cả đời đấy chứ.
Lạc Táp càng nghĩ trong lòng càng nghẹn muốn chết.
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay ôm cô vào trong lòng: “Em không làm sai gì cả, cũng không có nghĩa vụ phải trả giá bất cứ điều gì. Lạc Lạc, nếu em thật sự nghĩ không thông, cảm thấy chính mình đang đi vào ngõ cụt thì chúng ta có thể thử đổi cách suy nghĩ, cho dù là lừa mình dối người cũng được.”
Lạc Táp nghẹn ngào: “Em đã lừa mình dối người bao nhiêu năm như vậy, cảm thấy thật ra là mẹ vẫn yêu em. Nhưng sau bao nhiêu chuyện trôi qua, em đã không thể tiếp tục lừa dối bản thân mình được nữa. Tưởng Mộ Tranh, anh nói em phải làm sao bây giờ?”
Tưởng Mộ Tranh dùng sức hôn lên trán cô: “Không sao, không sao cả, sau này cứ đi theo anh là được.”
Lạc Táp vẫn tự nói một mình: “Em không hề muốn bà ấy ly hôn. Em chỉ nghĩ nếu bà ấy sống hạnh phúc, vậy sau này bọn em đường ai nấy đi. Có khi trên đường có điểm giao nhau thì cả hai còn có thể chạm mặt, sau đó vẫn là ai đi đường nấy, như vậy không phải khá tốt sao?”
Cô lau lau nước mắt trên khóe mi: “Anh nói xem bà ấy bao nhiêu tuổi rồi, hôn nhân hai mươi năm, bà ấy nói ly hôn là ly hôn, chắc chắn vẫn là lấy em ra làm lí do. Tưởng Mộ Tranh, anh không phải em, anh không thể hiểu được loại tình thương của mẹ như vậy khiến cho em áp lực, ngạt thở đến mức nào. Mười chín năm trước nếu bà ấy ly hôn, chắc chắn em sẽ vui mừng đến bật khóc, nhưng hiện tại em không thể vui vẻ dù chỉ một chút. Bà ấy cảm thấy mười chín năm chịu ấm ức của em có thể giải quyết được bằng việc ly hôn của bà ấy sao, đây quả thực là đang tra tấn em.”
Thang máy tới rồi, sau khi bước ra, Tưởng Mộ Tranh cũng không đi tiếp mà chống cái trán lên trán của cô: “Lạc Lạc, trong cuộc đời có rất nhiều thứ em có thể lựa chọn, có đôi khi cơ hội lựa chọn còn nhiều hơn một lần, nhưng chỉ có duy nhất cha mẹ ruột là không ai có quyền được chọn. Khi em cảm thấy thật sự cùng đường thì hãy cứ an ủi bản thân thế này. Em có một người cha vĩ đại, ông giúp rất nhiều gia đình tránh được nguy hại của ma túy, cũng giúp cho rất nhiều linh hồn bị chết oan được an ủi. Em cũng có một người mẹ xem như không tệ, tuy rằng bà ấy tái hôn, cũng không chăm sóc cho em được tốt, nhưng không phải là bà ấy không thật lòng với em. Bà lấy tất cả tiền kiếm được mua nhà cho em, cho em điều kiện vật chất tốt nhất.”
Anh đứng thẳng dậy, ấn đầu cô vào lồng ngực mình: “Sau này nếu em không muốn gặp mặt dì Du, tạm thời cũng không muốn nói chuyện với dì ấy, vậy thì mọi chuyện cứ để cho anh. Anh không muốn để em phải hối hận, cũng không muốn để em phải tiếc nuối. Thời gian là bác sĩ tình cảm tốt nhất, nó có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng có thể là thời gian sẽ hơi dài, mười năm, hai mươi năm, hoặc có lẽ còn lâu hơn thế.”
Anh xoa xoa đầu cô: “Hôm nay em nên vui mới đúng, đã gọt được cái u ác tính trong lòng rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, được không?”
Lạc Táp hít một hơi, vòng lấy eo anh.
Sau một hồi, cô nói: “Tưởng Mộ Tranh, cảm ơn anh.”
Tưởng Mộ Tranh cười như không cười: “Cảm ơn suông thì chẳng có thành ý gì cả.”
Lạc Táp: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Kẹo bạc hà.”
“Có thể đòi hỏi hơn chút không?”
“Muốn em.”
“Vẫn nên bớt đòi hỏi thì tốt hơn.”
Tưởng Mộ Tranh cười, chuyển đề tài: “Em từng xem qua cuốn truyện tranh này chưa?”
Lạc Táp: “Truyện gì?”
Tưởng Mộ Tranh: “Sách truyện thiếu nhi《 Đoán xem tôi yêu bạn bao nhiêu? 》.”
Lạc Táp lắc đầu: “Hình như chưa từng xem, là truyện gì vậy?” Lại hỏi: “Anh còn lớn hơn cả em, sao lại xem được sách truyện thiếu nhi vậy?”
Tưởng Mộ Tranh: “Nhìn thấy ở nhà Tiểu Mễ, có hôm anh đọc cho con trai của Tiểu Mễ nghe, cảm thấy khá thú vị.”
Lạc Táp kinh ngạc: “Cháu gái anh có con rồi hả?”
Tưởng Mộ Tranh gật đầu: “Ừ, nó kết hôn sớm, vừa tốt nghiệp là kết hôn, sinh con lâu rồi.” Anh lại chuyển đề tài về câu chuyện kia, “Muốn biết đó là câu chuyện gì không?”
Lạc Táp: “Ừ.”
Tưởng Mộ Tranh nắm tay cô đi về phía nhà: “Khi ngủ anh sẽ đọc cho em nghe.”
Lạc Táp: “Em đâu phải con nít, nghe đọc truyện trước khi ngủ gì chứ.”
Tưởng Mộ Tranh: “Anh sẽ nuôi dạy lại em từ năm sáu tuổi, mỗi ngày sẽ đọc truyện thiếu nhi cho em nghe, lại bắt em đọc thuộc Tam Tự Kinh, không đọc được thì sẽ bị đánh.”
Lạc Táp cười: “Anh có thấy phiền quá phiền không vậy!”
Cô xoay mặt qua nhìn anh, anh luôn có biện pháp dỗ cho cô vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
220 chương
24 chương
31 chương
19 chương
12 chương
88 chương
4 chương