Chẳng học được gì ngoài những thứ gọi là tri thức, càng nhìn rõ mình hơn, để mình biết chính xác vị trí của mình ở đâu. Trần Nhất Lâm♪ ** ** Hiện Trình Nghi Bắc chỉ ở một mình trong căn hộ của mình, dù đã vào Bắc Lâm cũng không hề có ý định chuyển nhà. Căn nhà đúng theo phong cách của anh, đơn giản thoải mái nhưng lại trang nhã. Mỗi tháng tôi lại ghé qua chỗ anh một hai lần, thay anh dọn dẹp nhà, nhân tiện làm bữa cơm luôn. Hồi cấp hai, có bạn hỏi thích một người thì được gì đâu chứ. Tôi lại thấy rất ý nghĩa, tôi thấy khi thích một người là bản thân đã vượt qua chính mình. Dầu gì mình cũng đâu thể để người ấy thấy mình lề mề vô dụng. Đến khi lên đại học, tôi từng phán: đời này tôi ghét nhất là giặt đồ. Sau này kết hôn rồi sẽ giải quyết chuyện này thế này này: hoặc là anh ấy có thể làm tôi vô cùng vô cùng yêu anh ấy, cam tâm tình nguyện giặt quần áo cho anh ấy, không thì tự anh để dành tiền sắm máy giặt mà giặt nhé. Thế mà giờ đây tôi lại tự nguyện giặt đồ cho Trình Nghi Bắc, chỉ tiếc anh không để giặt đồ chi anh, chỉ đồng ý để tôi dọn dẹp hay nấu ăn thôi. Giờ này anh đang vẽ trong phòng thiết kế, tuy anh đã giao Quang Ảnh cho Bạch Mộc Hằng nhưng vẫn không bỏ được thói quen vẽ thiết kế vào mỗi chủ nhật. Anh cũng chẳng muốn ai biết tật xấu lúc vẽ của mình, chỉ cần anh không vừa ý thiết kế của mình sẽ quẳng luôn xuống đất dù cho sọt rác kế bên anh. Đã vậy dù anh không vừa ý bản thiết kế của mình cũng vẫn ném loạn lên bàn, khó hiểu ở chỗ anh không cho bất kì ai động đến những bản vẽ đó, tất nhiên tôi cũng là một trong số ‘bất kì ai’ đó. Chuẩn bị xong bữa cơm , tôi đến phòng thiết kế gọi anh. Giấy ngổn ngang trên sàn, tôi tiếp tục phát huy bản tính vợ hiền dâu thảo của mình, cầm chổi quét sạch chúng. Xong xuôi mới cắt ngang mạch suy nghĩ của anh, “Ăn thôi.” Anh ấy nhìn tôi thoáng chốc, có hàm xúc gì đó khác lạ trong đôi mắt ấy, như mất mác, như nhung nhớ, khó mà tin bên trong đó còn có chút thất vọng khó nhìn ra được. Điều này làm tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Anh đứng dậy, “Ăn thôi!” Anh bước đến, rất tự nhiên nắm tay tôi, “Tối thứ hai tuần nay công ty có tổ chức tiệc, em tham dự với anh nhé?” Đây là trá hình công khai thân phận của tôi ư? “Chẳng phải anh ghét nhất mấy buổi tiệc thế này sao?” Anh cười, “Bọn họ tổ chức để chào mừng anh, thế này thì đến cả lí do để trốn anh cũng không dám.” “Ha ha, anh cũng có ngày này.” “Trần tiểu thư, ít nhất em cũng nên bày tỏ sự cảm thông với anh chứ.” “Em cảm thông cho anh đó chứ, chỉ tiếc vật cực tất phản, em còn băn khoăn sao mình không ôm bụng cười này.” Anh lắc đầu, cầm đũa lên ăn, “Món này cũng không tệ…” Anh không hề tiếc lời khen với tôi, dù thật dù giả cũng luôn làm tim người ta nhảy múa. Anh là người tôi thể lí giải được, nhưng một người quá hiểu một người thì còn mấy thích thú nữa. Thời đại học cả bọn hay bàn về chuyện này, hai người đã quen nhau lâu e là khó mà tiến đến hôn nhân, bởi lẽ cuộc sống quá đỗi bình thản, chẳng có gì mới mẻ, có lẽ sẽ ngẫu nhiên gặp được một ai đó thấy được rồi kết hôn, yêu hay không yêu đâu quan trọng. Cách nghĩ đó thật trẻ con, nhưng tôi cho rằng quá hiểu một người thì chẳng thú vị gì nữa cả, hiểu hết rồi thì còn gì nữa mà tìm. Giờ phút này đây, anh sắn tay áo chủ động đi rửa chén. Anh nói tôi nấu cơm vất vả rồi thì việc rửa chén đương nhiên phải do anh làm rồi. Đi vào phòng thiết kế của anh, lúc rãnh anh sẽ vẽ vài bức, có màu có sắc. Chưa có tác phẩm nào là đặc biệt ưu ái cả, phần lớn đều là thành phẩm rãnh rổi của anh thôi. Tôi xem mấy bức tranh đã hoàn thiện, anh đã họa cả màu rồi. Đều là tranh phong cảnh, màu sắc hài hòa, êm dịu, thanh nhã. Chẳng nhìn được gì, có lẽ biểu đạt tâm tình nào đấy chẳng hạn. Để các bức tranh xuống, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, xem lại tất cả lần nữa. Đều như nhau, đủ màu đủ sắc, nhưng chẳng bức nào có màu lục cả. Thói quen của anh hay anh vốn ghét màu lục? Lục lọi trong trí nhớ, dường như khi chọn đồ anh tuyệt đối không chọn màu xanh lá, nhưng không biểu hiện quá lắm. Nhưng đến cả lúc dùng trà mà gặp trà xanh anh cũng sẽ để qua một bên, trên bàn đàm phán hành vi như thế là không lịch sự, nhưng anh chán ghét đến mức quên luôn cả tầm quan trọng của hợp đồng. Màu lục? Lòng lại dấy lên nỗi lo. Quay lại đã thấy Trình Nghi Bắc đang nhìn tôi, cười với anh, “Xem đỡ buồn ấy mà.” Anh bước đến, chẳng để tâm, “Thích à? Thích thì lấy đi?” “Thật à?” Anh luôn xem chúng như bảo bối mà. Anh lấy tay xoa đầu tôi, “Dĩ nhiên là thật.” “Vậy em không khách sáo đâu.” Tôi chọn một bức, “Anh không biết em muốn nó bao lâu rồi đâu.” “Em không nói tất nhiên anh không biết rồi.” Anh lắc đầu, hình như có cả bất lực trong đó. Tôi chề môi, lòng tham của tôi, thứ gì dù tôi không nói anh vẫn hiểu được nhỉ? Xế chiều, anh phải về thăm cha mẹ, đưa tôi về cũng quên luôn, có nghĩ xem hôm nay tôi có lái xe tới hay không. Chẳng biết có nên đòi hay không nữa đây, có bạn trai thế này đúng là khổ, nhưng tôi lại cam tâm tình nguyện đến. Coi như anh không biết tôi không lái xe đến đi, nếu không anh sẽ chở tôi về thôi, an ủi mình thế này mau lấy lại tâm trạng ghê. Đi 15 phút mới đến trạm xe bus, chờ chung với nhiều người, nhìn người ta tụ hai tụ ba cười cười nói nói, sao chợt cảm thấy quạnh hiu? Từ xa có một đôi tình nhân đang bước đến, cô gái đang giận bạn trai, mặt đanh lại, hai người họ thu hút khá nhiều ánh nhìn. Chàng trai nắm lấy tay cô gái, cô gái giận dỗi hất ra, “Buông.” Chàng trai cũng không từ bỏ, “Không buông.” “Rốt cuộc anh có buông không?” Cô gái nổi đóa. Giọng điệu chàng trai cũng mềm hơn, “Được rồi, đừng giận nữa nhé, là lỗi của anh được chưa nào?” Cô gái thắng lí cũng không có ý buông tha, “Gì mà coi như anh sai hả, anh là người có lỗi, toàn bộ đều là lỗi của anh.” “Được được được, tất cả đều là anh sai, được không nào?” Cô gái quay mặt đi, không nói lời nào, nhưng không giằng tay nữa. Chàng trai cuối cùng cũng trút được gánh nặng, lại tiếp tục dỗ dành, “Muốn ăn gì không, anh dẫn em đi ăn Haagen Dazs nha.” Cô gái cười ngọt ngào, nhưng vẫn im lặng. Hai người họ đi xa dần, chàng trai nắm tay cô gái đi về phía trước. Tôi nhìn bóng họ thật lâu, ngẩn người, giật mình nhận vừa rồi quá mức nhập tâm vào hai người họ, xe bus đã vụt qua mặt chúng tôi mất rồi. Chàng trai có lỗi với cô gái hay không không quan trọng, quan trọng là cậu ta quan tâm đến cô gái, có thể khoan dung với cô ấy dù cô ấy luôn cư xử như trẻ con với mình. Họ làm tôi hâm mộ, tôi e mãi mãi Trình Nghi Bắc cũng chẳng làm tương tự như thế, mà tôi cũng chẳng thể vô cớ gây chuyện với anh như thế được, sẽ không, chuyện đó sẽ không xảy đến với tôi, nên tôi hâm mộ, tôi khát khao. Cuối cùng xe bus của chúng tôi cũng đến, đoàn người từ từ lên xe, vẫn còn ghế để ngồi, nhìn ra ngoài cửa kính. Nhớ hồi trung học, viết được một bài văn đạt điểm tối đa, đề là ‘Cảnh đẹp nhất’, lúc ấy giáo viên Văn bảo tôi rất có ý tưởng, làm nổi bật lối sống cô độc của đại đa số người thời nay. Trong bài có đoạn thế này: cuộc sống cũng như đi trên một chuyến xe bus, trạm đầu đến trạm cuối, từ bắt đầu đến khi kết thúc, ta sẽ gặp được anh ấy hoặc cô ấy, có lẽ họ sẽ đây đến trạm cuối hoặc xuống ở trạm nào đấy dọc đường, họ không thể đi cùng ta đến cuối cùng, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc người luôn bên cạnh ta chỉ có bản thân ta mà thôi. Chỉ bản thân ta khi đi đến cuối cùng vẫn là chính mình như thuở ban đầu, đi qua cô đơn, hưởng thụ sinh mệnh của chính mình. Nhớ đây không phải là trằn trọc lúc bấy giờ, buồn cười, nhìn lại khuôn mặt xa lạ lại thấy bỡ ngỡ.