Nếu một ngày nào đó, cô đơn và tịch mịch yêu nhau, tôi nghĩ, tôi sẽ không nhớ quạnh hiu nữa; khi quạnh hiu đi làm, cô đơn và tịch mịch sẽ lén lút bên nhau,…cũng đúng thôi, chúng ta luôn thích xem những cuộc đua tình ái, chẳng may chính mình cũng sa chân vào đó. Trần Nhất Lâm♪ ** ** Cuối cùng cũng xử lý xong hết đống số liệu hôm nay, có cảm giác thành tựu, dù mệt nhưng lại tràn đầy năng lượng. Như hồi còn học trung học ấy, mệt mỏi nhưng năng lượng luôn tràn đầy, lớn lên rồi có nhiều chuyện lại không vô tư như hồi trung học nữa, chẳng hạn lớn rồi chẳng thể vô tư mà thường liến thoắng hai chữ ‘Chán quá’, ‘Buồn quá’ bên môi nữa. Vào toilet chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng bàn luận xì xầm bên ngoài. “Nghe nói giám đốc tài chính Lý Quan vì lợi ích bản thân lạm dụng công quỹ tới hàng triệu.” “Khi nào thế?” “Trước khi Trình tổng nhận chức không lâu!” “Sao có thể chứ? Nếu thế thì chắc Trình tổng sẽ xử lí Lý Quan nặng lắm đây, tôi còn nghe nói lúc Trình tổng ở Quang Ảnh luôn thẳng tay trừng trị những nhân viên vi phạm.” “Tôi nghe người ở phòng tài vụ nói, chắc không giả đâu.” “Hình như Lý Quan bị điều qua chi nhánh khác làm quản lý mà! Nếu anh ấy có tội thì sao Trình tổng còn dùng anh ấy nữa. Mà Trình tổng với anh ta cũng đâu có quan hệ gì đến nhau đâu. Tuy thời nay người đi cửa sau nhiều vô kể, nhưng họ lại chẳng liên quan gì đến nhau thì biết giải thích chuyện này thế nào đây?” “Cũng đúng.” “Mà chuyện có liên quan gì tới chúng ta đâu, nghĩ làm chi cho mệt.” Tôi đến vòi nước rửa tay, nhớ lại những lời đối thoại vừa nãy. Chợt nhớ đến những số liệu đáng ngờ sáng này, khi hỏi tới, Phương Khổng cực chuyên nghiệp nói những thứ này không thuộc phận sự của tôi, Trình Nghi Bắc cũng đã cấm không cho bất kì ai đề cập đến chuyện này nữa. Theo lý đúng là Trình Nghi Bắc và Lý Quan không có bất cứ quan hệ nào, nhưng sao anh lại thay Lý Quan chống đỡ nguy cơ này? Phải chăng có nội tình? Hay Lý Quan bị hãm hại, tôi chỉ có thể lí giải hành vi của Trình Nghi Bắc thế này thôi. Lúc trở lại văn phòng, vậy mà gặp được Trình Nghi Bắc đang ngồi đằng kia. Hơi ngạc nhiên, tôi những tưởng ở công ty sẽ xem tôi như người dưng. Tôi hiểu anh công tư rõ ràng, nhưng hiểu là một chuyện, lòng bức bối khó chịu lại là chuyện khác. “Sao anh tới đây?” Bước qua nhìn anh. Anh chau mày, “Tới thăm em có được xem là trốn việc không ta.” Bĩu môi, “Hay là anh đi kí mấy đơn hàng của anh đi, em tuyệt đối không trốn việc đâu, em là nhân viên tốt.” Anh cười lắc đầu, “Mấy hôm nay không tìm em, đừng nói giận nhé.” Ngang bướng lắc đầu. Anh thở dài, “Năng lực của em không ai có thể chê được, anh đến gần em nhất định mọi người sẽ bỏ qua năng lực của em. Anh hi vọng mọi người sẽ thấy được năng lực làm việc của em, em đủ tư cách ngồi vào vị trí này.” Tôi gật đầu, trái tim nhẹ bẫng đi, “Em hiểu.” “Nếu hiểu vậy hôm nay giúp anh đi xem phim nhé, sao nào?” Có ý cười trong mắt anh, càng nhìn càng thoải mái, đôi mắt của anh trước kia luôn chứa đầy gánh nặng. “Được rồi.” Chúng tôi rời khỏi công ty, nhưng anh không đến bãi đỗ xe lấy xe. Nhìn đôi mắt kinh ngạc của tôi, anh giải thích, “Anh ít đi với em, hiếm có thời gian, chúng ta hưởng thụ buổi tối thoải mái nào!” Lời thế này từ miệng anh nói ra, tôi vui sướng đủ đường. Tôi gật gù. Chúng tôi cùng ra trạm chờ xe bus, nhìn xung quanh, không khỏi mỉm cười. “Anh không đi xe bus bao lâu rồi?” Tôi rất tò mò nha. Anh chớp mắt, hồi tưởng, “Ba năm.” Nhẩm tính thời gian, có lẽ anh đang nhớ về thời kì trước, “Chắc là rất nhớ hả?” “Nhớ thì chưa tới, thử tìm lại cảm giác quen thuộc cũng được lắm.” Sắp đến, anh kéo tay tôi, chút chủ động nhỏ nhoi này cũng làm tôi rung động. Trên xe có nhiều người, anh bảo hộ tôi ra sau xe, hai tay anh giữ vững tôi trước ngực. Tôi ngửi được hơi thở thuộc riêng anh, giờ phút này, cảm giác chân thật này, giơ tay ra là chạm vào, là trái tim anh đang đập. Tôi hiểu, có gì đó đã khác, dường như anh bắt đầu chủ động hơn, cho dù là những việc rất nhỏ nhặt cũng đủ để tôi mừng như điên. Trần Nhất Lâm, cô có cần không có tiền đồ vậy không? Chúng tôi cùng đếp rạp phim, lúc này người mua vé đã xếp thành hàng dài. Anh cũng chẳng do dự, kéo tôi qua, “Đi nào.” Tôi cứ tưởng anh chẳng rãnh đâu mà xếp hàng. Cực kì vui sướng, anh thay đổi rồi, “Hồi đó đến xem phim luôn mang theo thẻ sinh viên để được giảm nửa giá, ngồi trong phòng ăn bỏng ngô. Kết quả lại bị người hàng trước trách, bởi bọn em ăn quá lớn tiếng, bọn em xấu hổ cứ giải thích mãi.” Nụ cười nở trên khỏe môi anh. “Em bây giờ cũng dùng thẻ sinh viên được mà.” Nói tôi trẻ con à, làm mặt quỷ với anh. Vậy mà anh lại lấy tay sờ đầu tôi, “Khen em trẻ mà!” Cắt, làm trò, đừng hòng tôi mắc mưu. Hôm nay chiếu hai bộ phim mới, Truyền thuyết Bạch Xà với Họa Bích, suy nghĩ một hồi quyết định chọn Truyền thuyết Bạch Xà, kinh phí đầu tư lên tới một trăm tám mươi triệu, không coi thật tiếc. Còn nghe nói chế tác lớn, hậu kì công phu. Đương nhiên tôi còn suy xét về sở thích của anh, có lẽ sẽ thiên về bộ này hơn. Hôm nay là lần đầu tôi chúng tôi xem phim chung, nhất định phải để lại kí ức đẹp. Ngồi trong phòng, anh nhìn màn hình lại nhìn tôi, “Nhiều người bảo họ đến xem phim vì ai đó, em muốn xem ai?” “Huỳnh Thánh Y.” “Em thích cô ấy.” “Không phải.” “Thế thì?” “Phần lớn khán giả cũng không thích cô ấy.” Anh cười, “Chuyện đó và chuyện em vì cô ấy mà chọn xem có gì liên quan sao?” “Em lạ lắm, người không ai muốn ủng hộ em lại muốn ủng hộ. Sức hút của người ta trên mạng cũng đâu có thua ai?” Anh nhún vai, từ chối cho ý kiến. Ta bóc bỏng ngô trong tay đưa đến bên miệng anh, anh ngẩn người, xong vẫn ăn. Chỉ là kiên quyết không chịu ăn lần thứ hai. Phim bom tấn có khác, kỹ xảo hoành tráng, tôi thích. Cảnh dưới nước của Huỳnh Thánh Y và Lâm Phong phải nói là duy mỹ, bọn họ ở trong nước hai mươi mấy tiếng đâu có phí. Lâm Phong nói: nụ hôn này cứu mạng ta, cũng lấy mạng ta. Tiếc là ta không đáng. Trình Nghi Bắc xem rất nghiêm túc, chẳng biểu hiện gì cả nhưng nét mặt lại nhu hòa không ít. Cứ thế này thôi, giản đơn, không sóng gió, cứ thế mà duy trì…