Edit: Mimi Beta: Chi ***** Diệp Đề có phần co quắp mà ngồi trên ghế sa lông, cầm ly sữa trong tay, hết nhìn bên trái, lại ngó bên phải. Bên trái cậu là Lương Thần – anh Lương ôn hòa nhã nhặn, bên phải chính là Diêu Cẩn Văn – bác sĩ Diêu cũng thực dễ gần. Diệp Đề nhìn qua ngó lại một hồi, đột nhiên bổ nhào lên người Lương Thần khóc nức nở: “Hu hu hu, anh Lương, anh mau cứu em, bác sĩ Diêu thật đáng sợ…” “Được rồi, được rồi, đừng khóc.” Lương Thần ôn nhu vuốt vuốt mái tóc đen bóng mềm mại của Diệp Đề, tựa như an ủi một con mèo nhỏ bị kinh hách, sau đó ngẩng đầu, oán trách mà nhìn Diêu Cẩn Văn: “Đừng cười nữa, em xem em dọa A Đề sợ đến mức nào.” “Em có sao?” Diêu Cẩn Văn lại càng cười đến xán lạn rực rỡ, Diệp Đề quay đầu nhìn trộm anh ta một cái, sợ tới mức run run, trốn ra phía sau Lương Thần. Từ nhỏ tới giờ cậu vẫn chưa từng thấy một người có thể cười khủng bố đến như vậy… “Tiểu Diệp à, em có biết em đang núp sau lưng ai hay không? Em có biết sáng nay em đã nhìn thấy gì không? Em có biết khi em chạy tới đây lần thứ hai chúng tôi đang làm gì không?” Diêu Cẩn Văn nhàn nhã vắt chân lên, thổi trà, nhấp một hơi. Diệp Đề nghe thế thì sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế sa lông, lẩn đến một góc xa xa. “Được rồi, em đừng hù dọa cậu ấy.” Lương Thần cười khổ: “Diệp Đề, lại đây đi, anh cam đoan anh Diêu sẽ không làm gì cậu cả.” Diệp Đề nửa tin nửa ngờ mà lò dò bước tới, ngồi ở bên cạnh Lương Thần — đối với chuyện anh Lương tính tình hòa nhã có khả năng ngăn chặn cái kẻ đang mỉm cười như ác ma kia… quả thực có chút hoài nghi. Diêu Cẩn Văn ngược lại phi thường phối hợp mà ngừng cười, nghiêm túc uống trà. Lúc này Diệp Đề mới yên tâm, uống nửa chén sữa đặt ở trên bàn. Sáng nay cậu đến đây để truy tìm sự thật, bữa sáng cũng chưa kịp ăn đâu. “A Đề à.. Cậu đã thấy cả rồi, anh đây cũng không lừa gạt cậu — anh với anh Diêu của cậu là quan hệ yêu đương.” Lương Thần gãi đầu, tựa hồ có chút xấu hổ: “Đúng rồi, chuyện này – chuyện mà cậu nhìn thấy hôm nay, bao gồm cả quan hệ giữa anh và anh Diêu, ngàn vạn lần đừng nói cho anh Triệu của cậu biết!” “Vì sao? Các anh không phải là bạn bè à?” Diệp Đề nghi hoặc mà nhìn vào Diêu Cẩn Văn, hỏi. “Chuyện này nói ra thì dài lắm.” Lương Thần thở dài: “Dù sao có một số việc, anh cũng không tiện nói cho cậu biết… Tóm lại, hy vọng cậu có thể giúp bọn anh giữ kín bí mật này.” “Được, nhất định! Anh Lương, anh là anh em tốt của em, thời điểm em gặp khó khăn anh đều ra tay giúp đỡ, chuyện này em chắc chắn làm được. Thế nhưng…” Vừa mới hào sảng ngút trời, ngay nháy mắt sau khí thế đã rớt xuống đáy vực sâu, Diệp Đề cúi đầu: “Hiện tại dù em có muốn nói với anh ấy cũng không có cơ hội nữa, anh Triệu đuổi em đi rồi…” “Anh ta đuổi cậu, cậu liền không biết trở về bám dính lấy à?” Diêu Cẩn Văn chua chát mở miệng: “Chẳng phải cậu am hiểu nhất là chiêu này hay sao?” “Em đừng hù dọa cậu ấy.” Lương Thần thấp giọng nói. Diệp Đề quả nhiên bị dọa một phen… Thế nhưng, khủng bố thì khủng bố, song lời Diêu Cẩn Văn nói ra, lại thực sự thức tỉnh người trong mộng… … Lương Thần có chút gian nan mà kéo kéo cánh tay Diêu Cẩn Văn: “Này, A Đề sẽ không làm gì bất lợi với Cách Phi đấy chứ? …” “Tốt nhất là như vậy.” Diêu Cẩn Văn cười lạnh một tiếng, cùng với nụ cười nhàn nhạt trên môi Diệp Đề càng khiến cho bầu không khí có phần quỷ dị hơn… Kết quả, Diệp Đề không có tâm tư mà nghĩ tới mục đích ban đầu khi tới nơi này, sau khi uống hết sữa bò liền vội vã rời khỏi nhà của Lương Thần. Trước tiên cậu tới viện dưỡng lão thăm bà, sau đó hùng dũng oai vệ mà chạy tới mục tiêu… Chỗ nào ư? Đương nhiên không phải nhà Triệu Cách Phi rồi! Nhóc trộm họ Diệp cũng không ngu ngốc, tuy rằng tất cả mọi người đều nói “vấp ngã ở đâu liền đứng lên ở chỗ đó”, chính là chỗ té ngã kia rõ ràng có một tảng đá, ngu gì lại giẫm lên một lần nữa nha! Bỏ qua nhà Triệu Cách Phi, Diệp Đề vừa ngâm nga một bài hát vừa vác theo bọc hành lý nho nhỏ đi tới một nơi cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm… …