Dưỡng Công Ký
Chương 13
Rohan vừa rời đi Thường Cảnh liền trực tiếp nắm chặt Thiên Dịch cẩn thận kiểm tra một lúc, xác định vết thương nơi gần ngực liên tục chảy máu đến ghê người đã khép lại hoàn toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim rốt cuộc cũng ngưng đập nhanh rồi.
Khịt khịt mũi, Thường Cảnh cúi thấp đầu xuống, cực kỳ giống như đứa nhỏ làm chuyện có lỗi.
“Xin lỗi, Thiên Dịch.”
Linh lực sớm thức tỉnh khiến Thiên Dịch lập tức trưởng thành thành một Tinh Linh thành niên, chiều cao tăng lên nhanh chóng, vốn dĩ đã quen thuộc ngước đầu lên nhìn Thường Cảnh vào lúc này trong chớp mắt đã biến thành nhìn xuống, có chút khiến cậu vẫn chưa quen thuộc cho lắm.
Thế nhưng điểm không quen ấy rất nhanh bị cậu lơ đi, bởi vì cậu phát hiện cao lên là một ưu thế, cậu có thể dễ dàng ôm lấy Thường Cảnh vào trong lòng ngực, gắt gao ôm chặt chẽ.
Cảm giác như vậy, thật là tốt.
Ôm lấy vợ mình vào trong lòng ngực, Thiên Dịch sờ lên mái tóc dài nhu thuận của Thường Cảnh, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Cảnh, không sao cả, em nhìn xem, không phải ta nhân họa đắc phúc sao?”
Nếu không có vụ này, cậu căn bản không thể sớm thức tỉnh linh lực.
Thế nhưng nhìn chung qua hơn ngàn năm, Tinh Linh sớm thức tỉnh linh lực cũng không nhiều lắm, Thiên Dịch cũng không hiểu chính mình có phải sẽ biến trở lại thành đứa nhỏ, mà lần này xem như cùng Rohan không nể tình mặt mũi, nếu cậu lại biến trở về thành đứa nhỏ, như vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
“Tiểu Cảnh, chúng ta cần phải đi đến Hào thúc ở đó mấy ngày.” Cúi đầu nhìn Thường Cảnh, Thiên Dịch nói.
Hào Dịch ở bên ngoài thôn độc lập, hơn nữa ông cùng Rohan đồng thời thức tỉnh hai hệ linh lực, nhờ vào tuổi tác của mình, Rohan muốn đến gây phiền phức, cần phải ước lượng năng lực chính mình mới được.
Thiên Dịch một lần nữa vác gùi lên vai, ôm người trong lòng ngực bế ngang lên, môi khẽ nhếch, âm phù Thường Cảnh nghe không hiểu từ trong miệng Thiên Dịch bay ra.
Tiếp đó, bọn họ bay lên không trung.
Thường Cảnh kinh ngạc nhìn Thiên Dịch bay giữa không trung, trong lòng đối với thế giới này, kính nhi viễn chi tâm tư lại tăng lên không dưới năm mươi điểm.
Đến được nhà Hào Dịch, Thiên Dịch ôm Thường Cảnh bay xuống, thả xuống người mình đang ôm ấp, cậu đi tới trước cửa, gõ gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra, khi Hào Dịch nhìn thấy Thiên Dịch, nhíu mày, nghi hoặc lên tiếng, “Thiên Dịch?”
Nghe vậy, Thiên Dịch lộ ra nụ cười thật lớn, sạch sẽ lại đơn thuần.
“Hào thúc, là con.”
Hào Dịch vừa nhìn thấy Thiên Dịch liền biết đứa nhỏ này đã sớm thức tỉnh linh lực, sắc mặt xoạt một cái liền kéo xuống, “Thiên Dịch, chuyện gì đã xảy ra với con, làm sao lại sớm thức tỉnh linh lực?”
Đối với Tinh Linh mà nói, linh lực sớm thức tỉnh là một chuyện rất nguy hiểm, nếu bất cẩn một chút, rất có thể thương tổn đến bản thể Tinh Linh.
“Hào thúc, chúng ta đi vào rồi nói sau.” Sờ sờ đầu chính mình, Thiên Dịch kéo tay Thường Cảnh, nói: “Chuyện này rất dài.”
Hào Dịch nhìn thoáng qua Thiên Dịch kéo tay Thường Cảnh, tóc có chút tán loạn, trong không khí bay tới mùi hương, điều này làm cho ông nhíu mày bất động thanh sắc.
Giống cái Nhân tộc này, lại ở trên người bôi lên hương liệu!
Cái nhận thức này, khiến sắc mặt Hào Dịch không tốt. Có điều ông vẫn nghiêng người qua, để Thiên Dịch kéo Thường Cảnh vào cửa.
Đóng cửa lại, Hào Dịch đi tới bên người Thường Cảnh, cẩn thận ngửi một cái, ngữ khí bất thiện nói: “Ngươi, lại dám ở trên người thoa hương liệu.”
“Hào thúc, người nói cái gì vậy, làm sao Tiểu Cảnh lại thoa hương liệu được.” Chỉ khi nào đến kỳ phát tình, những giống cái còn chưa có phối ngẫu, mới bôi lên người hương liệu, làm sao Hào thúc lại giống Bạch Hổ cùng Rohan, nói lời như vậy.
“Thiên Dịch, chính con ngửi xem.” Hào Dịch chỉ vào Thường Cảnh, vẻ mặt đã sớm không còn hiền lành như lúc ban đầu.
Thiên Dịch nghi hoặc tới gần ngửi một hơi, làm gì có mùi hương nào? Trên người Tiểu Cảnh, rõ ràng chỉ có mùi hương bồ kết thôi, nhẹ nhàng khoan khoái, rất dễ chịu mà.
“Hào thúc, thật sự không có mà.” Đem Thường Cảnh đặt xuống ghế, chính mình cũng lôi cái ghế ngồi xuống.
Thế nhưng lời Hào Dịch khiến Thiên Dịch trong khoảng thời gian này lại nghĩ tới lời Bạch Hổ trước khi rời đi cùng Rohan vừa nãy mới nói, lẽ nào Tiểu Cảnh thật sự thoa lên hương liệu sao? Nhưng cậu thật sự không ngửi thấy gì hết.
Chính Thường Cảnh cũng phải nhíu mày, y đưa cánh tay tiến đến một bên mặt, mũi ngửi một hơi, chính mình cũng không ngửi được bất kỳ mùi hương nào cả.
“Thiên Dịch, cậu có ngửi được mùi hương nào không?” Quay đầu, Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch đã ngửi qua mình.
“Không có.”
“Nhưng trên người ngươi quả thật có mùi hương này, loại hương vị này, đối với giống đực, có sức hấp dẫn dị thường.” Hào Dịch ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống Thường Cảnh, trong giọng nói không còn không quen thuộc nữa, thế nhưng, lại có một chút nghi hoặc.
Giống cái trước mặt này, nhìn không giống như đang diễn kịch.
“Lúc trước có người nói trên người ngươi có mùi sao?” Hào Dịch hỏi.
Thiên Dịch cùng Thường Cảnh đồng thời gật đầu.
Hào Dịch đưa mắt nhìn sang Thiên Dịch, “Là ai?”
“Người Thú tộc cùng Rohan.”
Hào Dịch lại đưa mắt nhìn sang Thường Cảnh.
Thường Cảnh nói: “Rohan.”
“Hở? Rohan, ngươi biết hắn?” Hào Dịch hiếu kỳ, Thường Cảnh nói ra cái tên này, nhưng trong thôn Tinh Linh, cướp đoạt trắng trợn giống cái Tinh Linh, cái tên đó quả thật quá xấu.
“Chúng con cũng bởi vì Rohan, nên mới tìm đến Hào thúc.”
Thiên Dịch đem chuyện trước kia đã xảy ra nói một lần, có điều giấu đi chuyện Thường Cảnh tự mình chạy ra bên ngoài, nếu như Hào Dịch biết được sự tình là do vợ tương lai của mình gây ra, không biết sẽ đối với Tiểu Cảnh còn bao nhiêu ấn tượng.
Vì Thường Cảnh ở trong lòng Thiên Dịch có ấn tượng cực kỳ tốt, Thiên Dịch sẽ không chú ý những lời nói dối nho nhỏ có thiện ý này.
“Nói như vậy, mùi trên người ngươi, trừ ngươi cùng giống đực vị thành niên là ngoại lệ không ngửi được, đối với giống đực thành niên khác, đều có thể ngửi được.” Hào Dịch đưa ra kết luận như vậy.
Mặc dù biết Thường Cảnh không phải tự mình thoa hương liệu, thế nhưng trên người lại tỏa ra mùi thơm thế kia, hơn nữa lại là mùi thơm có sức hấp dẫn giống đực, cho dù y có nói mình không thoa hương liệu, cũng không có bao nhiêu người tin tưởng.
Hơn nữa, mang theo giống cái bên người như vậy, đối với giống đực mà nói, đúng là một điều phiền phức.
Hào Dịch quay đầu hỏi: “Thiên Dịch, con xác định nếu không phải hắn thì không được?”
Dưới cái nhìn của ông, giống cái như Thường Cảnh, cũng không có quá nhiều chỗ đặc biệt, so với giống cái khác có yếu ớt hơn một chút. Diện mạo, cũng không xinh đẹp gì, căn bản không cần thiết có được y khiến sinh hoạt cá nhân vô duyên vô cớ có thêm nhiều phiền phức như vậy.
Thiên Dịch gật gật đầu, thật lòng trả lời: “Hào thúc, người cùng cha lúc con còn nhỏ đã nói cho con biết, làm một giống đực ưu tú, phải làm đến nơi đến chốn, trước sau như một, bảo vệ giống cái của mình.”
Hào Dịch thở dài một hơi, khóe miệng gợi lên ý cười đạm mạt.
Theo thói quen ông muốn đưa tay sờ lên đầu Thiên Dịch, lại phát hiện, Thiên Dịch trước mặt đã không còn là Tinh Linh nho nhỏ như lúc ban đầu, vươn tay ở trên không trung xoay một cái, rồi thu tay về.
“Nếu đã vậy, Thiên Dịch, con nhất định phải trở nên mạnh mẽ, dựa vào con như bây giờ, còn quá yếu.”
“Con biết, Hào thúc.” Thiên Dịch quay đầu kéo tay Thường Cảnh, vẻ mặt cười lên thỏa mãn, “Tiểu Cảnh, em là vợ ta, cho nên ta sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Thường Cảnh rất cảm động, y nhìn Tinh Linh trước mặt tuy rằng bởi vì linh lực sớm thức tỉnh nên vóc dáng cao lớn lên, thế nhưng vẫn là đứa trẻ Tình Linh ngu ngơ, gật gật đầu.
Giống cái hay không phải giống cái, y đã tự động lọc bỏ, Thiên Dịch đối với y tốt, y đều hiểu.
“…… Thiên Dịch, cảm ơn cậu.” Đây là chân tâm thật lòng.
Thiên Dịch khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng, cười đến vô cùng xán lạn.
“Mặc kệ người khác thấy Tiểu Cảnh như thế nào, chỉ có ta biết Tiểu Cảnh là tốt nhất, hơn nữa lại rất hiền lành.” Cong lên đôi mắt xanh biếc, Thiên Dịch cười rất vui vẻ.
Hào Dịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không thể nói thêm được điều gì.
“Thiên Dịch, con tới đây, ta nhìn một chút tình huống thân thể con như thế nào.” Rót cho mình một ly nước, trong tay Hào Dịch tụ tập một cổ linh lực.
Thiên Dịch nghe vậy, gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Hào Dịch.
Hào Dịch cầm trong tay một cổ linh lực đánh vào trong thân thể Thiên Dịch, nhắm mắt lại, chuyên tâm vận dụng cổ linh lực này vì người trước mặt kiểm tra thân thể.
Thường Cảnh không chớp mắt nhìn thấy một màn này, hơi kinh ngạc liền há to mồm.
Trước đó, y đã thấy được cái gì gọi là uy lực linh lực —— chỉ cần một chút thôi đã biến thảm cỏ thành tro bụi chính là minh chứng.
Vào lúc này y lại nhìn thấy Hào Dịch cầm trong tay một cổ linh lực đem thân thể Thiên Dịch bao lấy tiến vào bên trong vòng sáng.
Thường Cảnh hiếu kỳ vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những ánh sáng kia, hiện ra ánh sáng rất nhẹ nhàng ấm áp.
Thường Cảnh vẻ mặt kinh ngạc cùng ước ao, y cảm thấy, đại thần xuyên qua quá không công bằng.
Y cũng muốn làm cư dân bản xứ ở đây, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu là có thể ngưng tụ linh lực, cái phần mềm hack này thật sự quá hấp dẫn người khác mà!
Cái cổ linh lực kia ở quanh thân Thiên Dịch tuần hoàn một lần qua lại, sau đó Hào Dịch mở mắt ra, thu hồi cổ linh lực lại.
“Thiên Dịch, con còn nhớ, lúc đó tại sao linh lực của con lại sớm thức tỉnh không?”
Cái cổ linh lực của Hào Dịch chính là do thế giới một ngàn năm trước linh lực chữa trị đã bị thất truyền, loại linh lực này thuộc về linh lực quang hệ, nhưng rồi cũng chưa có người nào thức tỉnh qua.
Vừa rồi cổ linh lực kia tham nhập vào trong cơ thể Thiên Dịch, Hào Dịch dùng cổ linh lực này chữa trị những vết thương trên người Thiên Dịch mà bằng mắt thường không dễ nhìn thấy, thuận tiện, còn có thể giúp Thiên Dịch sớm thức tỉnh linh lực.
Nhưng mà, khiến cho ông khó có thể tin là, linh lực trong cơ thể Thiên Dịch rất ổn định, cũng không có hiện tượng bất ổn nào, ngay cả vết thương kia, cũng đã hoàn toàn khôi phục.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
10 chương
23 chương
157 chương