Rohan nghe vậy, cũng không buông Thường Cảnh, trái lại ôm càng chặt hơn, hắn liếc mắt nhìn Thiên Dịch, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta nói vì sao cưng lại thoa hương liệu, hóa ra là bởi vì, chính là giống đực này sao, vẫn là một tiểu Tinh Linh chưa thành niên nha.” Trong giọng nói đầy khinh miệt, Thường Cảnh nghe được rất muốn trực tiếp tát hai bạt tai lên người con Tinh Linh thành niên này. Còn ngại Thường Cảnh chưa đủ tức giận, Rohan lại bổ sung một câu, “Có phải là, do nó không thể nào thỏa mãn cưng, nên cưng mới thoa hương liệu chính mình chạy đến đây tính toán câu dẫn một giống đực thỏa mãn thèm khát ư?” Thường Cảnh tức đến nỗi không nói nên lời; “……!!” Thiên Dịch nhìn Thường Cảnh bị Rohan ôm vào trong ngực, lửa giận không ngừng dâng lên, nó thả cái gùi xuống, một chuỗi linh lực hướng về phía Rohan bay tới. Vốn dĩ cánh đã được thu về liền được thả ra, Thiên Dịch dưới chân nhảy lên một cái, bay đến không trung. Liếc mắt nhìn Thiên Dịch, Rohan đem Thường Cảnh trong lòng ngực thả xuống, đẩy về phía sau hai con Tinh Linh sau lưng, để bọn họ trông. Trong miệng niệm chú vài câu, sau đó, Rohan cũng bay lên, cùng Thiên Dịch độ cao đồng nhất. Tinh Linh thành niên bay lượn không cần đôi cánh, linh lực của bọn họ một khi thức tỉnh, có thể tùy ý tự do bay lượn. “Thiên Dịch, ngươi còn chưa trưởng thành, có được giống cái thành niên để làm gì, không bằng, cứ đưa cho ta đi.” Ở cùng một thôn, cho dù gặp mặt không đánh không nói lời nào, nhưng hai người vẫn có nhận thức nhau. “Ngươi nằm mơ, Rohan!” Thiên Dịch ngữ khí lạnh như băng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, vốn tròng mắt màu xanh lục vào lúc này tràn đầy sát khí, “Lúc trước ngươi đã từng đối với giống cái trong thôn làm xằng làm bậy ta cũng không nói gì, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên đem chủ ý đánh tới trên người Tiểu Cảnh.” “Há, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao, Thiên Dịch, linh lực của ngươi vẫn còn chưa thức tỉnh đâu.” Cười trắng trợn không kiêng dè, Rohan cũng sẽ không bị Thiên Dịch nói mấy câu liền sẽ sợ hãi. Rohan là Tinh Linh có song hệ linh lực hiếm thấy, cho nên hắn ở trong thôn này, hầu như là nghêng ngang mà đi, những giống cái còn chưa kết hôn hầu như đều bị hắn quấy rối qua một lần, trưởng thôn cũng đã từng ra mặt một lần, thế nhưng cũng qua một quãng thời gian yên tĩnh, rất nhanh bắt đầu giẫm lên vết xe đổ. Thấy Thiên Dịch không nói lời nào, Rohan coi chính mình đã thành công làm cho Tinh Linh trước mặt này sợ rồi, trong thanh âm sung sướng, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, giống cái này, trên người thoa hương liệu mê hoặc người khác, giống cái thèm khát như vậy, so với tuổi của ngươi, chỉ sợ không có cách nào khống chế đi, cho nên, ta giúp ngươi tiếp nhận, ngươi hẳn phải là cảm ơn ta mới đúng, nếu không đợi đến khi các ngươi thành hôn, đỉnh đầu đã đội biết bao nhiêu cặp sừng rồi, không phải sẽ rất mất mặt sao?” Thường Cảnh nghe xong những lời này, trên mặt lúc trắng lúc xanh, nếu không phải y hiện tại bị hai Tinh Linh giống đực kiềm chặt hai bên người, y chắc chắn xông tới, đem hết toàn lực cũng phải mạnh mẽ giáo huấn Rohan một trận. Người nhẫn nại cũng có mức độ giới hạn, Thường Cảnh không có cách nào động thủ, như vậy chỉ có thể nói chuyện. “Đầu anh có bệnh có phải không, tôi đã nói là không có dùng hương liệu chó má gì mà, anh làm như ai cũng đồng ý theo anh vậy ấy, ĐM!!! Anh đúng là tên bệnh thần kinh!” Thường Cảnh rất ít khi nói lời thô tục, lăn qua lộn lại cũng chỉ nói được vài câu như vậy, y tức giận đỏ mặt tía tai, lời mắng ra, cũng không hẳn khó nghe cho lắm, có điều đây là mức độ lớn nhất của y rồi. Thiên Dịch nhìn đến Thường Cảnh, trong ánh mắt bao hàm tâm ý động viên, Thường Cảnh lòng ngực kịch liệt chập trùng đang xù lông lên, quỷ thần xui khiến, hơi trấn định một chút. Không muốn cùng Rohan câu thông, Thiên Dịch nhắm mắt lại, đọc thầm một câu, sau đó trong tay xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng. Rohan nhìn kiếm trong tay Thiên Dịch, đáy mắt lóe qua một tia kinh ngạc, Tinh Linh ở tuổi thành niên, không thể nào sử dụng kiếm ánh sáng được. Có điều cho dù có kiếm ánh sáng thì làm sao, Rohan cũng không nhận ra Thiên Dịch có thể thắng được chính mình hay không, trừ khi linh lực thức tỉnh, bằng không, dựa vào một Tinh Linh vị thành niên muốn đánh bại Tinh Linh thành niên, căn bản đó mới là kỳ lạ ấy! Khóe miệng gợi lên nụ cười khinh thường, Rohan ung dung đỡ lấy thế tiến công đến từ Thiên Dịch. Thiên Dịch cũng không hề từ bỏ, mỗi một lần công kích không được liền không ngừng cố gắng, kiếm ánh sáng đâm thẳng tới Rohan, hai mắt nó chú ý hành động của Rohan, khi nhìn đến dưới chân đối phương điểm nhẹ thân hình liền nhoáng lên một cái, chính mình cũng từ trên không trung chuyển phương hướng, tránh thoát Rohan ném tới linh lực hệ “lửa”. Linh lực ở phía trước Thường Cảnh chưa tới 1 mét liền phát nổ, đem bãi cỏ trên mặt đất san bằng sạch sẽ. Thường Cảnh trợn to đôi mắt, không thể tin được nhìn bãi cỏ vốn dĩ đang xanh mơn mởn hiện tại đã biến thành cháy đen. —— trời ơi, thế giới này đã mở ra phần mềm hack rồi đi! Hai người vẫn còn tiếp tục chiến đấu, kiếm ánh sáng của Thiên Dịch không cách nào ép sát trước người Rohan được. “Thiên Dịch, ngươi không đánh lại được ta, tuy rằng ngươi còn nhỏ tuổi có thể có được linh lực như vậy đã là rất mạnh mẽ rồi, thế nhưng ngươi thắng không lại được ta!” Rohan quá mạnh mẽ, tuổi tác hắn cũng sớm thức tỉnh năng lực, cho dù Thiên Dịch so với các Tinh Linh cùng tuổi khác đã xem như rất lợi hại rồi, thế nhưng một khi đối đầu với Rohan, cậu vẫn không có cửa để tung sức. “Vậy thì thử một chút xem sao.” Thiên Dịch ngữ khí bằng phẳng, không có chập trùng gì quá lớn, thế nhưng động tác không chút nào dừng lại. Sau khi vươn mình, kiếm ánh sáng của Thiên Dịch sắp áp sát trước mặt Rohan, thế nhưng Rohan lại vào lúc này gọi kiếm ánh sáng ra, ngăn thân kiếm Thiên Dịch lại. Hai thanh kiếm trên không trung đụng chạm, phát ra ánh sáng lóa mắt cả bầu trời. Hai người tách ra, Thiên Dịch nhìn Rohan. Rohan liếc mắt nhìn tay Thiên Dịch có chút run rẩy, thở dài mở miệng, “Nếu đến lúc ngươi thành niên, ta không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng, qua ngày hôm nay, ngươi sẽ không có cơ hội đó nữa, bởi vì ngày hôm nay, chính là giờ chết của ngươi.” Đang nói chuyện, hắn đã nâng kiếm đi tới trước mặt Thiên Dịch, tốc độ nhanh đến nỗi Thiên Dịch còn chưa kịp phản ứng lại. Sau một cú tránh né, Thiên Dịch bị kiếm ánh sáng của Rohan đâm qua trước ngực, để lại một vết thương rất sâu, máu chảy loang ra từ trên màu áo trắng của Thiên Dịch như một nụ hoa chờ đến lúc nở hoa, tráng lệ lại xinh đẹp. Thiên Dịch từ trên không trung rơi xuống dưới, mạnh mẽ nện xuống đất. “Thiên Dịch!” Thường Cảnh phát ra tiếng thét kinh hãi, liền muốn xông lại đó. Nhưng hai bên người vẫn bị hai con Tinh Linh cầm lấy tay của y, khiến y không thể nhúc nhích. Con chó điên lên còn muốn vượt tường, huống hồ chi Thường Cảnh nhìn thấy Thiên Dịch bị thương như vậy. Cũng không biết từ nơi nào bộc phát sức mạnh, Thường Cảnh đạp một chân lên một con Tinh Linh đang cầm chặt tay y sau đó lại cắn lên cánh tay con Tinh Linh còn lại, thành công thoát khỏi hai con Tinh Linh đang trói buộc y —— Thường Cảnh xin thề, y chưa từng chạy nhanh như vậy, y cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Một đường chạy đến trước mặt Thiên Dịch, Thường Cảnh đem người ôm vào trong ngực, thần sắc trên mặt khẩn trương, không che dấu một chút nào. “Thiên Dịch, Thiên Dịch cậu tỉnh lại đi!” Thiên Dịch còn quá nhỏ, chiêu kiếm đó suýt chút nữa đâm vào ngực nó, khiến linh lực nó đã ngưng tụ hoàn toàn bị phá nát, cho nên mới trực tiếp té xuống hôn mê bất tỉnh. Thường Cảnh nhìn đứa nhỏ trong lòng sắc mặt tái nhợt, ở trong lòng không ngừng rủa xả chính mình. Y muốn đánh thật mạnh lên người mình, tại sao lại không nghe lời Thiên Dịch muốn chính mình chạy đến đây, bằng không, chính mình làm sao sẽ gặp được Rohan, Thiên Dịch sẽ không có bị thương! Vành mắt đỏ lên, Thường Cảnh một lần lại một lần kêu tên Thiên Dịch, trong ánh mắt hoảng loạn có thể nhìn thấy rõ ràng. Trong bất tri bất giác, Thường Cảnh liền rơi nước mắt. Thường Cảnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng y rất là khó chịu, hốc mắt ẩm ướt, rất muốn khóc một trận. Tuy rằng một đại nam nhân chảy nước mắt không ra thể thống gì, thế nhưng y không nhịn được. Nước mắt cứ một giọt lại một giọt nhỏ xuống trên người Thiên Dịch, khiến trên người Thiên Dịch, bắt đầu phát sinh ánh hào quang chói mắt. Thường Cảnh ngừng khóc, y kinh ngạc nhìn trong lòng ngực Thiên Dịch thân thể nhỏ bé chậm rãi lớn lên, biến thành dáng vẻ người trưởng thành, vốn dĩ xinh đẹp lại đáng yêu khuôn mặt có chút trẻ con đã biến thành củ ấu, vết thương trước ngực dần khép lại. Rohan vốn dĩ nở nụ cười chắc chắn chậm rãi dần biến mất, hắn từ trên không trung đáp xuống đất, sắc mặt âm tình bất định nhìn trong lòng Thường Cảnh Thiên Dịch được ánh sáng bao bọc bên trong. Sau khi ánh sáng tản đi, Thiên Dịch mở mắt ra. “Tiểu Cảnh, đừng khóc.” Thiên Dịch giơ cánh tay lên, lau sạch sẽ nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt Thường Cảnh, thanh âm nhẹ nhàng, thế nhưng dị thường động lòng người. “Thiên Dịch, làm sao cậu……” Thường Cảnh khóe mắt trợn to lên, nhìn trong lòng ngực Thiên Dịch đã biến thành người lớn. “Tiểu Cảnh không cần kinh ngạc, chỉ là linh lực sớm thức tỉnh mà thôi.” Đứng lên, Thiên Dịch kéo tay Thường Cảnh, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Chính nó kỳ thật cũng không thể giải thích đây là xảy ra chuyện gì, thế nhưng khi nó cảm giác được nước mắt Tiểu Cảnh nhỏ xuống trên người mình, trong thân thể có một luồng linh lực chậm rãi ngưng kết lại. Sau đó, linh lực ngưng tụ càng ngày càng nhiều càng lúc càng lớn, thân thể nhỏ bé đã không thể chứa nổi, nó liền phát hiện thân thể của chính mình đang từ từ trưởng thành, đợi đến khi thân thể biến hóa đình chỉ, nó phát hiện linh lực trong cơ thể mình đã tràn trề trở lại. Quay đầu nhìn Rohan đứng cách đó không xa, Thiên Dịch ngữ khí nhàn nhạt, hỏi: “Rohan, còn muốn tiếp tục không?” Rohan ánh mắt thâm độc nhìn Thiên Dịch, cũng không đưa ra lời đáp lại. Hắn không nghĩ tới, Thiên Dịch lại thật sự sớm thức tỉnh linh lực. Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được, Thiên Dịch tuyệt đối đồng thời thức tỉnh tam hệ linh lực hoặc có thể hơn, ngay cả chính mình, căn bản không phải là đối thủ của nó. Mặt tối sầm xuống, Rohan quay về phía sau hai con Tinh Linh nói: “Chúng ta đi!” Nếu không phải là đối thủ, hắn cũng không muốn tự đi tìm đường chết. Rohan nhìn thoáng qua Thường Cảnh, liền trực tiếp xoay người rời đi.