Đường Chuyên

Chương 861

Lúc này nhựa thông Vân Diệp muốn đã nấu xong, quản gia bê lên, còn đưa cho Vân Diệp một cái bàn chải, Vân Diệp đợi nhiệt độ nhựa thông giảm xuống, chọc ngón tay vào, thấy không nóng lắm nữa, nhân lúc nó chưa đóng lại, dùng bàn chải quét lên người Lý Hoài Nhân, quét hết toàn thân, đợi nhựa thông đông lại rồi, Vân Diệp cẩn thân cuộn mép lên, thình lình giật mạnh, Lý Hoài Nhân gào thảm thiết, chẳng những giật lớp keo cùng với thứ lông tơ kỳ quái kia, mà lông ngực mà Lý Hoài Nhân luôn kiêu ngạo cũng bị đứt luôn. Lý Hoài Nhân đau tới chảy nước mắt, vừa định nói thì thấy Vân Diệp lấy tay chạm vào ngực mình, quả nhiên ngực không đau không ngứa nữa, thấy Vân Diệp chuẩn bị giật lớp keo ở lưng, cắn răn chịu đựng. Lý Hiếu Cung nghe nhi tử gào thét, tay run lên, lão phu nhân càng nóng ruột, Tôn Tư Mạc nhàn nhã uống trà, từ đầu tới cuối không nói câu nào, luận y thuật, ông ta hơn Vân Diệp rất nhiều, nhưng luận tới bàng môn tà đạo, Vân Diệp lại hơn xa ông. Vân Diệp xưa nay chưa bao giờ nói gì dứt khoát lại nói chữa được, vậy nhất định chữa được, huống hồ trong tiếng gào của Lý Hoài Nhân, ông ta nghe ra tên này rất khỏe, không có chuyện được. Một canh giờ sau, một tên béo mặt chùm khăn đen đằng đằng sát khi xuất hiện ở đại sảnh, thấy Lý Hiếu Cung liền nói: - Cha, hài nhi đi tìm con tiện tỳ kia, bắt ả về băm vằm xé xác mới hả giận. - Súc sinh, mới nhặt được cái mạng về đã quên mất giáo huấn rồi à? Diệp Tử tốn công trị bệnh cho ngươi, Tôn đạo trưởng cũng bận rộn, ngươi không nói một câu cảm tạ, vừa cử động được dã chạy ra ngài? Lý Hiếu Cung thấy nhi tử đi tìm kẻ thủ là biết bệnh đã khỏi hẳn, nghĩ tới thủ đoạn khó lường của đám người kia, liền nghiêm cấm Lý Hoài Nhân ra ngoài. Vân Diệp bỏ tay áo xuống đi vào: - Hoài Nhân, bá bá nói không sai, ngươi không đấu được đám người đó đâu, cho ngươi biết, cái đầu quỷ đó rất đáng sợ, đừng đi trêu chọc vào, trừng mắt lên cái gì, ta nói không phải là khích tướng đâu, chữa lành thân thể đi. Lý Hiếu Cung há miệng muốn hỏi, rốt cuộc không hỏi ra, chỉ phải tên quản sự mua tiểu thiếp cho Lý Hoài Nhân đưa Vân Diệp ra ngoài, nài nỉ mãi Tôn Tư Mạc mới ở lại phủ Hà Gian Vương làm khách hai ngày. Ngoài đại môn Vân Diệp nghe quản sự miêu tả tình hình khi đó, vỗ mông Vượng Tài trở về Vân gia trang tử, miệng không ngừng lẩm bẩm: - Xiếc tạp kỹ? Lấy trong lòng ra hình vẽ ba cái đầu quỷ, nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc, mình thấy ở đâu? Rốt cuộc thấy hình vẽ này ở đâu? Suốt hai ngày liền Vân Diệp không đi đâu hết, trốn trong thư phòng nghiên cứu ba cái đầu quỷ, cái đầu xuất hiện sớm nhất có chi tiết phức tạp nhất, tới đầu quỷ trên ngực Lý Hoài Nhân chỉ lưa thưa vài nét, nhìn là biết không cùng đẳng cấp. - Thú vị lắm, trong số thần nhân cũng có địa vị cao thấp khác nhau? Bọn chúng không tiêu diệt giai cấp sao? Đáng lý với loại chủ nghĩa đó, tín ngưỡng đó phát triệt tới giai đoạn tối cao thì vật chất cực kỳ phong phú, đến thần cũng không diệt được giai cấp, thần như thế thì có khác gì người thường? Vân Mộ và Vân Bảo Bảo luôn ngoan ngoãn ngồi trên bàn của cha vẽ rùa, Vân Bảo Bảo đã vẽ xong một con rùa cực lớn, đợi hồi lâu không nghe thấy cha khen mình, lắc tay trước mặt Vân Diệp. Nhi tử là quan trọng nhất, để đám đầu quỷ đi gặp quỷ đi, cầm lấy đại tác phẩm của nhi tử thưởng thức, không tệ, đúng là họ Vân, ngươi xem con rùa này vẽ khí thế chưa, cái mai bèn bẹt méo mó, cái móng dài ngắn khác nhau, đuôi dài hơn đầu, đặc sắc nhất là cái đầu hình tam giác, mắt mọc luôn ngoài đầu. - Nhi tử, ba cái vạch dưới tai rà là gì thế con? Vân Diệp thỉnh giáo: Vân Bảo Bảo chưa đáp, Vân Mộ thò đầu tới nhìn nói: - Đó là cái miệng. Vân Diệp không sao lý giải được, sao đường ngắn dưới tai này lại là miệng? Thấy Vân Bảo Bảo gật đầu thừa nhận, đầu óc Vân Diệp lóe sáng, đúng rồi, vì sao lại không được? Vì sao nó không thể là miệng? Ai quy định vẽ rùa không được vẽ tai? Ai quy định nét ngắn không thể là miệng rùa? Ai quy định đầu quỷ không thể trải ra thành những đường nét dài ngắn khác nhau. Thiên can địa chi, Hà Đồ Lạc Thư, Âm Phù kinh, Ngũ hành bát quái, rồi đến đường nét trên ngọc bài, không phải chỉ cần cuộn lại sẽ thành đầu quỷ lập thể sao? Chẳng liên quan gì tới những học vấn cao thâm kia. Vân Diệp mừng phát cuồng mở ngăn kéo, lấy một hình vẽ, đó là đường nét trên ngọc bài, cuộc lại thành ống tròn, nhìn kỹ có chút nhụt chí, chẳng thay đổi gì cả, vẫn toàn đường nét lộn xộn, chẳng ra đầu mối. Không thô quánh như hình vẽ của Hàn Triệt, cũng chẳng đẹp đẽ như đặc tính của vật tổ. Nghĩ không thông thì bỏ qua, Vân Diệp bế con ngồi lên đầu gối, ba cha con cùng ngồi ghế đu lắc lư, chẳng bao lâu mơ mơ màng màng, chiều mùa thu là lúc dễ ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ pha lê chiếu vào phòng, ba cha con ngủ tít. Na Mộ Nhật đi vào nhẹ nhàng đắp chăn lên, dọn dẹp bàn, nhặt cuộn giấy dưới đất để lên bàn, một tờ giấy trong thư phòng phu quân cũng không thể mất, đó là quy củ của Vân gia, là gia quy do đích thân lão nãi nãi lập nên, dọn xong ra ngoài khép cửa lại. Mặt trời từ từ lặn xuống, ánh sáng quét qua mặt bàn, chiếu qua cuộn giấy, phía sau cuộn giấy không ngờ xuất hiện cái đầu quỷ một sừng hung dữ, cảnh này chỉ xuất hiện thoáng chốc, ánh mặt trời chuyển đi, Vân Diệp ngủ say không hề hay biết. Tới khi trời nhá nhem tối, Tân Nguyệt đi vào đánh thức hai cha con, hai đứa bé không thể ngủ nhiều, nếu giờ ngủ no mắt, tới tối sẽ không chịu ngủ ngữa, vả lại tới giờ cơm rồi. Vân Diệp cầm ống giấy trên bàn cho vào ngăn kéo, dẫn hai đứa bé đi ăn cơm, tất nhiên trước đó phải rửa tay, ba cha con rửa sạch rồi, bị Tân Nguyệt kỳ lòng bàn tay từng người mới cho vào bàn. Hôm nay trù nương rất vất vả, vì đông chí tới rồi, thông lệ của Vân gia là ăn sủi cảo, trên bày bày mân sủi cảo lớn, đám trẻ con cho đầy sủi cảo vào bát, trước kia đều ăn vằn thắn, tới khi Vân Diệp làm gia chủ liền sửa lại, thông lệ này đã kéo dài năm năm.. Tục ngữ nói rất đúng: Đông chí tới đầu tháng, sẽ lạnh ở cuối năm, đông chí tới cuối tháng, sẽ lạnh ở tháng Giêng, đông chí ở giữa tháng, không tuyết cũng không sương. Mỗi năm tháng mười một là tới đông chí, nông gia dựa vào đông chí ở đầu tháng, giữa tháng hay cuối tháng để an bài sinh hoạt mùa đông. Trước kia Van gia trang tử qua mùa đông rất đơn giản, chỉ cần tích trữ đủ củi khô là đươc, cả ngày bớt hoạt động, mọi người tụ tập bên bồn lửa từ từ vượt qua mùa đông, bất kể buồn hay vui đều đợi mặt trời xuống núi, vậy là một ngày qua đi. Hiện giờ thì khác rồi, còn ai rảnh rỗi ngồi trên giường đốt thời gian, chỉ hạng không ra gì mới làm thế, rau xanh trong phòng ấm cần chăm sóc, dê nuôi ở hậu viện phải cho ăn, trứng gà trong ổ không biết nhặt chưa, gà đẻ còn đỡ, vịt đẻ rất tùy tiện, muốn đẻ là chổng mông lên trứng rơi bịch xuống, mùa đông lạnh giá, chẳng bao lâu trứng vịt thành trứng đá. Mới sáng sớm trẻ nhỏ bị đánh thức đi học, trước mười tuổi bất kể nam nữ đều phải đi học, chủ phụ múc cho con một bát cháo, cho một cái bánh bao tối qua ăn thừa coi như bữa sáng, dám đòi bánh rán sẽ bị lão tử đánh, học đường buổi trưa có cái ăn, ở nhà phải cần kiệm.