Đường Chuyên
Chương 842
Không ai nói gì nữa, mắt Đơn Ưng lóe hung quang, tay nắm chuôi kiếm nổi gân xanh, đang định động thủ thì Lưu Phương nói:
- Sớm dự liệu được rồi, có gì lạ đâu, Vân hầu cũng là một thành viên của thần nhân, nếu không chẳng thể giải thích vì sao y trẻ như thế làm được bao chuyện, nhưng lão phu đảm bảo, bản thân y không biết mình là thần nhân, vì y rất xa lạ với đám người này, càng không biết gì về thủ đoạn của chúng.
- Tiểu Ưng đừng khẩn trương, Trình Phong, Tần Chiến cùng mấy vị này đều là người bệ hạ tin cậy, nhất định không đi nói lung tung, dù ngươi có giết họ cũng không ích gì, e rằng Vân hầu cũng không cảm kích ngươi đâu, giết người mình là chuyện thống khổ. Tiểu Ưng, tin lão phu đi, ngươi không muốn thử tư vị này đâu, Vân hầu sẽ có cách.
Trình Phong đặt đao trong tay xuống:
- Bí mật này ta sẽ bẩm báo với bệ hạ, nhất định là thế, nhưng Tiểu Ưng ngươi muốn giết, ta sẽ không phản kháng, ta là thành viên của Cấm Vệ quân, trung nghĩa xưa nay khó vẹn toàn, ngươi giết ta vừa vặn không phải phụ ai.
Tần Chiến cũng đặt đao xuống, ngồi xoay mặt vào tường chẳng nói chẳng rằng, mấy người khác nhìn nhau rồi buông đao, không có đao, Đơn Ưng muốn giết bọn họ sẽ không ai sống được, từ thời khắc này, sinh tử của bọn họ giao cho Đơn Ưng.
- Kế ly gián ghê thật.
Lưu Phương đột nhiên vỗ đầu, chỉ Hàn Triệt bừng tỉnh, vừa rồi mọi người bị lời của Hàn Triệt làm mất khả năng tư duy, Đơn Ưng chỉ muốn giữ bí mật thay Vân Diệp, không ngại hạ thủ với đám Trình Phong. Còn đám Trình Phong đang đấu tranh nội tâm, nghĩ xem có nên báo bí mật này cho hoàng đế không, đều không nghĩ vì sao Hàn Triệt nói thế.
Trán Đơn Ưng đẫm mồ hôi lạnh, suy sụp bỏ vứt kiếm xuống đất, quỳ một gối, khấu đầu ba cái với đám Trình Phong, lúc này toàn thân mới buông lỏng.
Đám Trình Phong kinh hãi nhìn Hàn Triệt đang hôn mê, một câu nói thiếu chút nữa làm bọn họ đánh giết lẫn nhau, kẻ này là loại người gì, dù cùng đường vẫn nắm sinh tử đám người mình trong tay.
- Chuyện này xin Vân hầu định đoạt đi, trí tuệ của chúng ta không đủ ứng phó, nếu Vân hầu muốn bọn ta giữ bí mật, có chết bọn ta cũng không nói ra ngoài một câu.
Thám tử Cấm Vệ quân lớn tuổi nhất nói:
Vân Diệp rất bận, ngồi trên đồi nhìn dân phu dọn sạch cổng thành từng chút một, khi bao cát cuối cùng bị mang đi, tất cả mọi người phát hiện trong thành trống trơn, dưới đất đám thủy tặc nằm ngổn ngang, tên nào tên nấy thói thóp. Đám Hàn Thành mang theo rất nhiều xe, thấy thủy tặc là ném lên như ném đá, toàn bộ đem ra hàng rào ngoài thành, đợi đóng gông, nếu chẳng phải thứ sử đại nhân muốn đám thủy tặc này làm lao lực, sửa sang lại nhà cửa bị chúng phá hoại, nói không chừng sớm bị bách tính xé xác.
Trong thành gần như không còn kiến trúc nào nguyên vẹn, cháy nham nhở cả, dân phu nghiến răng ken két, động tác càng thô bạo, tới nước này không thể đối xử với đám thủy tặc như con người nữa.
Trong mấy gian phòng kiên cố một chút đột nhiên một số kẻ xông ra, vung đao kêu gào tuyệt vọng đánh tới, Vân Diệp không chút do dự, hạ lệnh dùng loạn tiễn bắn chết. Nhìn đám người đó ngã xuống dưới mưa tên, Quan Đình Lung định mở miệng nói thì Vân Diệp ngăn lại:
- Thủy tặc vào thanh vì thuận tiện tác chiến không mang theo một hạt lương thực nào, hiện giờ bọn chúng bị vây trong thành năm ngày, năm ngày không ăn gì còn có sức chém giết, ông nghĩ xem chúng ăn cái gì?
Quan Đình Lung thất kinh:
- Hầu gia nói bọn chúng ăn...
Không đợi ông ta nói ra từ khủng khiếp đó, Vân Diệp gật đầu, lão phu tử thấy trời đất quay cuồng, gục đầu vào đoạn tường đổ nôn rất lâu, khi không còn cái gì để nôn nữa mới nhũn người trên tường rống:
- Giết sạch bọn chúng.
Kẻ ăn thịt người đương nhiên phải giết hết, điều này không cần xin chỉ thị ai cả, quân đội gặp loại người này chỉ có giết, có một giết một, có hai giết hai, cả thành ăn thịt người thì đồ thành, khi ăn miếng thịt người đầu tiên thì chúng đã gạt mình khỏi phạm trù con người.
Chu Kiệt lấy thịt người làm lương khô, cho nên sau khi binh bại, thủ hạ của hắn bị nhổ tận gốc, giết không còn ai, mệnh lệnh này do đích thân Lý Nhị ban ra, không chút mảy may thương xót.
May là thủy tặc ăn thịt người không nhiều, sau khi đồng loạt thanh trừ, số còn lịa bị kéo ra ngoài thành cho ăn cháo loãng, húp cháo loãng xong lại tìm ra thủ lĩnh mới của chúng, đám người này phải giết, càng thủy tặc có uy vọng càng phải giết, để lại sẽ thành mầm họa.
Đơn Ưng đẩy ván gỗ ra, nghe ngóng bốn phía, phát hiện trong thành rất náo nhiệt, liền đốt một đống cúi, vẩy nước vào cho khói bốc lên.
Hầm ngầm mà Vân Diệp chuẩn bị cho đám Lưu Phương không ai tìm được, đang nóng ruột thì thấy khói đen bay lên mới yên tâm, tới chỗ phóng hỏa, chắc mấy chốc phát hiện hai tấm gỗ, gõ bên bên, tấm gỗ mở ra, liền thấy Đơn Ưng cười với mình.
Phủ binh trên mặt đất bận rộn đóng dấu cho thủy tặc, hạm đội trong hồ cũng đi mò tử thi khắp nơi, cuối cùng tập trung lại đổ dầu đốt hết. Đám Quan phu tử thì chỉ huy dân phu dọn dẹp gạch đá trên mặt đất, dưới sự uy hiếp của đám Hàn Thành, tường thành được giữ lại.
Nhạc Châu biến thành thành trong thành, trong ngoài khác nhau như trời với đất, Vân Diệp nhìn thấy cái công dụng này mới đồng ý giữ lại, khi đám Hàn Thành thấy tường thành bị mở mười mấy cổng thành thì thiếu chút nữa tức chết, tường thành thế này còn chút tác dụng phòng ngự nào nữa.
Thành Nhạc Châu chỉ trong một đêm biến thành công trường cực lớn, Lương công và đám thương cổ đấm ngực dậm chân, nếu biết thủy tặc yếu như thế ai còn trả lại địa khế, hiện giờ tình thế rõ ràng, trở ngại cuối cùng của tân thành đã bị trừ. Nhìn thấy các loại vật liệu không ngừng được chiến hạm vận chuyển tới, bọn họ mới phát hiện, Vân hầu chưa bao giờ ngừng tiến độ xây thành.
- Hầu gia, đám lão phu tầm nhìn hạn hẹp, không tin hầu gia có thể tiêu diệt thủy tặc trong thời gian ngắn, bị tổn thất là đáng đời, ngài không cần thương hại. Lão phu chỉ tới hỏi, có thể mua lại được không, ngài xem, trạch viện của lão phu bị chúng thiêu rụi, không ở được nữa, hàn xá muốn mở rộng nhà cửa một chút, muốn mua thêm đất đai, hầu gia thấy sao ạ?
Khi thủy tặc tới Lương công lòng như tro tàn, thấy quan quân dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để diệt địch mới sống lại, đầy lão đại trong nhà xuống nông thôn canh mộ tổ, nắm lại đại quyền trong nhà, việc đầu tiên là tranh thủ quyền lợi mua đất cho thương nhân.
Vân Diệp rất dễ nói chuyện, đáp có tình có lý:
- Tất nhiên là được rồi, tới nay ta vẫn nhớ lời lệnh công tử nói khi đó, thương cổ không dễ dàng, đều kiếm miếng ăn cả mà phải thấp hơn người một bậc. Khi đó là vì tình thế bức ép, cho nên ta không trách, nhưng mọi người cùng biết, lần này đất đai bán ra không nhiều, bách tính Nhạc Châu bị binh tai phải bồi thường, cho nên giá đất cao, các vị phải chuẩn bị, lần này còn trả lại đất thì không có một xu đền bù nào đâu.
Lương công nghe vậy cười toét miệng, có ngốc cũng biết để lại sản nghiệp cho con cháu ở tân thành quan trọng thế nào, hiện giờ chỉ cần mua được đất là thắp hương vái tạ rồi, còn ai dám mặc cả nữa chứ.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
16 chương
192 chương
145 chương
12 chương
14 chương
20 chương