Đường Chuyên
Chương 837
Hàn Triệt xưa nay không nói lời thừa thãi, lời vừa dứt hai tên hàm nô bước tới, muốn ném xích sắt trong tay ra, Lưu Phương thở dài, trong ống tay áo đột nhiên có bảy tám quả cầu gỗ rơi xuống, màu sắc càng rực rỡ hơn, nảy lung tung trên sàn đá, trông cực kỳ vui mắt. Hàm nô lập tức quên chuyện giết người, buông xích sắt, kêu a a đuổi theo quả cầu gỗ, tên hàm nô không có cầu gỗ càng vội vàng hơn, lăn ra đất, lấy thân thể đè lên hai quả cầu, tay nắm một quả cầu khác, bộ dạng vui sướng tới phát cuồng.
Tên hộ vệ trông coi Lưu Phương đột nhiên rút đao, người lách qua giữa hai tên hàm nô, Hàn Triệt trở tay không kịp thấy cổ hàm nô xuất hiện vệt đỏ, tiếp ngay đó máu tươi phun ra, chu vi ba trượng tức thì có một trận mưa máu.
Hàm nô kỳ quái sờ cổ, tay dính đầy máu, cái này thì không có gì lạ, trên người luôn có, nên vẫn tiếp tục cầm cầu gỗ chơi, tay cầm ba quả cầu gỗ, không muốn buông, liền ngậm trong miệng, cầm một quả lắc lư trước mắt, cuối cùng hắn tìm ra cách chơi rồi, không cần phải lắc đầu, chỉ cần lắc tay là được, phát hiện bí mật này làm hắn vô cùng vui mừng, cầm quả cầu gỗ khoe với tên hàm nô khác, vô cùng đắc ý.
Mưa máu đã ngừng, tim gan Hàn Triệt như vỡ nát, nhìn hàm nô ngồi chơi cầu gỗ, mặt không còn chút máu nào, vết thương ở cổ thi thoảng mới có máu chảy ra, bàn tay lắc quả cầu gỗ ngày càng chậm, dần dần buông xuống. Hàm nô lo lắng vươn tay ra về phía Hàn Triệt đang đánh nhau với Đơn Ưng, trong mắt đầy vẻ khó hiểu, vì sao mình không khống chế được tay mình nữa, cánh tay vốn nâng được tảng đá ngàn cân, giờ nhấc lên cũng không sau..
Mắt Hàn Triệt chảy máu, nghĩ cách tới gần hàm nô, nhưng trường đao của Đơn Ưng cứ bám sát chỗ yếu hại, làm hắn không có một khắc rảnh rỗi.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cầu gỗ lăn còng cọc, tiếng vũ khí va chạm mà vẫn nghe thấy tiếng quả cầu gỗ lăn lộc cộng, điên cuống chịu hai đao, máu tươi tung tóe tấn công Đơn Ưng, ép được Đơn Ưng lui rồi quay về bên hàm nô, chỉ thấy hai đôi mắt lớn trống rống, vẫn còn nghi hoặc, như đang muốn hỏi hắn:
- Vì sao ta không chơi được quả cầu nữa?
Hàn Triệt lần đầu tiên muốn đánh thật thống khoái, hắn hiểu rất rõ hiện giờ mình phải bỏ chạy, nhưng không quản nổi đôi chân xông về phía trước, tên kia võ công cực cao, mình khả năng không đánh bại được, vì sao không chạy? Chỉ cần nhảy qua bức tường đổ kia, theo cành cây phi lên mái nhà, sau đó chạy tới chỗ ẩn thân khác trong thành là có thể đợi ngày phục hận.
Sau khi chém Đơn Ưng liên tiếp mấy chục đao, Hàn Triệt mới xác định mình không hề có ý bỏ chạy, chỉ muốn băm vằm tên khốn này, đầu óc suy nghĩ là một chuyện, cơ thể muốn làm lại là chuyện khác, Hàn Triệt lấy toàn bộ bản lĩnh ra chiến đấu với Đơn Ưng trong không gian không lớn.
Tiếng đao kiếm va chạm khiến mấy tên đầu lĩnh trẻ mò tới, cản thận thò đầu ra ngoài tường nhìn Đơn Ưng và Hàn Triệt chiến đấu bất phân thắng bại, hai tên cự nhân khủng bố thì ngồi trong vũng máu không nhúc nhích, lúc này mới dũng cảm từ sau tường đi ra.
- Ai giết được Hàn lão thất phu sẽ là chủ nhân Động Đình Hồ.
Hàn Triệt hô lớn, chỉ cần giết Hàn lão thất phu xong, mọi người cùng xông lên băm tên khốn kia thành thịt vụn.
- Tiểu Ưng, có được không đấy hả, không được thì để ca ca lên cho, ta ngứa mắt với tên vương bát đản này lâu rồi.
Một tên thủy tặc cười khùng khục rút đao chực xông vào.
- Trịnh Phong, ngươi dám xông vào ta sẽ lột da ngươi.
Đơn Ưng né tránh liên hoàn đao của Hàn Triệt xong tức mình đáp, cao thủ cô đơn, mấy năm qua không có đối thủ muốn điên rồi, giờ ngay cả loại như Trình Phong cũng dám trêu mình.
Hàn Triệt quay đầu lại nhìn hàm nô đã chết, cuộn người lại như quả cầu lăn tới bên người Đơn Ưng, đao sáng loáng chém vào hai chân Đơn Ưng.
Đơn Ưng chém tan sóng đao, cười nói:
- Vô dụng thôi, nếu như ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thì không chạy thoát được đâu, cùng ta đánh một trận, có khi ta còn tha cho.
Ngực Hàn Triệt đột nhiên có một cái ô thò ra chặn lấy đao của Đơn Ưng, người mượn lực lui lại, đao kình mang theo tiếng gió rít bổ tới, vì tranh thủ thời gian, Hàn Triệt không né, chuyển chiếc ô ra sau lưng, đao chém mạnh lên lưng, hắn phun ra một ngụm máu lớn, người cũng nương lực đạo cực mạnh đó rơi xuống tường, chỉ cần tới chỗ bố trí cơ quan sẽ được an toàn bào trong hầm kín.
Người rơi xuống rất lâu mà không chạm đất, lúc này Hàn Triệt cảm thấy lưng nóng như lửa đốt làm hắn suýt nữa ngất xỉu, đây là cơ hội duy nhất, nhìn ngữ khí Trình Phong và đối thủ nói chuyện, hai kẻ đó quen nhau, cảnh ngộ này chạy là thượng sách.
Sinh ý rút lui thì lập tức không còn dũng khí chiến đấu, Hàn Triệt không phải kẻ ngốc, hiểu ngay ra mình đã rơi vào bẫy, nói không chừng là một cái bẫy cực lớn, lúc này không đi còn đợi tới bao giờ?
Tiếng cơ quan phát động quen thuộc không thấy đâu, lúc này mới nhận ra mình rơi vào một tấm lưới cực lớn, bốn tên trẻ tuổi đang cười ha hả nhìn hắn, toàn là đầu mục thủy tặc do mình đề bạt lên.
Hai chân Hàn Triệt lún vào lưới, giơ tay ném một nắm bột vàng ra, bốn trên thủy tặc trẻ vội kéo lưới chạy theo chiều thuận gió, bột vàng bay hết lên người hàm nô, Hàn Triệt cũng hít phải một lượng lớn, ho khù khụ, vùng vẫy lấy một nắm thuốc trong lòng nhét vào miệng mới ngừng ho, miệng đã rỉ máu, cào ngực xé tan tành y phục, lồng ngực trắng trẻo đã xuất hiện bảy tám vết cào máu me.
- Trói ta lại!
Hàn Triệt khản giọng kêu gào, Trình Phong, Tần Chiến không giám chậm trễ, cởi đai lưng trói Hàn Triệt thật chặt, dù thế hắn vẫn ra sức vùng vẫy, khuôn mặt biến thành đổ bừng, có vẻ thống khổ lắm.
Lưu Phương thấy đại thế đã định, tới bên cạnh Đơn Ưng, bảo hắn cầm viên gạch ném vào chỗ tường kia, kết quả không thấy phản ứng gì, đang nghi hoặc đi tới thì nghe cạch một tiếng, một lỗ đen xuất hiện bên cạnh đống cỏ, rốt cuộc có tuổi rồi ngã một cái, lưng khó chịu vô cùng, cựa mình nói với Đơn Ưng ghé vào cử động:
- Tiểu Ưng, chuyện đã kết thúc rồi, mau bắn pháo hoa, lão phu trẹo lưng rồi, chúng ta ở trong động vài ngày, thủy tặc bị đói hết cách sẽ đầu hàng thôi, chúng ta phải rút mình ra.
Đơn Ưng lau mồ hôi lạnh, vừa rồi Lưu Phương rơi vào động, hắn thiếu chút nữa kêu thành tiến, may mà người không sao, nếu không không biết ăn nói thế nào với đại cữu ca.
Đốt pháo hoa bắn tin xong, Đơn Ưng từ trên nhảy xuống, Trình Phong dùng lưới cá quấn thật chặt Hàn Triệt rồi ném hắn xuống, mấy người bọn họ lần lượt đi xuống, Trình Phong xuống cuối cùng, mò mẫm kéo hai phiến đá dầy lên, lần này dù có người dẫm lên cũng không biết phía dưới có một cái hố to.
Đơn Ưng giơ đuốc đi trước, rẽ hai lần tới một gian thạch thất dọn dẹp sạch sẽ, bên trên trải cỏ khô như tơ vàng, nằm lên cực kỳ thoải mái, trên giá đặt rất nhiều thức ăn khô, có thịt khô treo trên tường, trong sọt có rất nhiều bánh lớn, làm Trình Phong vui mừng nhất là còn có bầu rượu lớn còn chưa tháo niêm phong. Có một cái lỗ chỉ cho một người thò đầu vào, Tần Chiến xem xét kinh ngạc phát hiện ra, cách mình không xa có một cái giếng, thò tay ra là có nước.
Một tên thủy tặc trẻ đi theo đường khác, chẳng bao lâu quay về nhổ nước bọt nói:
- Xúi quẩy, đấy là nhà xí.
Lưu Phương chỉ chén dầu trên tường, Đơn Ưng ném đuốc vào đó, tức thì một ánh lửa bùng lên chiếu sáng cả gian thạch thất, còn không có khói, ông ta hít hít:
- Là dầu cá voi, đồ tốt thế này hình như chỉ Vân gia mới có, sao lại xuất hiện ở đây.
Đơn Ưng ngại ngùng gãi đầu:
- Đại cữu ca giao chuyện bán dầu cá voi cho Đại Nha làm của hồi môn, hai năm qua bán đi không ít, không ngờ tên này lại có.
Tần Chiến đặt Hàn Triệt đã chịu yên tĩnh lại vào tường, hắn lập tức mềm nhũn ngã xuống chân tường, Đơn Ưng phát hiện ra y phục trên người hắn đẫm mồ hôi.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
16 chương
192 chương
145 chương
12 chương
14 chương
20 chương