Đường Chuyên
Chương 820
Đại quân đi không lâu, có tiếng ca mục nhân du dương lảnh lót truyền tới:
- Sắc Lặc xuyên, dưới Âm Sơn, trời như cái lồng, úp lên bốn phương, trời xanh xanh, đất mênh mông, gió thổi cỏ bạt thấy cừu dê.
Cùng với tiếng ca, một đàn cừu như đám mây trắng từ xa bay tới, tiếp đó là đàn bò, mấy chục hán tử thân thủ nhanh nhẹn phóng ngựa qua lại giữa đàn gia súc, không ngừng đuổi những con rời đội quay về, mấy con chó ngao đầu cực to phát ra tiếng sủa như sấm, uy hiếp đàn gia súc.
Vân gia không nuôi đàn ngựa lớn, trừ mấy trăm con ngựa tốt để nhà mình cưỡi thì không nuôi nhiều, đó là cấm lệnh của Vân Diệp với Na Mộ Nhật, bất kể cái gì liên hệ tới chuẩn bị chiến tranh đều không có kết quả tốt. Một khi nuôi nhiều ngựa sẽ thành đối tượng khống chế trọng điểm, bản thân Vân Diệp là tướng quân, làm sao không hiểu.
Quân đội nói trắng ra là lũ ăn cướp, một khi trong quân thiếu ngựa, lấy ngựa của nhà ngươi, ngươi dám nói không? Gia chủ nhà ngươi là hầu gia, lần đầu nể mặt, lần thứ hai nể mặt, nhưng hi vọng họ lần nào cũng nể mặt à? Hầu Quân Tập là chủ soái cũng không ngăn cản quan quân nhu, vì quan quân nhu cũng nghĩ cho đại quân thôi.
Dù trả tiền thì ngươi có dám lấy không, sáng trả tiền nói không chừng tối nhà ngươi bị phải tặc ghé thăm, chẳng những lấy tiền lại, ngay cả tiền ngươi tích góp cũng chẳng giữ nổi.
Chỉ lấy tiền lương mà không giết người đã là quân đội kỷ luật nghiêm minh lắm rồi, phải biết rằng đây là thảo nguyên, pháp luật ở nơi này không đáng một số, chỉ nắm đấm có tác dụng.
Một con tuấn mã màu đỏ từ trong bầy dê phi ra, mang theo một kỵ sĩ che khăn mặt đỏ, người cũng mặc y phục đỏ bó sát thân tôn lên vóc dáng nóng bỏng của nàng, đôi mắt như vầng trăng sang câu hồn đoạt phách thế nhân, khẽ kẹp bụng ngựa, tuấn mã tức thì phóng đi, như một cục lửa lăn trên bãi cỏ xanh, nơi nàng đi qua nam nhân già hay trẻ đều dừng tay, mắt hiện lên ánh lửa, biết nàng là ai cũng không kìm được ao ước, người trên thảo nguyên là thế, rất thẳng thắn.
Na Mộ Nhật về rồi, Vân Mộ vừa nhìn thấy mẫu thân liền co cẳng chạy, kết quả không thoát được mẫu thân chân dài thân cao, bị tóm lấy ôm chặt trong lòng, mùi cừu dê hôi hám làm Vân Mộ thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thấy khuê nữ trợn lòng trắng lên, Na Mộ Nhật ngượng ngùng buông khuê nữ ra, cúi đầu ngửi người mình, không ngửi thấy gì cả, con bé này lại giở trò, ôm lấy dày vò một trận.
- Mùi cừu be be, mùi cừu be be, Hoạn Nương nãi nãi mau tới đây, nương thân muốn cháu chết thối này.
Hoạn Nương từ trong lều đi ra, tức tối cướp lấy Vân Mộ, chỉ Na Mộ Nhật mắng:
- Quý phu nhân không làm, cứ đi chăn cừu, toàn thân hôi sực, còn dám nói mình không hôi, hầu gia đáng thương, cưới một nữ nhân hôi hám, nha đầu cũng đáng thương có nương thân hôi hám, hai người này lại còn thích sạch, không biết cô có cái gì hay ho mà được hầu gia sủng ái như thế.
Chuyện này không nói ra, nói là Na Mộ Nhật đắc ý, tiểu thiếp sinh con xong tự mình mang đi nuôi, khắp Đại Đường chỉ có mình nàng, có khuê nữ của tiểu thiếp nào được gọi là đại tiểu thư? Chỉ có mình nàng, Vân Mộ có thân phận quý nữ, được ghi trong Đại lý tự, ghi trong từ đường, nghe nói trong sách tuyển phi cho thân vương cũng có tên Vân Mộ, đó là vinh dự mà khuê nữ nhà công hầu mới có.
Mặc dù xa cách trượng phu ngàn dặm, Na Mộ Nhật chưa bao giờ cảm thấy cô độc, cứ như trượng phu ở ngay bên cạnh, chưa bao giờ rời nàng, mỗi tháng có một phong thư gửi tới, có đồ mang cho mình, tiền tháng của mình cũng có người mang cho, tiền trong kho rất nhiều, Na Mộ Nhật thích nhất là đếm những thứ này, mỗi đồng ngăn tệ phải đếm rõ ràng, còn thổi lên đó một hơi, đặt bên tai nghe tiếng xem có phải bạc thật không..
Trên thảo nguyên làm gì có ai tắm rửa hàng ngày, đó là tính xấu của người Quan Trung, Na Mộ Nhật bị Hoạn Nương và nữ nhi đẩy vào lều tắm rửa, Na Mộ Nhật thích bế cừu hát, trên người tất nhiên có mùi cừu, một mục nhân hợp cách sẽ cho rằng đây là mùi vị tự nhiên, vì sao khuê nữ không thích?
Ăn thì kén chọn, mặc thì cầu kỳ, từ nhỏ thích đạp nước trong bồn tắm, Na Mộ Nhật đem tội quy hết cho trượng phu, nha đầu còn nhỏ xíu đã bế vào nhà tắm, đặt trong chậu to, để khuê nữ vùng vẫy, có khi hai cha con nghịch nước quên cả cơm tối, khuê nữ nhất định có thói xấu từ khi đó.
Đứng trong bồn tắm, nhìn cơ thể của mình, Na Mộ Nhật đầy kiêu ngạo, nước nóng ngấm vào người làm làn da ửng lên sắc hồng quyến rũ, mái tóc đen dài xõa xuống như dòng thác đổ, bầu ngực căng tràn sức sống, núm vú hồng hồng ưỡn cao như đỉnh núi, bụng săn chắc chẳng có chút thịt thừa, mông tròn lẳn, đề phòng bị gió cát thảo nguyên làm da ráp, phí công nhờ Hoạn Nương làm cho khăn che mặt.
Nhìn bóng mình trong nước, Na Mộ Nhận oán trách, nơi này có nữ nhi, có cừu dê, có cỏ xanh, có mỹ nhân xinh đẹp như mình, vì sao ca ca không tới.
Hoạn Nương quá quen Na Mộ Nhật tự YY, vỗ lên mông nàng một cái:
- Tắm rửa cho đàng hoàng, chúng ta cả ngày lấy cừu dê làm thức ăn, tạp chất trong người nhiều, nếu không tắm rửa, thành nữ nhân thối, hầu gia có thích cô tới đâu cũng bị mùi trên người cô đuổi đi, đây là thuốc thơm người lấy từ trong nhà, nghe nói uống vào toàn thân sẽ thơm phức, chẳng biết có tác dụng không?
Hoạn Nương tắm cho Na Mộ Nhật, Vân nha đầu liền tự do, chắp tay lên miệng gọi, một con chó to như con nghé thở phì phì chạy tới, đứng bên cạnh nha đầu, còn cao hơn cả nó, cái đầu to như cát đấu cọ lên người nha đầu, cực kỳ thân mật, bộ lông trắng nhưu tuyết, hai cái tai cụp xuống, mặt có hai đốm vàng trên mắt, trán cao, ngựa có nhúm lông đen, đuôi cong lại nhổng lên, răng nanh lộ ra khoải miệng, nhìn cái cũng biết không phả thứ hiền lành.
Vân nha đầu nhón chân vỗ đầu con chó, con chó lập tức cúi đầu xuống, khép mắt lại, rất hưởng thụ cùng chủ nhân thân mật.
Vân Cửu tránh thật xa, nói với Vân Mộ:
- Tiểu nương tử muốn cưỡi chó à? Tiểu nhân bảo cẩu nô chuẩn bị yên cho người.
Nói xong chạy biến, vì hắn nhìn thấy con chó nhe răng gầm gừ với mình.
Rất nhanh có một tráng hán đầu trọc để thân trần tới bên cạnh Vân Mộ, ngồi xuống cẩn thận lắp một cái yên nho nhỏ lên người chó, lại lấy một cái giáp da mặc cho nha đầu, một cây đao gỗ, thương gỗ, cung gỗ cho trẻ con dùng được đeo vào mình chó, cuối cùng bế tiểu nha đầu lên mình chó.
- Đan Chu, ta giúp người đòi lão bà, nhi tử, mai họ sẽ tới nhà ta, nếu hắn không cho, ta bảo Vượng Tài cắn hắn.
Na Mộ Nhật không biết đặt tên, nàng chỉ nhớ ái mã của trượng phu tên là Vượng Tài, cho nên đặt luôn cho chó của khuê nữ là Vượng Tài, vì nàng thấy, tên mà trượng phu đặt tất nhiên là tốt nhất.
Cẩu nô được tặng cùng chó, đã sống ở mục trường Vân gia được hai năm, với hắn mà nói đây là thiên đường, mình chỉ cần nuôi tốt chó trong nhà là được ăn thật no, mặc thật ấm, không cần phải ôm chó kêu gào trong tuyết. Không ngờ tiểu chủ nhân còn nhớ lời hứa với mình, quỳ rạp xuống đất, hôn giày Vân Mộ, hắn không biết tiểu chu nhân tôn quý mức nào, chỉ biết đại đầu nhân ở đồng tuyết thấy tiểu chủ nhân đều phải cúi đầu thi lễ, hắn không hề hoài nghi tiểu chủ nhân sẽ giúp mình đòi lại lão bà hài tử.
- Vượng Tài! Xông lên!
Vân Mộ cầm trường thương làm bằng gỗ mềm, ra lệnh như một kỵ sĩ, con chó lớn tức thì chạy ầm ầm, chút trọng lượng của tiểu nha đầu chưa ảnh hưởng tới nó. Đan Chu chạy theo, cái miệng lớn ngoạc tới tận mang tai, tiểu chủ nhân là bầu trời của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
16 chương
192 chương
145 chương
12 chương
14 chương
20 chương