Đường Chuyên

Chương 799

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Hàn Thành và Tiền Thăng, từng đám lưu dân rời Vân Mộng trạch, gặp người của quan phủ là hỏi, rốt cuộc làm công có nuôi ăn không? Tiền Thăng nói với bọn họ không cần phải làm khổ công, chỉ cần tới báo danh với quan phủ là được phân đất, nhũn nhặn hết mức còn chẳng khiến người ta tin, một lão giả vái liên hồi: - Xin ngài thương xót, bọn chúng tôi chỉ cần một miếng ăn yên lành, đừng lừa chúng tôi nữa, chỉ cần nói cho chúng tôi biết tới đâu làm công có cơm ăn là được. Tiền Thăng lại lần nữa nói rõ thái độ của quan phủ, đồng thời thề không lừa dối, còn lấy tổ tiên ra, vẫn không làm người ta tin, đáp lại ông ta toàn là ánh mắt khinh bỉ. Một hán tử thô hào cầm roi đi tới, rút đao chém vào cột, quát: - Các ngươi nghe rõ đây, mỗi ngày trời sáng làm công, trời tối về chỗ ở, con mẹ nó, các ngươi may đấy, hầu gia nói, người ta ăn không no thì không đủ sức mà làm, cho nên một ngày ba bữa, làm tròn một năm cấp cho các ngươi dân tịch. Mẹ nó chứ, chuyện tốt gì toàn rơi lên đầu các ngươi, nếu chẳng phải hầu gia đợi lao lực để dùng, chuyện tốt thế này có mơ cũng chẳng tới lượt các ngươi. - Mẹ nó đứa nào đứa nấy như quỷ, tới phía nam, trong quân có bếp lớn, có cơm độn, nghe nói còn có nước thịt, ăn no rồi, ngủ một giấc lấy sức, mai ra công trường, nghe thấy không? Tiền Thăng hoảng hồn định lên bịt miệng tên ngu xuẩn đó, bách tính nơi này vì trốn chiến tranh, tránh quan phủ tham lam mới thành lưu dân, ngươi bày ra bộ dạng hung ác đó còn ai nghe nữa, hỏng, thế này thì hỏng. Nhưng hoàn toàn trái với suy nghĩ của ông ta, nghe tới có cái ăn, mắt lưu dân sáng lên gọi vợ gọi con đi theo hán tử hung ác kia, chỉ cần hôm nay có cơm, mai nhất định sẽ có. Chỉ có Hàn Thành Và Tiền Thăng vẫn đứng đó không nói được câu nào. Làm quan lớn phải có tư thái của quan lớn, chuyện khổ cực mệt nhọc để cấp dưới làm, nên khi quan viên Nhạc Châu chạy đôn chạy đáo thì Vân Diệp ngồi trên thuyền, bên cạnh đặt một hũ cháo cá, đó là tác phẩm của Đông Ngư, chỉ cần có hắn ở thuyền là nhất định có hũ cháo cho hầu gia, lần này còn có cả hạt sen, múc một thìa thử, đúng là không tệ, sen của Động Đình Hồ. Động Đình Hồ nổi tiếng nhất là tài ngư, trên đầu có bảy ngôi sao, đến tối tái ngư hướng đầu về phía thất tinh bắc đẩu, trong một thời gian dài, người Nhạc Châu không ăn tài ngư, có điều với loại người như Vân Diệp mà nói, nếu có cơ hội ngay thịt rồng y cũng chẳng bỏ qua, nói gì tới con cá nho nhỏ. Tư mã trong quân thao thao bất tuyệt báo đủ các loại số liệu, cuối cùng nói với đại soái, lương thực không đủ, chủ yếu là vì thời gian trước bị thủy tặc lấy đi một lượng lớn, nghe nói kẻ cầm đầu là một lão già họ Lưu, ra tay độc ác, tính kế chuẩn xác, đợi đội thuyền của Vân Diệp vội vã đánh tới chỉ còn lại thuyền phu bị trói vào nhau, binh sĩ canh lương thực đang vẫy cùng dưới nước. Thám tử trong quân tới báo, thủy tặc trong hồ có xu thế tụ thành một nhóm lớn, hiện liên tục có các nhóm nhỏ bị nhóm lớn thôn tính, làn sóng hợp nhất này phải hơn một năm mới hoàn thành. Hạm đội của Vân Diệp phong tỏa Trường Giang, đám thủy tặc chỉ có thể xưng vương xưng bá trong hồ, đến khi mục đích của Vân Diệp đạt được, hạm đội Lĩnh Nam sẽ nhào bổ tới, quét sạch đám thủy tặc mạnh nhất. Hiện giờ ăn cá thích hơn nghe tin tức thủy tặc, kệ bọn chúng là để tương lai xử lý do dễ, hiện giờ triều đình đã chuyển sự chú ý vào bên trong, một số thứ nhọt độc ngoan cố đều trong phạm vi thanh trừng, đám người lấy núi làm nhà như lục lâm thảo khấu muốn có không gian phát triển là không thể rồi. Chẳng hiểu vì sao trong nhà phái Linh Đang tới, chỉ đành an bài nàng trên thuyền, mỗi ngày nghe nàng ríu rít kể những thứ thú vị mình nhìn thấy, Vân Diệp thấy phiền não tan biến hết. Trên thuyền có rất nhiều thú vui, ví như làm cơm, hôm nay Đông Ngư mang tới một con lươn cực lớn, còn có một thùng cá chạch. Lươn thì quên đi, bị Linh Đang thừa lúc Vân Diệp không chú ý thả vào hồ rồi, Vân Diệp đành làm bữa cá chạch nồi đậu ăn cho đỡ thèm. Hôm nay Đơn Ưng quay về, toàn thân phong sương, tìm kiếm liên tục trong hồ mười mấy ngày, dù người đúc bằng sắt cũng thấy mệt mỏi, đưa cho Vân Diệp một tấm bản đồ, rồi về khoang thuyền của mình ngủ. Ném mấy thứ đó cho đám Lão Lại, Vân Diệp chuyên tâm chiếu cố món ăn của, cá chạch nhà hết bùn trong nước muối, sau đó cho vào nước sạch, từ từ tăng lửa cho tới khi nước hơi nóng, cho đậu hũ mát lạnh vào, nhiệt độ tăng cao, cá chạch sẽ tự chui vào đậu hũ, sau đó cho gia vị vào, một món ăn ngon lành sẽ hình thành. Vân Diệp không ăn miếng nào, bảo Cẩu Tử đưa cho Đơn Ưng, mấy ngày qua không ngừng bôn ba hoang dã, thân thể tổn hại lớn. Vân Diệp vốn không muốn dùng cách ngự hạ này, về sau bị Lưu Phương giáo huấn cho một trận mới hiểu ra, dù quan hệ hai người có thân tới mấy cũng phải để đối phương biết địa vị trọng yếu của hắn trong lòng ngươi, một chút quan tâm sẽ có tác dụng lớn. Hôm nay lấy Đơn Ưng ra thử, dù sao là hỏng chuyện cũng chỉ bị oán trách là cùng, chẳng có gì to tát, cả nồi bị ăn sạch, chẳng ai cảm động cả, Cẩu Tử và Đơn Ưng cùng ăn với nhau, hỏi chúng có thấy vị gì đặc biệt không? Cả hai hồ nghi hỏi Vân Diệp, có phải khi làm thức ăn cho nhầm gia vị, hay cho thứ không sạch sẽ vào không? Phí công, Vân Diệp đã thí nghiệm ra, mình không thích hợp làm loại chuyện này, nếu như Lưu Tiến Bảo làm sai, mình giơ chân đá một trận là được, Đơn Ưng là thân thích của mình, không vui có thể lên mặt đại cữu ca giáo huấn, đám gia thần trong nhà hình như cũng không quen kiểu cố ý ban ơn này, mọi người đều không thoải mái. Không thoải mái nhất là Vân Diệp, cảm thấy đối đãi với người thân như thế là không tốt, giả tạo, chuyện này phải cấm chỉ ở Vân gia, quá mất mặt. Vân Diệp thấy mình không hợp làm quan, đơn giản y không chịu nổi chuyện chướng tai gai mắt, càng không có kiên nhẫn, còn lười, còn … thôi thì kể ra có mà cả đống. Không định thi ân ở trong quân, nếu biến thủy sư Lĩnh Nam thành nhà mình thì không thỏa đáng, nên Vân Diệp chỉ nắm lục chiến đội do mình gây dựng, còn quan chức của thủy quân thì mặc, chưa bao giờ lắm mồm, đó là điểm mà hoàng đế tán thưởng y, biết cái nào của mình, cái nào của người khác, rất tự giác, người như thế ai cũng thích, đôi khi nửa đêm Vân Diệp ngồi bật dậy cười đắc ý, có thể vận dụng bản lĩnh nhát như chuột của mình tới trình độ đó, đến mình cũng phải phục mình. Ở trên thuyền một tháng thì hay, nhưng ở trên thuyền một năm thì chả còn hay ho gì nữa, nhưng trên đầu luôn có tiếng ưng kêu, làm Vân Diệp đi đường không nhìn mặt đất mà nhìn trời. Theo đánh giá của Vô Thiệt, hai con chim ưng đó đúng là khủng bố, làm người ta không đề phòng được, hai con súc sinh lông vũ làm bản thân bị giam trên thuyền, khiến Vân Diệp đau đầu. Muốn bố trí lại một phen, học theo Trường Tôn Xung, bố trí cạm bẫy giết hai con ưng đó, nhưng bất kể Vân Diệp dụ dỗ thế nào, hai con ưng đó đều không tới gần Duyệt Quân lâu, Vô Thiệt mang theo nỏ tám trâu được ngụy trang muốn giết chúng, thử mấy lần đành bất lực từ bỏ, vì hai con chim đó bay quá cao, nỏ tám trâu không đạt được tới độ cao đó. Đơn Ưng là người rất am hiểu thói quen của chim ưng, mấy ngày qua không ngừng cưỡi ngựa truy theo chim ưng, tới chân núi, chiến mã không cách nào vào núi, đành ngồi ở đỉnh núi cao nhất xem rốt cuộc chúng bay đi đâu. Theo dõi liền ba ngày, cuối cùng xác định được vị trí đại khái, mang theo mỗi nỏ cùng Cẩu Tử đi tìm, Vân Diệp phải tắm nắng ở trên sàn thuyền, thu hút sự chú ý của chim ưng.