Đường Chuyên
Chương 752
Nguyên Gia cẩn thận bê một cái ấm trà nhỏ vào phòng, mùa thu Trường An ẩm thấp, chép sách một buổi sáng đã đau lưng, không phải là mình đuối sức, mà là hồ sơ của hộ bộ đúng là giết người, khoanh chân ngồi trên sàn gỗ, khom người làm việc, tổn hại lớn tới thân thể, chỉ cần mấy chủ sự già đi đường như tôm là rất lo cho tương lai, chẳng có gì hoài nghi, chỉ cần mình làm hai mươi năm, kết cục không khác họ là bao.
Nhấp một ngụm trà, toàn thân thư thái, tiếc nuối duy nhất là trà hơi nhạt, nhưng có còn hơn không. Rời thư viện liền không còn cung ứng trà nữa, hắn nhớ trà trong thư viện chỉ cần ba đồng là mua được một túi lớn, đủ dùng cho một tháng rồi. Hôm qua trong nhà hết trà, Nguyên Bảo ra chợ tây mua, mua về cho trượng phu một gói nhỏ, Nguyên Gia uống một ngụm đã phun ra, đây đâu phải trà, mà là lá cây.
Trà ở thư viện mới là đồ giá rẻ, rời thư viện lập tức tăng gấp trăm lần, vốn cho rằng cả nhà cần mười đồng là đủ uống một tháng, ai ngờ mua về tẹo lá trà mang vị đất này, Nguyên Bảo còn áy náy vô cùng, chuẩn bị bán trâm mua trà cho trượng phu, kết quả Nguyên Gia mắng cho một trận.
Mình ở thư viện ra chỉ có một bộ chăn màn, mấy rương sách, Nguyên Bảo ngay y phục để thay cũng không có, Yểu Nương càng khỏi nói, ba con quỷ nghèo bắt đầu cuộc sống tất nhiên rất gian nan, may mà triều đình đã tính tới tình huống này, phát trước cho họ nửa năm bổng lập, miễn cưỡng sống được.
Yểu Nương mặc váy xanh không hoa, đầu buộc khăn, thân hình béo phì đã gầy rất nhiều, đôi vú như quả đu đủ cũng teo đi, thế là Yểu Nương mơ mộng quay về thời mỹ nữ.
Viện tử hai gian chỉ có ba người ở, Yểu Nương quen náo nhiệt lại không dám ra phố, đành ghé vào cửa nhìn ra ngoài, hôm nay tân quan nhân cưới tân nương tử, mai tân quan nhân mua đồ gia dụng về, có thế cũng nói rất say sưa với Nguyên Bảo trên bàn ăn.
Hôm nay rời nhà, Nguyên Bảo len lén cho vào túi của mình một gói trà nhỏ, xem chừng đủ uống ba tới năm ngày, nhưng Nguyên Gia không để ý, thứ Nguyên Bảo cho thì hắn chưa bao giờ từ chối, biết mấy ngày qua Nguyên Bảo xách giỏ cùng Yểu Nương đem bánh tới phường Sùng Ninh bán, có lẽ kiếm được ít tiền.
Trư Tông chạy hùng hục vào, ngày sương mù tràn ngập thế này mà đầu mướt mồ hôi, bào phục màu xanh dinh sát người, thấy trên bàn Nguyên Gia có trà, cầm lên tu tới khi không còn giọt nước nào mới thôi.
- Trư Tông, con mẹ ngươi biết ta ghét nhất là thứ khốn kiếp uống trà của ta, ngươi muốn đối nghịch với ta à?
Nguyên Gia chẳng nhớ mình kháng nghị bao nhiêu lần rồi, tuy chẳng có tác dụng gì, nhưng nói vẫn phải nói, nghe hay không là ở Trư Tông, con người phải bảo vệ quyền lợi của mình chứ.
- Đừng có rườm lời, uống hết trà của ngươi, là để ngươi bỏ cái thói xấu uống trà, khỏi nhìn thấy Nguyên Bảo xách giỏ rao bánh ở phường Sùng Ninh, nhìn mà dau lòng.
- Hynh đài, hình như đó là lão bà của ta, ngươi đau lòng cái gì?
Nguyên Gia cảnh giác nhìn Trư Tông:
- Mẹ nó, đường đường là lão bà của người đứng trong mười hạng đầu khoa cử lại suốt ngày xách giỏ rao bán bánh, ngươi còn cần thể diện nữa không? Tặng ngươi bạc thì ngươi từ chối, lén đưa cho Yểu Nương thì ngươi bắt trả về, chúng ta là huynh đệ chứ không phải là gian thương mưu mô, đợi ngươi có tiền trả lợi ta là được, sao phải hành hạ người bên cạnh.
- Ta đã nợ của ngươi nhiều rồi, khi đó trong thư viện chúng ta chưa phải là người xã hội trong miệng tiên sinh, nên có dính dáng tiền bạc không sao, giờ thì khác, ta là người độc lập, có bao nhiêu năng lực thì ăn bấy nhiêu cơm, Nguyên Bảo là lão bà của ta, chịu khổ cùng ta là thiên kinh địa nghĩa, Yểu Nương không có nơi nào để đi, nên không có lựa chọn nào khác.
- À phải, ngươi nói cho ta nghe xem, Nguyên Bảo xách giỏ rao bán bánh mất mặt chỗ nào?
Trư Tông bị nghẹn xém ngã, bực bội phất tay:
- Không cái nhau với ngươi nữa, lời của ngươi luôn có mùi quan tài lâu năm, chuyện bảo ngươi tính đã tình ra chưa, mau đưa ta, đang cần dùng, lần sau không bảo nha hoàn nhà ta mua bánh nhà ngươi nữa, sản phẩm của Yểu Nương có mùi lẳng lơ, ta không thèm cắn một miếng.
- Cút xéo, ngươi là tài chủ, phải mua nhiều vào mới đúng, hôm nay ta bào Yểu Nương làm hết, các ngươi phát động cả nhà cùng ăn mới là trọn tình bằng hữu.
Nguyên Gia mở ngăn kéo lấy sổ:
- Đây là kết quả mà ta thức cả đêm tính ra, triều đình được không bằng mất, muốn chặt đứng cách tránh thuế hợp pháp này phải nhanh chóng đưa ra điều lệ mới, tỉ lệ thương thuế cũng không thích hợp, các loại hàng hóa khác nhau phải có thuế khác nhau, thuế lương cần thấp, thuế xa xỉ phẩm phải cao gấp trăm lần, thuế muối của triều ta cao kinh người, làm nhiều nơi không mua nổi muối, những điều này nạp vào phạm vi thảo luận của chúng ta vào ngày mai.
Trư Tông ghi lại lời Nguyên Gia, định ra ngoài thì nghe thấy Nguyên Gia nói:
- Khi các ngươi mua bánh của Nguyên Bảo đừng chọn cái khó ăn nhất, tránh Yểu Nương tưởng thứ đó mới bán chạy, sau này nhà ta sẽ mở hiệu bánh, các ngươi làm thế là hại ta phá sản đấy có biết không?
Trư Tông phất mạnh tay áo, ngửa đầu chửi đổng một tiếng rồi vội vàng đánh về phía lễ bộ, đên khốn Vương Huyền Sách lại đồng ý với kiến nghị của Đạo gia, ngu tới mức không ngu thêm được nữa, bản thân đầu như khỉ còn dám chỉ lão tử nói lão tử đầu người óc heo.
- Xem đi, đây là kết quả do Nguyên đại tài tử tính ra, Đạo môn sẽ phát tài, vĩnh viễn thoát khỏi luật pháp triều đình, tiêu dao ngoài pháp chế, Vương Huyền Sách, tổ tiên ngươi là đạo sĩ à? Sao lại dốc sức nói cho đám mũi trâu?
- Để ta suy nghĩ đã, ngươi đừng nói vội, tiển tiên ta đùng là có người búi tóc vào núi làm đạo sĩ, có điều liên quan gì tới ta? Ai bảo tên đầu người óc heo ngươi là đồng ý viến kiến nghị của đám đạo sĩ là để mánh lới của chúng thành công.
Trư Tông ngồi bịch xuống đối diện với Vương Huyền Sách, đang định chỉ trích thì thấy ngồi rất thoải mái, hỏi:
- Sao ngươi thuyết phục được đám cổ hủ kia cho chuyển bàn vào công bộ? Mấy ngày qua ta ngồi trên mặt đất, sắp nói ra cả mùi đất rồi.
Vương Huyền Sách đắc ý nói:
- Ngươi xem, chúng ta đều từ thư viện ra, ngồi trên mặt đất mông lạnh, xương sống khó chịu, mắt sung huyết, đều biết là chuyện xấu nhưng các ngươi lựa chọn ngậm miệng, đáng đời lắm.
- Xéo, quy củ của lễ bộ nghiêm ngặt, sao dễ dàng t hay đổi thế? Ta cũng kiến nghị với quan trên, bị người ta chửi cho tối mặt, nói thiếu niên phải chịu khổ cực, cái già mà trên quan trường làm theo lệ cũ là quan trọng nhất, giờ chịu khổ, tương lai ích lợi vô cùng, toàn phun rắm, tai ta sắp chai rồi. Nói xem ngươi làm thế nào, để ta xem có khả năng dùng ở hình bộ không?
Vường Huyền Sách lấy khăn lụa màu trắng lau tay, mặt mày đau khổ:
- Con mẹ nó, chẳng dễ dàng gì, vì mục đích này ta phải ngày ngày lau bàn cho các vị quan trên, pha trà sẵn, còn cung nghênh ở cửa, chào hỏi mỗi vị đồng liêu, nói thực ngay cả với cha ta cũng c hưa bao giờ hiếu kính như vậy.
- Các lão tiên sinh khi ăn cơm, run tay gắp thức ăn vất vả, đường quan cũng thế, ta nhìn không nổi, hối lộ người nhà ăn, ngày ngày làm đậu xào, ta lo các lão tiên sinh không ăn được hoàng đậu, nên đổi sang thanh đậu mềm hơn, nhìn các lão tiên sinh run run dùng tay nhặt thanh đậu rơi trên mặt đất, lòng ta thê lương, vì đạt được mục đích đành ủy khuất các lão tiên sinh, mỗi bữa cơm ta cũng được nghỉ nhiều hơn.
Đường quan: Quan chủ quản một nơi, vì làm việc công đường nên gọi là đường quan.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
16 chương
192 chương
145 chương
12 chương
14 chương
20 chương