Đường Chuyên

Chương 706

Vân Diệp đi qua mê lâm, tới đình có rất nhiều tủ sắt, nhìn trên tủ có vết nạy, chỉ là vết thôi, tủ làm bằng vật liệu còn tốt hơn nhiều thứ vũ khí, muốn mở được cái tủ sắt nặng năm trăm cân này là không thể. Tiên sinh cao cấp của thư viện ai cũng có một cái tủ sắt, dùng đựng đồ của mình, Lý Thái cũng có, Vân Diệp mở tủ của mình ra, bên trong có ba tấm ngọc bài, lấy trong lòng một tấm ngọc bài cho vào, lấy số ngọc bài giả bên trong ra, y muốn xem suy đoán của mình có đúng không. Đám người Cao Ly và nước Oa này không biết trước khi đi làm trộm thì thay y phục à? Sao nhất định tốn công đợi kiến ăn hết thịt mới lấy y phục đi? Khi Vân Diệp đang cảm khái, Uyên Cái Tô Văn cũng nhìn ba bộ y phục cảm khái, muốn tìm vài bộ hạ đắc lực sao mà khó như thế? Tổn thất bao nhiêu người như vậy mà không có chút thu hoạch nào, còn để lại manh mối cho Vân Diệp, nhất định y đã biết ai vào mê lâm thư viện. Mình tốn bao công sức mới thăm dò được Vân Diệp không cất báu vật trong nhà, mà để trong mê lâm của thư viện, nghe đâu bên trong đó cơ quan chằng chịt, nguy cơ khắp nơi, chỉ có người thông minh nhất, dũng cảm nhất mới có thể công phá, công phá được mê lâm của thư viện, chẳng những không bị truy cứu tội trạng, ngược lại còn được thưởng năm trăm quan, có điều bao năm qua không ai có được tiền tài, phó dịch của thư viện dù ban ngày nhìn thấy có người nhảy vào cũng không ngăn cản, cùng lắm hôm sau kéo ra một cố thi thể mà thôi Cao Sơn Dương Tử rất thương tâm, người chết đều là hộ vệ của ả, đều bị thứ không nhìn thấy ăn mất, trông có vẻ giống thập vạn ma thần trong sơn dã nước Oa, tiếng động như tằm ăn rỗi làm thị vệ dũng cảm nhất hiện giờ cũng không dám bước ra khỏi cửa, tên thị vệ sợ vỡ mật đó được ăn bữa cơm ngon, được hai thị nữ hầu hạ xong, thị vệ thủ lĩnh đích thân chặt đầu, có thế mới đảm bảo gia tộc thị vệ đó ở trong nước không bị vấy bẩn. Ả không có thần vật nên không có cách nào đối phó với yêu quái, kính bát xích ở Thiền Thảo tự, Quỳnh Ngọc Xích thì phụ hoàng không cho đụng vào, Tùng Vân kiếm chẳng biết ở đâu, nếu không võ sĩ của mình cầm ba thứ bảo vật ấy, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám tới gần, Bát Kỳ Đại Xà ( Orochi) bị Tu Tá Chi Nam dùng Thập Ác kiếm chém chết, đừng nói tới Tùng Vân Kiếm lợi hại hơn cả Thập Ác Kiếm, mình luôn muốn có một thủ vệ Tu Tá Chi Nam, nhưng tìm khắp cả nước không thấy nhân vật nào như thế. Uyên Cái Tô Văn nghe thấy Cao Sơn Dương Tử cứ nói đâu đâu, mặt sắp biến thành đít nồi, ả nữ nhân tàn nhẫn gần như làm hết mọi chuyện xấu này giờ lại như tiểu cô nương vô tri mong đợi Tu Tá Chi Nam tới giúp mình. - Công chúa, thần thoại chỉ là truyền thuyết thôi, giống như tam túc ô mà bọn ta sùng bái đều không tồn tại, hiện chúng ta phải dựa vào sức lực của mình lấy ngọc bài, sau đó tìm Bạch Ngọc Kinh. Ta tin Bạch Ngọc Kinh là chốn trí tuệ cao vời, Vân Diệp chỉ là một người trong đó, nếu như hai chúng ta có được Bạch Ngọc Kinh, tin ta đi, chúng ta sẽ là vô địch. Cao Sơn Dương Tử hiểu cái đạo lý Tu Tá Chi Nam có mạnh tới mấy cũng không bằng bản thân mình mạnh mẽ, tối nay sẽ tới lượt người Cao Ly vào mê lâm, người của mình đã chết, để xem người Cao Ly có lợi hại hơn không? Mùa hè vừa mới qua đi, đêm trong núi đã có chút lạnh lẽo, Hỏa Trú vẫn mong đợi tối nay có nữ nhân vào mê lâm, mặc kệ có xinh đẹp hay không, chỉ cần nữ nhân là được. Tôn tiên sinh rất thích ba bộ hài cốt kia, đích thân lắp xương, đêm nay không ngủ, đoán chừng chẳng lắp xong. Không kiếm được một bộ hài cốt nữ, hắn thấy có lỗi với tiên sinh, hắn muốn vào mê lâm mở hết tủ ra, như thế nói không chừng đám người kia sẽ liều mạng xông vào, tỉ lệ có nữ nhân sẽ nhiều hơn. Mê lâm trước giờ cho Hỏa Trú quản lý muốn trong mê lâm hình thành vòng sinh thái nhỏ không dễ, kiến không thể quá nhiều, nếu không sẽ chia đàn, chia đàn xong sẽ chạy ra ngoài. Ngô công ăn kiến cũng không thể nhiều, nhiều sẽ ăn hết kiến, cũng không thể để xích luyện xà ăn ngô công. Còn về ong vò vẽ là thứ mà hắn thích nhất, vì nó món vừa ngon vừa bổ, đem chao mỡ thì chậc chậc... Ăn nhiều ong, hiện giờ đám ong thấy hắn là chạy, không dám đốt, sau khi phát hiện ra bí mật này, thực đơn của hắn trở nên phong phú, ngô công đúng là nhân gian mỹ vị, Xích Luyện xà bỏ túi độc nấu cháo, tư vị tuyệt không tả được. Có một lần Lý Thái theo Vân Diệp tới thăm hắn, đúng lúc hắn đang rán ngô công, Lý Thái sợ hãi suýt co cẳng chạy, Vân Diệp thì ngồi xổm xuống đợi ăn, xem chừng đã ăn trước kia rồi. Nhìn thấy bóc vỏ ngô công đi thịt trắng nõn, Lý Thái vẫn ăn một con, hiện giờ cứ khi nào thanh lý độc vật trong mê lâm là hắn mò tới cùng Vân Diệp, về sau Tôn tiên sinh cũng tới, rồi Vô Thiệt, đến khi Ly Thạch hay tin thì Lý Cương cũng xuất hiện, chẳng nói gì cả, đợi ăn thịt ngô công, uống canh rắn xong là đi, hiện Hóa Trú chỉ sợ độc vật trong mê lâm không đủ để ăn, không sợ nhiều. Trong mê lâm có tiếng động truyền ra, nghe một hồi, Hỏa Trú thất vọng, không có tiếng nữ tử, liền đóng cửa sắt phòng mình vào, chỉ cần hắn không mở cửa thì người ngoài căn bản không vào được, cởi y phục, chuẩn bị ngủ, trước khi thổi tắt nến lại nghe thêm một lúc nữa, vẫn không có tiếng nữ, nằm trên giường, bắt đầu tính xem của hồi môn cho muội tử đủ chưa. Không phải thượng triều, Vân Diệp tất nhiên ngủ nướng, y ngủ nướng, Lý An Lan tuyệt đối không rời giường một mình, khi Tân Nguyệt vào, nhìn thấy Lý An Lan trần truồng quấn lấy trượng phu như một con rắn, lửa giận trong lòng liền bùng phát, gà đã gáy ba lần rồi vẫn không biết xấu hổ dính lấy nhau, chẳng ra thể thống gì, còn là công chúa nữa chứ. Thuốc của Tôn tiên sinh thật hiệu nghiệm, chỉ là sau thời gian cấm dục, khả năng kiềm chế giảm xuống, nhìn thấy Tân Nguyệt vào, Vân Diệp kéo ngay lên giường, dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của kẻ đồng lõa Lý An Lan, Tân Nguyệt có không muốn ngủ nướng cũng chẳng được, nhanh chóng chỉ biết thở hào hển bởi sự hành hạ của hai kẻ xấu xa. Khi hai nàng thẹn thùng từ trong phòng ra tới chính phòng thỉnh an nãi nãi, nãi nãi không trách tội, nhưng cứ nhìn bụng họ thở dài, gia nghiệp của Vân gia lớn như thế, chỉ có hai đứa tôn tử thì sao được. Vân Diệp không quan tâm, sinh được ba đứa con nói rõ thân thể mình không bị lỗ giun tổn hại, chỉ cần có thời gian, thế nào cũng có thêm con, chả phải vội. Ăn sáng xong đánh xe tới thư viện, khi tới nơi thì Hứa Kính Tông đã tới, đang nhíu mày cùng Hỏa Trú kéo từ trong mê lâm ra năm cỗ thi thể, đều bị kiến ăn sạch, một kẻ mới bị ăn một nửa, phần trên hoàn chỉnh, phần dưới chỉ còn xương. Hứa Kính Tông lấy khăn tay bịt mũi, nhìn Vân Diệp nói: - Thế này không được, thư viện là nơi thánh khiết dạy người, ngày nào cũng có tử thi là không được, bất kể thế nào cũng phải ngăn tặc nhân vào mê lâm, thứ bên trong không trộm được, cứ nối nhau xông vào làm gì, ngươi xem, tên này còn ra người không? Còn tên này, rõ ràng là chết vì sợ, mắt mở trừng trừng, tội gì chứ? Hỏa Trú người đi hỏi Tôn tiên sinh còn muốn thi cốt không, nếu cần, nhân lúc còn tươi mang tới cho Tôn tiên sinh đi. - Vân hầu, đó là do mấy miếng ngọc bài nát của ngài gây ra đó, ngài có thể mang nó đi không, thứ này hại chết vô số người rồi, nhưng đừng để nó kéo người chết vào thư viện. Hỏa Trú dùng xe vận chuyển xương tới lều thuốc, trên thi cốt đắp một cái chiếu cói, gió thổi làm chiếu cói bay mất, học sinh chuẩn bị tới lều thuốc học vội giúp đắp chiếu lại, nếu cảnh này mà xuất hiện ở Quốc tử giám dứt khoát sẽ làm một hai tên sợ chết khiếp, nhưng đây là thư viện Ngọc Sơn, hôm qua còn nhìn thấy ba bộ xương được quét dầu bóng loáng bày trong phòng thí nghiệm của lều thuốc, nên chẳng là cái gì. Học sinh chuyên tu y dược chỉ cần nghe thấy có án mạng ở Trường An là chạy tới xem, thuận tiện quan sát ngỗ tác nghiệm thi thế nào, có khi còn vẽ lại, rõ ràng thi hài Hỏa Trú chở là đạo cụ giảng dạy, mọi người giúp đẩy xe tới lều thuốc. Uyên Cái Tô Văn nhảy từ trên cây xuống, sững sờ nhìn đám học sinh đi xa dần, hắn không sao hiểu nổi vì sao đám học sinh đối diện với thi hài khủng bố như vậy mà thi thoảng còn có đứa lật chiếu cói lên nhìn trộm, mà trong mắt chỉ có tò mò, không có sợ hãi. Chẳng lẽ đây là học viện chuyên môn dạy ác ma? Hắn nghe rất rõ lời Hừa Kính Tông nói với Vân Diệp, trong đó có một câu để lại ấn tượng rất sâu, đó là nhân lúc còn tươi mang tới cho Tôn tiên sinh. Hắn không dám tưởng tượng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy dạ dày đảo lộn, vịn cành cây nôn khan rất lâu mới loạn choạng men theo con đường không người xuống núi, không ngờ Đường Quốc có ác ma ăn thịt người. - Vân Diệp ăn thịt người? Mắt Cao Sơn Dương Tử sắp lòi ra khỏi trọng, ôm bầu ngực đầy đặn nhảy ngay vào góc tường, răng va vào nhau cầm cập, ả sợ rồi, mình và Vân Diệp tiếp xúc với nhau không chỉ một hai lần, nhớ tới nét mặt kỳ quái của Vân Diệp trong tranh, chẳng lẽ trong lòng nghĩ làm sao ăn thịt mình? Chẳng trách đối diện với Thiên Ma vũ mà đáy mắt y vẫn lạnh tanh, người khác thưởng thức mỹ nhân thơm tho, còn y có khi chỉ nghĩ những mỹ nhân kia ngon lành thế nào, nghĩ tới đó Cao Sơn Dương Tử muốn lập tức rời xa nơi này, tốt nhất cả đời không gặp lại Vân Diệp nữa. - Công chúa, hôm qua ta nhân lúc thứ kia ăn thịt người đã xem tủ sắt đựng đồ, chúng ta không thể mở được, nếu ở bên ngoài có khi dùng búa lớn có thể mở ra, ta thử trọng lượng, phải có tám trán hán may ra di chuyển được, mà tiến vào mê lâm chỉ có thể nhảy trên cày cây, ai ngờ trên cây có độc trùng, kịch độc vô cùng, nếu ta chậm một chút là bị độc trùng cắn rồi, ngọc bài nếu để trong mê lâm của thư viện thì chúng ta sẽ không có cách nào lấy được, có lẽ phải giải được bí mật của thư viện mới có biện pháp đối phó với Vân Diệp. - Thư viện không cho chúng ta vào, ta hỏi người ta rồi, thư viện không cho bất kỳ người ngoại quốc nào đi qua, một khi tiến vào bị bắt được sẽ bị chặt đầu, họ đã chặt đầy mấy người rồi, ta không muốn bị chặt đầu. - Công chúa, khi biểu diễn cô luôn trang điểm đậm, chỉ cần tẩy trang còn mấy người nhận ra được? Sông Đông Dương không cấm nữ sĩ vào, cô là một nữ sĩ ngoài Trường An, muốn xem thư viện, ta nghĩ những học sinh nhiệt tình kia sẽ vui vẻ đưa cô vào, chỉ cần cô thi triển chút thủ đoạn, ta không tin đám học sinh bình thường kháng cự nổi mỹ sắc của cô. - Đương nhiên, Vân Diệp là yêu quái, ta không tin toàn bộ thư viện là yêu quái. …. Người đứng trên cao thì tầm mắt cũng xa, lợi ích của Vân gia phải tối đại hóa, nếu trong quá trình đó lợi nước lợi dân là tốt nhất, đương nhiên, làm chuyện gì cũng phải có tiền đề là có lợi cho Vân gia, trong hoàn cảnh gia thiên hạ này, làm thế là bình thường, cả hoàng đế cũng thừa nhận, nếu ngươi truy cầu thánh nhân hóa, tất cả sẽ hoài nghi mục đích của ngươi. Hà Thiệu đứng ở trước mắt Vân Diệp, rưng rưng nước mắt, không nói gì cả, chỉ chắp tay, dấu vết bị đánh mấy ngày trước vẫn còn, mặt sưng tím, vầng mắt đen xì chưa tan, cử động không lưu loát, tấm thân phì nộn ít nhất nhẹ đi ba thành, trông thêm phần tinh thần, thiếu chút sa sút. Lễ vật mang tới Vân gia rất nhiều, nhưng không có thứ nào đáng tiền, biết Vân Diệp thích ăn, các loại trâm phẩm ở biển, các loại thịt trên núi, chứa đầy năm cỗ xe, Vân Diệp hứng thú lật xem, thấy tùng nhung sấy khô đặt trong hộp, Vân Diệp không vui, đồ tốt bị trà đạp rồi. Nhặt một gốc tùng nhung nói: - Đây là cực phẩm, phơi kho sẽ kém đi nhiều, hiện giờ đành chịu, trong vòng hai ngày huynh vận chuyển thứ này về. Hà Thiệu cầm tùng nhung nghi hoặc hỏi: - Nấm trong núi thôi mà, chẳng thấy ngon lành gì, ngươi nhìn nữa đi, bên trong còn có một cái vòi voi, nghe nói đó mới là bảo bối. Vân Diệp cả hai đời đều chưa ăn vòi voi, nổi tiếng, nhưng không biết làm, chẳng biết ngự trù có biết làm không, hàng cao cấp cần đầu bếp cao cấp, hiện ăn vòi voi, Vân Diệp chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào, thứ này có khắp nơi, không có thiên địch, tuổi thọ lại cao, ở Lĩnh Nam thường xuyên thấy nó phá thôn trại, làm chết người. Ngươi mà nói bảo hộ voi không cho cưa ngà, bách tính Lĩnh Nam sẽ liều mạng với ngươi. Mực, thứ này ngon đây, lại còn sống nữa, bảo đầu bếp xử lý, hầu gia ta hôm nay muốn ăn cá mực nướng, không có hành tây thật phí, dùng tạm hẹ vậy. Làm dưa hấu ướp đá cho Hà Thiệu ăn, bản thân bận rộn làm cá mực, Hà Thiệu tới, Tân Nguyệt và Lý An Lan tránh mặt, Tiểu Nha và một đám tiểu cô nương không cần phải kỵ húy, nhất là Tiểu Nha, leo lên lưng Hà Thiệu đợi ca ca làm thức ăn, ngửi mùi là biết ngon rồi. Thì Thì hiện giờ tự cho mình là đại cô nương, không ra, Tiểu Vũ hiện là đứa lớn tuổi nhất trong đám tiểu cô nương, rất hiểu chuyện ở bên sư phụ không ngừng đưa vật liệu, tiểu viện tử liền trở nên náo nhiệt. Vân gia nhiều dưa hấu, lúc này dưa hấu đã chín, trong nhà ăn không hết, đem tặng khắp thế giới, Lý Thừa Càn kéo đi mấy xe, Lý Thái không tới, tiểu lão bà tới thay, kiếm Tân Nguyệt xin rất nhiều, hai nhà này có, không mang vào cung không hay, mang hai mấy xe vào chẳng được một miếng cơm, Trường Tôn thị còn nói không được trồng lung tung hại đất, đương nhiên nói thì nói miệng vẫn ăn, nghe đâu giờ có thói quen ăn hàng ngày nữa. Lý Nhị hiện chẳng ngó ngàng tới sai lầm nhỏ của Vân Diệp, dưa hấu đưa tới là ăn, cua ướp rượu ông ta cũng ăn hai con, lần trước ăn miến sinh cảm khái, hiếm có bảo hộ bộ phát nửa năm bổng lộc cho Vân Diệp, chẳng được mấy đồng, nhưng do Trường Tôn thị đích thân mang tới, trong nhà chiêu đãi mộ phen, trước khi đi còn thuận tiện kéo theo một xe dưa hấu. Tân Nguyệt rất trân trọng bổng lộc của trượng phu, ngồi trong đống bổng lộc hào hứng tính toán nửa ngày, tính ra giá trị liền cụt hứng, chưa tới hai trăm quan, ai mà thèm. Cá mực được cắm vào qua trúc đặt lên tấm sắt chảy xèo xèo bốc hơi, ớt, tỏi giã cùng nước tương pha chế xong rưới lên trên, vậy là tám xâu cá mực nướng đã làm xong. Tiểu Vũ cho đám nha đầu mỗi đứa một xâu, do dự một lúc mới cho Hà Thiệu một xâu, nhìn bọn họ vừa thổi vừa ăn, mình nuốt nước bọt đợi sư phụ làm đợt sau. Vân Diệp rất hài lòng về biểu hiện của Tiểu Vũ, dạy trẻ nhỏ là phải dạy từ việc nhỏ, Tiểu Vũ bản tích cực đoan mà kiêu ngạo, phải dạy nó từ cơ sở làm người. Từ xưa tới nay quá trình trưởng thành của con người đều có một loại liên kết có thể truy ra, Phật Lạc Y Đức (Sigmund Freud) quy kết vào bản tính, tất cả biến hóa sau này đều liên quan tới bản tính, tìm ra một khái niệm tâm lý học nhìn có vẻ hợp lý, thực tế có hơi sai lệnh. Vân Diệp cho rằng, con người sở dĩ coi là người, chính là vì thoát ly khỏi hai yếu tốt lớn là ăn uống sinh nở, đem toàn bộ mọi việc quy kết vào bản tính là không thỏa đáng, biển hiện tự ngã, thực hiện tự ngã, thoát ly khỏi nhu cầu cấp thấp, mới làm sức sáng tạo và năng lực tư duy con người tăng vọt. Kệ Tiểu Nha làu bàu, đưa Tiểu Vũ ba chuỗi mực nướng, coi như một loại khen thưởng, Hà Thiệu luôn nhìn Vân Diệp chia cá mực ra sao, phát hiện chuyện nho nhỏ này, không khỏi bội phụ cách Vân Diệp giảo dục trẻ nhỏ. Nhìn đám tiểu nha đầu chạy nhảy tung tăng trong sân mà thở dài, con mình đều chẳng ra gì, nếu có tiền đồ đã mở miệng cầu thân Vân gia, chính bài đại tiểu thư đã hết hi vọng, biểu tiểu thư may ra có thể gả tới làm nhi tức.