Đường Chuyên
Chương 41
Lam Điền huyện hầu là tước vị mới nhất của Vân Diệp, một thiếu niên chưa tới 18 tuổi trong vòng tám tháng chuyển biến thành công từ thân trắng lên làm quý tộc cao quý, đây là điều không ai ngờ tới. Có lẽ là kỷ lục thăng quan nhanh nhất từ khi Đại Đường lập quốc tới nay.
Lý Thế Dân cực kỳ tò mò về Vân Diệp, rốt cuộc một thiếu niên thế nào có thể lấy được tước vị Lam Điền hầu phú quý hiển hạch trong tay mình? Một củ khoai tây được dùng tơ lụa bọc lấy được đặt góc phải bàn, mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy củ khoai tây này, Lý Thế Dân tràn ngập niềm hạnh phúc, Đại Đường phúc trạch sâu dày, cả lương thực một mẫu 50 thạch cũng xuất hiện, còn gì không thể vượt qua nữa chứ? Nhìn lại các vị tiên hiền, từ Tần Hoàng bắt đầu xưng đế cho tới mình, tổng cộng có 54 vị ngồi lên ngôi hoàng đế ngạo nghễ thiên hạ. Trẫm tự nhận mình không ngu xuẩn, dưới trướng mãnh tướng như mây, mưu sĩ như mưa, lại còn có lương thực thần kỳ hỗ trợ sao không thể tham vọng thành đế vương hàng đầu thiên cổ?
Lý Nhị đang chìm đắm trong hơi ấm hạnh phúc vô biên, không nhìn thấy Trường Tôn hoàng hậu mặt mày u ám cầm một phong thư ẩn sau màn dày, nhìn trượng phu hạnh phúc ngập tràn, Trường Tôn hoàng hậu liền thấy bức thư này nặng cả ngàn cân, bà không nỡ lòng phá ngang thời gian hạnh phúc hiếm có của trượng phu.
Từ sau biến cố Huyên Vũ Môn, hai năm qua trượng phu bà chưa từng có một giấc ngủ yên ổn, trong mơ bao lần sám hối với Tức vương, nước mắt lăn tràn má, lần nào cũng là mình ôm lấy chàng, ngâm khúc hát nhi đồng thủa nhỏ, chàng mới bình tĩnh lại, ngủ ngon lành được.
Hiện giờ trượng phu nằm dựa vào ghế, tắm trong ánh chiều tà không ngờ lại yên bình như thế, đã không còn nỗi sợ hãi tới từ tận đáy lòng. Thành tại Vân Diệp, bại vì Vân Diệp, chỉ mong rằng lời Vân Diệp nói là sai lầm, không phải sự thực. Châu chấu sẽ tới ư? Châu chấu ngợp trời trong lời dự đoán kia sẽ tới ư? Trường Tôn hoàng hậu muốn xé nát bức thư kia, hi vọng nhường nào mình chưa bao giờ nhận được bức thư của Càn Nhi. Cánh tay mảnh mai nổi gân xanh, toàn thân đều run rẩy, dùng nghị lực lớn nhất để bản thân nở nụ cười, chậm rãi bước ra ngoài màn...
- Vân Diệp sẽ không nói bậy nói bạ, cho dù chuyện này thực sự xảy ra cũng không đem lại bất kỳ ích lợi nào cho y, mà chỉ đem lại tai nạn, trẫm không tin đệ tử một kỳ nhân lại không hiểu đạo lý này.
Lý Nhị bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của hoàng hậu, chỉ thu lại nụ cười:
- Thần thiếp cũng nghĩ như thế, Lũng có quân đội, có Vô Kỵ, Trì Tiết, Tiến Đạt, còn có Càn Nhi, bọn họ sẽ không thể không hiểu báo sai chuyện này thì nghiêm trọng ra sao, nhưng bọn họ lại lựa chọn tin tưởng, cho nên thần thiếp thấy rằng, tính chân thực của chuyện này tới tám phần.
- Phản ứng đầu tiên của Trì Tiết là tích trữ lương thực, lệnh sáu huyện của Lũng đem lương thực tồn kho nộp lên Trường An, Vô Kỵ cũng bắt đầu vơ vét lương thực ở Hà Tây, may mà Lũng Hữu hai năm liền bội thu, lương thực dư dả, đón chừng tích trữ 50 vạn thạch lương vẫn khả thi. Hữu soái của Càn Nhi đa bắt đầu vận lương về Trường An. Hiện giờ tích trữ lương thảo mới là chuyện trọng yếu hàng đầu, trẫm chưa bao giờ hoài nghi lòng trung thành của Trì Tiết, Vô Kỵ. Bọn họ không dâng thư cho trẫm, mà lựa chọn thông qua Càn Nhi viết thư cho nàng là vì không muốn chuyện này làm trong ngoài triều xôn xao, không muốn phá hỏng cục diện yên ổn không dễ gì có được này. Cho nên trẫm lựa chọn tin vào Vô Kỵ, Trì Tiết, cũng tin vào dự đoán của sư phụ Vân Diệp. Người đâu, truyền Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối vào nghị sự! Trẫm không tin chỉ một nạn châu chấu nho nhỏ mà Đại Đường ta lại không có cách ứng phó.
Tiểu hoàng môn vừa mới đi khỏi cửa điện, Trường Tôn hoàng hậu lại nói với Lý Nhị:
- Bệ hạ không muốn gặp Lam Điền hầu của bệ hạ sao? Hỏi y vì sao lại nói lời cảnh báo thế gian này? Không muốn thấy y trông ra sao à? Không tò mò về vị sư phụ thần tiên của y à? Dù sao thì thần thiếp cũng rất tò mò, cũng không biết y có ba đầu sáu tay không?
- Hoàng hậu có nhớ lần trước tên tiểu tử đó nói: Kỳ bảo vô công nan thụ? Chẳng lẽ nói tới lúc trẫm phải trả giá vì thứ lương thực thần kỳ này?
Hai vợ chồng cầm củ khoai tây lật đi lật lại xem, mặt đầy an ủi, dường như châu chấu tới đã không phải là tai nạn gì nữa, mà là mua đồ thì phải trả tiền mà thôi.
Vân Diệp không hề biết Lý Nhị đã sẵn sàng trả giá, đồng thời chuẩn bị ứng phó khẩn cấp rồi. Y thì không muốn trả cái giá nào hết, cái mặt béo múp của Lý Phúc Lộc đã nhăn nhúm lại, rõ ràng thương lượng tám đồng một đấu lương mà Vân Diệp chỉ trả có sáu đồng, bất kể là mình nói gì, y dứt khoát chỉ sáu đồng là sáu đồng, còn nói cùng lắm thì y lấy quan phục Lam Điền huyện hầu ra để thế chấp kiếm mười vạn lượng lương thực. Lý Phúc Lộc muốn điên luôn, lão tử cần quan phục của ngươi làm cái quái gì, ta đâu phải là hầu gia, lương thực lại không phải của ta, ngươi trả có sáu đồng thì thương nhân buôn bán gì nữa?
- Hầu gia, mong ngài thương xót, hạ quan đã áp tải tới năm nghìn thạch lương, đều là mượn từ thương buôn bản địa, hạ quan phải trả cho bọn họ 400 quan rồi, đây là buôn bán, không phải là nộp thuế, nếu không lấy về được 400 quan, hạ quan chỉ đành vận chuyển số lương thực này về. Nếu không thanh danh của quan phủ mất hết.
Vân Diệp nhìn đống lương cao ngất mà rầu thối ruột, đừng nói là 400 quan, hiện giờ ngay cả bốn đồng thì y cũng chẳng có mà trả, ai có thể ngờ đường đường huyện hầu khai quốc lại bị 400 quan tiền làm khó chứ. Mẹ nó chứ, 400 quan tiền dùng xe ngựa mà chở cũng phải chất đầy hai xe, đất Lũng vốn thiếu tiền, dân gian đại bộ phận con ở thời đại lấy đồ đổi đồ, lương thực, tơ lụa, cá biệt có những địa phương ngay cả nữ nhân cũng được dùng làm tiền tệ lưu thông. Mấy ngày qua 500 quan mà mình tham ô đã dùng cả rồi, vẫn như muối bỏ biển.
Lúc này Vân Diệp vô cùng hoài niệm tứ đại ngân hàng quốc hữu bị đời sau thóa mạ, chỉ cần đem bạc cho thể vận chuyển cho lão tử, dù thu thêm phí giao dịch cũng được. Hả, Ngân hàng? Trời ơi mình là thiên tài, hôm qua cái lão địa chủ chết bằm kia mới luôn mồm nói nếu thiếu một đồng sẽ liều chết ở cửa quân doanh, nhi tử còn ở kinh thành đợi tiền dùng, nếu như đem đem 200 đồng cấp cho lão ta giữ tới khi đến kinh thành mới trả cho con lão ta không phải là giải quyết vấn đề tài chính rồi sao? Lưu Phúc Lộc muốn có tiền gấp chẳng qua là phải nộp thuế năm nay lên trên, nếu như đã cùng ra sức vì nước, số tiền này đợi tới kinh thành rồi do hộ bộ trừ đi chẳng phải xong hết à? Lại còn đỡ tốn công áp tải.
Đem đầu đuôi ngọn nguồn nói rõ ràng cho Lưu Phúc Lộc nghe, có thể nhìn ra hắn hơi động lòng, chỉ là không yên tâm về Vân Diệp, cái bản mặt vừa nãy Vân Diệp lộ ra thật sực làm người ta không yên tâm nổi. Lão Lưu ta một lòng vì nước nếu như bị tên tiểu hầu gia không đáng tin này hại một vố thì đi đâu mà cãi lý đây?
Thái tử, đúng rồi, trên đời này còn có thứ gì đem thế chấp giá trị hơn nữa? Dù sao Đại Đường là của nhà hắn, ngươi cũng là của hắn, ta cũng là của hắn, hắn cũng là của hắn. Vân Diệp thấy cả nhà Lý Nhị thích hợp nhất là với nghề cướp đường, đem tên cướp đường nhỏ đi thế chấp, y chẳng có chút áy náy nào.
Trần thuạt hiện gặp phải chuyện khó, không tiền trả cho người ta, nhưng đại nạn Quan Trung ở ngay trước mắt rồi, vận chuyển 50 vạn thạch lương từ Lũng Hữu tới Trường An là cả một vấn đề, không có nửa năm thao tác là không thể hoàn thành. May mà có thái tử điện hạ anh minh thần võ tọa trấn Lũng Hữu nên cho hạ quan không gian thao tác rất lớn. Đem lưu trình ngân hàng ở hậu thế giải thích hết cho thái tử. Lý Thừa Càn còn đang ù ù cạc cạc thì Hoàng Chí Ân đang phụ trách thống kê lương thực bên cạnh hai mắt tỏa ánh vàng rực rỡ.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
4 chương
21 chương
63 chương
63 chương
11 chương
27 chương