Đường Chuyên
Chương 1513
Trước khi ném Lý Tượng vào hố, Đoàn Hồng mang thư của Trường Tôn thị tới, một thái giám không quen biết cũng mang ý chỉ của Lý Quyết tới, khỏi phải nói, là cầu xin cho Lý Tượng.
Lý Tượng ở trong hố không ngừng khẩn cầu, gào thét xin Vân Diệp xem xong thư của hoàng thái hậu, ý chỉ của đệ đệ hãy xử lý mình, còn khóc lóc tỏ ý sẽ sửa chữa sai lầm cũ.
Vân Diệp mặt lạnh như băng, khí thế làm Đoàn Hồng mấy lần muốn nói chuyện phái ngậm miệng, tên thái giám kia càng tệ, nấp sau lưng Đoàn Hồng không dám nhìn thảm kịch phía trước.
Chiêu chôn sống này là Lý Nhị dạy Vân Diệp, khi đó y và Lý Thừa Càn nôn cả gan cả mật, cho rằng đó là cách giết người vô đạo đức, tàn nhẫn.
Có điều hiện giờ cũng không phải vì phẫn nộ che lấp lý trí, vì tránh sau này xuất hiện thảm cảnh như vậy, Vân Diệp quyết định dùng cách tàn bạo nhất trấn áp kẻ có dã tâm, lệnh họa sư vẽ hoàn chỉnh cảnh trước mắt, y chuẩn bị đem những bức tranh này trang trí ở cung Vạn Dân, đặt tên là ( kẻ phản loạn)!
Lý Tượng dần bị đất vùi lấp, tới cuối cùng hắn vẫn không từ bỏ cầu xin, nhưng võ sĩ Huyền Giáp quân ngó ngàng tới lời hứa biển vàng rừng bạc của hắn, máy móc hất khối đất cuối cùng xuống, che mặt Lý Tượng...
Chiến mã dẫm trên mặt đất cả ngày, đến khi đồi đất trở nên bằng phẳng, Vân Diệp mới dừng tay, lấy bản thảo trong tay họa sư xem xong liền lệnh họ lập tức chế tác, hoàn thành trước khi đám Đoàn Hồng về kinh.
Mở thư của Trường Tôn thị ra, quả nhiên là xin Vân Diệp tha cho Lý Tượng, từ khi Vân Diệp nổi giận rời kinh, Trường Tôn thị đã cho rằng Lý Tượng chết chắc rồi.
Vân Diệp bỏ thư Trường Tôn thị qua một bên, mở ý chỉ của hoàng đế, ý chỉ do chính tay Lý Quyết viết, chữ nghĩa còn rất non nớt, đầy áy náy và đồng tình với ca ca mình. Vì mình làm hoàng đế mới khiến ca ca phát cuồng, hi vọng tiên sinh không giết ca ca.
Vân Diệp thở dài viết tấu trả lời Lý Quyết, còn Trường Tôn thị thì về kinh giải thích là được.
" Thần Vân Diệp ngoài ngàn dặm khấu đầu, Hành Sơn vương Lý Tượng..."
Hoạn quan thiếp thân của Lý Quyết ở bên hầu hạ Vân Diệp viết tấu, vốn nghĩ với tác phong của Đại tướng quân, viết vài ba dòng trả lời là được, nhưng Vân Diệp viết đầy mười trang chưa hề có ý dừng lại. Viết từ tiền lệ ác liệt do Lý Tượng tạo phản gây ra, nói tới thảm cảnh ở bảy phủ Hành Dương, vùng đất giàu có mà bị hắn biến thành địa ngục nhân gian, nói nguyên nhân mình phải dùng thủ đoạn tàn khốc nhất xử lý Lý Tượng, từng việc từng việc đều vô cùng rõ ràng.
".. Thần nhận ân huệ ba đời của hoàng gia, nhất là được tiên đế gửi gắm, không dám có chút lơ là nào, nhớ tới tình nghĩa của thái tông, cao tông, trong vòng mười năm sẽ đi trước mở đường cho bệ hạ, dẹp bằng mọi chuyện bất pháp.."
Viết xong tấu đã trăng đã lên, nghĩ tới Lý Thừa Càn không khỏi thương cảm, dù thế nào thì vẫn là mình giết nhi tử của hắn, nói Lý Thừa Càn là hoàng đế của mình không bằng nói hắn là bằng hữu của mình, Lý Thừa Càn chưa bao giờ xưng hô trẫm trước mặt mình. Nhất là trước khi chết bổ nhiệm mình làm Phiêu kỵ đại tướng quân, lưu thủ Trường An, chứng tỏ sự tín nhiệm của hắn với mình không có chút điều kiện nào.
Đã hẹn mười năm, vậy mình lần nữa trông coi đế quốc huy hoàng do vô số người tạo nên này mười năm vậy.
Thái giám cẩn thận thổi khô mực, rồi cho vào phong bì, đóng si trước mặt Vân Diệp, nhỏ giọng xin chỉ thị ngày về của mình.
- Mai đi, xin bệ hạ sớm ngày phái đại thần tới thu dọn loạn cục, chuyện này không thể trì hoãn, nếu Lý Nghĩa Phù và Trương Gián Chi dám vô cớ cản trở, lão phu về kinh sẽ hỏi tội, mai đại quân xuất phát san bằng Phù Châu.
Thái giám lui xuống rồi, Đoàn Hồng vào đại trưởng liền nghe thấy Vân Diệp không đầu không cuối hỏi:
- Sao thái hậu lại viết cho ta một lá thư như thế? Lý Tượng không chết không thể chấn nhiếp thiên hạ. Nhất là thi cốt tiên đệ chưa lạnh, nhi tử đã tạo phản, hành vi này còn chút tình thân nào không? Người như thế không giết, thái hậu định để sau này có bao kẻ xưng vương?
Trong đại trướng không có người khác, Đoàn Hồng kiếm một cái ghế ngồi xuống:
- Thái hậu làm gia tổ mẫu tất nhiên phải có lòng tư bi của tổ mẫu, những lời này cần phải nói, còn hành động phải xem ý của ngài rồi.
- Sở công cũng rõ, hiện giờ triều đường do ngài đứng đầu, chuyện thái hậu và bệ hạ không tiện hạ quyết tâm cần ngài làm, ngài cũng là hoàng tộc, Đại trưởng công chúa điện hạ đã tiến kinh, đàng hoàng vào Vân gia, tuy bị nhất phẩm phu nhân đưa tới tiểu viện ở, nhưng là gia sự của Sở công, người ngoài không quản được. Có điều lần này phủ tông nhân đem nhà ngài viết vào tông phổ, đó là chủ ý của thái hậu, đoán chừng ngài cũng không thể từ chối?
- Hành Sơn vương tạo phản làm thế cục thiên hạ trở nên vi diệu, thêm vào trước đó thám tử của hắn loan tin ở Trường An, nói bệ hạ thượng vị bất chính, còn nói là bệ hạ hại chết tiên đế, thế gian đều biết là lời vô lý, nhưng có kẻ rấp tâm bất lương truyền bá theo.
- Nhưng sau khi Sở công mang thiết kỵ xuất kinh, tất cả tin đồn Hành Sơn vương là chân mệnh thiên tử liền biến mất, vì ai cũng biết quân đội của Lý Tượng trước mặt ngài chỉ là chó đất gà ngói, hi vọng duy nhất của chúng là ngài không hạ sát thủ.
- Khi thái hậu nhận được tấu báo ở Nhạc Dương đã thở dài nói Hành Sơn vương chết chắc rồi, còn nói người khác giết vương gia còn cố kỵ, nhưng ngài giết sẽ không cố kỵ chút nào. Nên Sở công chôn sống hắn không làm nô tài ngạc nhiên.
- Thái hậu còn nói nếu ngài quyết ý xử tử Lý Tượng là ngài bắt đầu bực mình rồi, muốn dùng thủ đoạn nặng uy hiếp thiên hạ, để ngài yên ổn vượt qua mười năm ước hẹn với tiên đế. Nô tài và Sở công là người quen cũ, vốn định khuyên ngài cho Lý Tượng một cái chết có thể diện, nhưng về sau không nói, Sở công, hiện ngài không thể kích động, quốc quân còn nhỏ, không trấn áp được cục diện, sẽ có vấn đề lớn.
Vân Diệp không chút khách khí cắt ngang:
- Người ta mua chuộc quyền thần toàn tặng công chúa trẻ trung xinh đẹp, sao tới ta lại được tặng một lão bà tử?
Tiếng cười the thé của Đoàn Hồng vang lên trong lều:
- Không biết Sở công vừa mắt vị công chúa nào? Nô tài về truyền tin, đưa vị công chúa trẻ trung xinh đẹp đó tới Vân gia trang, chút chuyện này nô tài có thể định đoạt, tiên đế để lại sáu vị công chúa.
Nghĩ tới mấy đứa nữ nhi tệ hại của Lý Thừa Càn, Vân Diệp lắc đầu:
- Bỏ đi, nhiều tuổi rồi, không chịu nổi nữa, lão bà tử thì lão bà tử vậy, hay dở cũng là mẹ con ta, chịu thiệt một chút.
- Có điều thái hậu làm thế chẳng phải khiến hậu trạch nhà ta không yên? Ngươi biết tính Tân Nguyệt rồi, An Lan cũng là nữ nhân quen nắm quyền, hai nữ nhân này ở cùng một chỗ, e nhà loạn mất rồi. Thái hậu không có ý tốt, muốn ta xử lý triều chính hay gia sự đây?
- Ta biết thái hậu lo lắng cái gì, ngươi về nói với thái hậu, xử lý xong những chuyện này ta sẽ về Trường An, dù sau này có phản loạn cũng sẽ chỉ ngồi ở Trường An điều binh khiển tướng là được.
Đoàn Hồng cười:
- Dù thái hậu trí tuệ tới mấy vẫn là nữ nhân, có chút ý nghĩ kỳ quái không phải lạ, thái hậu thích nhất là mỗi ngày Sở công tới thỉnh an, chỉ cần thấy ngài ở Trường An là thái hậu yên tâm.
***
Điệp khúc chết và chết, Game of thrones: all men must die
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
4 chương
21 chương
63 chương
63 chương
11 chương
27 chương