Đường Chuyên

Chương 1487

Được Viên Thủ Thành tháp tùng, đoàn người đi qua rừng trúc, phát hiện ra vùng trời mới, mỗi người đều đầy tiên khi, ví như Úy Trì Cung đang đọ sức với tảng đá thủy tinh. Viên Thủ Thành giải thích: - Đá thủy tinh đều dùng xi măng đổ vào trong, Ngạc quốc công muốn kéo ra e không thể. Vân Diệp nhìn đá thủy tinh khắp nơi, thở dài: - Năm xưa ông không cho ta đụng vào thủy tinh trong động, nói ta phá hoại động tiên, các ngươi lại chẳng mềm lòng chút nào. - Bây giờ Sở công đi xem, động thủy tinh vẫn nguyên xi, ai dám phá hoại giết không tha, cái này tìm được từ khoáng mạch, phẩm chất còn tốt hơn, cứng rắn, khó chế tác. Có điều nghe nói Sở công có yêu thích đặc biệt với thủy tinh vô sắc, nên đạo môn chuẩn bị ít lễ vật nhỏ, mong Sở công nhận cho. Nhận lễ vật của người ta tất nhiên không tiện nói gì, nhưng thấy dã nhân ít tuổi lam khom như khỉ đi lại giữa đám đông, mang rượu cho mọi người, Vân Diệp không kìm được: - Nhớ năm xưa chúng tung mình như bay dưới vực, không dám tin đây là vương giả của Tuyết Sơn nữa. Viên Thủ Thành lấy mấy ly rượu trên đĩa một dã nhân mặc đạo bào đưa cho Lý Thái và Vân Diệp: - Dã nhân hung hãn năm xưa Sở công thấy giờ vẫn hung hãn, mấy con này do cao thủ bắt trộm từ nhỏ trong ổ, Sở công không biết, vì hoàn cảnh nên dã nhân giết chết những con nhỏ không khỏe mạnh, đạo môn làm thế là cứu mạng chúng. Điều này thì Vân Diệp tin tưởng, hoàn cảnh sinh tồn của dã nhân vô cùng ác liệt, chúng vì vấn đề thị lực không dám ra chỗ mặt trời, nên không có nhiều thức ăn, loại yếu giữ mạnh là pháp tắc tự nhiên, Viên Thủ Thành không cần nói dối. Thịt Tuyết Long được đặt lên lò nướng, nhìn đầu bếp thuần thục quết dầu, thêm muối là biết ngay trù tử này từ tửu lâu Vân gia ra. Người Quan Trung nghiện đồ nướng, cái gì nướng được là đem nướng tuốt, nên Tuyết Long chẳng thoát được vận mệnh, nhưng bị gia vị làm che hết cả mùi vị, chỉ cần đem nướng thì món gì cũng chỉ còn lại một vị, cay! Cơ mặt Vân Diệp không ngừng co giật, mấy lần muốn cướp lấy thịt Tuyết Long, sau đó đá đít tên đầu bếp đó, đúng là uổng phí của trời. Vân Lôi rất thích đồ nướng, chảy nước miếng đợi đầu bếp nướng thịt xong, đầu bếp nhận ra nó, chuyên môn xẻo một phần thịt béo nhất, nướng giúp tiểu thiếu gia, cho lên đĩa đưa Vân Lôi. .Lý Thái ăn cực kỳ mất hình tượng, ngồi tài chỗ nhai nhồm nhoàm, Cao Dương cũng chẳng khá hơn, hai huynh muội vừa ăn vừa khen không ngớt. Vân Diệp nhìn quanh, chẳng lẽ đại hội này là hội thịt nướng? Phía trước còn có cánh cửa lớn đóng chặt, khỏi phải nói đợi cửa đó mở ra thì đại hội mới chính thức bắt đầu. Chợt nghe thấy tiếng chim kêu, Vân Diệp cười lắc đầu, đạo môn có thể mượn được phượng hoàng trong tay Trường Tôn thị, không biết hao phí lớn cỡ nào, nay Trường Tôn thị còn khó tính hơn cả Lý Nhị. Lý Tịnh ngồi đó như lão thọ tinh đột nhiên mở mắt ra nhìn Vân Diệp: - Thật hay là giả đấy? - Cháu đóng giả ông. Vân Diệp nhỏ giọng đáp: Lý Tịnh tựa hồ rất thất vọng, uống cạn ly rượu, sau đó thở dài tiếp tục nằm xuống giường mềm nhắm mắt dưỡng thần, già rồi, liền sợ chết, chẳng hề có dáng vẻ lão tiền bối. Vân Diệp thầm rùa lão già tham sống sợ chết. Không tới chỗ Trình Giảo Kim nữa, chịu không nổi hành vi ác bá một mình độc chiếm một đầu bếp, Trương Kiệm cầm cái đĩa trống liếc xéo Lão Trình bị Ngưu Tiến Đạt vừa kéo vừa dỗ lôi đi, muộn chút là thế nào cũng đánh nhau. Trong hoàn cảnh huyên náo như thế lại có người đánh đàn, Vân Diệp không hiểu đàn cái gì, lấy vai huých Lý Nghĩa Phù bảo hắn giải thích. Lý Nghĩa Phù nghiêng tai lắng nghe một chút, quả nhiên không hổ danh tài tử, đáp: - Là khúc từ mới, đang bày tỏ sự bất đắc ý trong lòng, hắn thấy mình như u lan trong cốc, muốn hóa thành bạch hạc bay lên nhưng bị núi cao ngăn cản. Tiên sinh coi như hắn lên cơn sốt là được, học sinh không hiểu Anh Hùng hội lại có loại người này làm gì, nếu có tài thi vào thư viện, nếu thấy tài cao tám đấu, học rộng năm xe có thể tới đường Chu Tước cho thư tiến cử vào tủ đồng, đàn ở đây chẳng qua muốn tìm một người tri âm. - Học sinh tuy tri âm, nhưng không thèm để ý, dũng khí tự tiến cử cũng chẳng có. Vân Diệp nghe thấy tủ đồng, hỏi: - Tủ đồng năm xưa bệ hạ đặt vẫn còn sao? - Vâng, Chu Hưng ti nông tự tiến ngôn, tủ đồng không chỉ nên tiếp nhận ý kiến của tiểu lại bách tính, còn có công năng tra gian, để thiên hạ đều biến thành ngôn quan. Vân Diệp gật đầu: - Chu Hưng à, hắn thẩm án e rằng không cái nào không có chứng cứ xác đáng, Lý Nghĩa Phù, ngươi có đối thủ rồi. Nói rồi vỗ vai Lý Nghĩa Phù một cái, làm hắn ngớ ra. Lịch sử vẫn ngoan cố tiếp diễn, trước đó nghe tới Tác Nguyên Lễ đã làm Vân Diệp giật mình, hiện giờ lại nghe thấy Chu Hưng, không biết Lai Tuấn Thần trứ danh giờ ở đâu... (Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, Tác Nguyên Lễ là những kẻ ác độc nhất dưới thời Võ hoàng đế, đã hãm hại rất nhiều đại thần trong đó có Tiểu Kiệt. Lai Tuấn Thần còn viết cuốn “La chức kinh” (“La chức” chính là giả mạo tội danh, hãm hại người lương thiện), dạy cho các học trò của hắn cách bịa đặt tội danh, khiến cho các bị cáo không có cách nào để thoát tội.) Phượng gáy chín tầng trời, đây không phải tiếng chim cực lạc, không biết đạo môn dùng thư gì phát ra tiếng chói tai như vậy, làm phượng hoàng hoảng sợ bay đầy trời. Lợn rừng húc cửa? À không phải nói kỳ lân hiến điềm lành mới đúng, Vân Diệp định kiểm tra một chút sao cái sừng kia sao ánh lên màu kim loại thì bị Viên Thiên Cương cười tủi tỉm khoác tay đưa vào nội viện. - Đây là tê... - Ha ha ha, là tâm linh hữu tê, câu nói nổi danh của Sở công làm bần đạo rất tâm đắc, thái thượng hoàng và thái hậu đang đợi Sở công trong điện Lão Quân. - Nếu như ông cưa sừng kỳ lân tặng ta thì ta sẽ ngậm miệng. - Dễ mà dễ mà đêm nay là thịnh hội anh hùng hào kiệt tụ tập, vừa vặn ca hát thịnh thế, Sở công đêm nay phải múa bút làm thơ nhé. - Ta tới là để thăm thúc thúc của ông. Vân Diệp cố ý nói đểu Viên Thiên Cương: - Gia thúc tiên phong đạo cốt, Sở công là anh kiệt nhân gian, tất nhiên nên thân cận. Viên Thiên Cương nói rất trịnh trọng. Ài, đúng là người vô sỉ thì luôn vô địch, giờ thì mình có vạch trần cũng chẳng ai tin, còn bị người ta nghi ngờ nhân phẩm. Trong nội đường vô số kỳ hoa dị thảo, riêng hoa lan đã có trăm loại, mặt trời đã sắp xuống núi mà bươm bướm chưa n ghỉ ngơi, vẫn vỗ cánh trên đóa hoa, chuyện này không phù hợp với quy luật tự nhiên. Trường Tôn thị thấy Vân Lôi liền cười vẫy tay, lập tức có cung nhân bế Vân Lôi qua bụi hoa, được Trường Tôn thị dắt tay. Vân Diệp thấy nhi tử chẳng mấy chốc đã bắt được rất nhiều bươm bướm liền hiểu ra, đạo gia lấy nhựa thông gắn bướm vào đóa hoa. Cao Dương rất bất mãn, mình sức bao nhiêu nước hoa như thế mà chẳng thu hút bằng bông hoa? Oán trách Vân Diệp: - Nước hoa nhà huynh có phải giả không? Lý Thái cũng phát hiện ra: - Không phải vấn đề do muội hay nước hoa, mà là do đám đạo sĩ chết tiệt. Cao Dương càng không hiểu, lắc tay Lý Thái: - Vì sao? Lý Thái vỗ đầu: - Là ta nói sai, vấn đề ở muội đấy. Cao Dương bị ủy khuất lại không thể kể khổ với Vân Diệp, quay lại ra sức nhéo tay Phòng Di Ái, còn làm bộ tội nghiệp gọi Phòng Huyền Linh: - Cha. Cái trò che mắt của đạo gia sao giấu nổi đôi mắt thấu sự đời của lão Phòng, ống tay áo khéo léo gạt bàn tay đang nhéo Phòng Di Ái, cười đáp: - Ca ca và tỷ phu con nói không sai, là vấn đề của đám mũi trâu, con cứ quan sát kỹ là phát hiện bí mật trong đó. Cao Dương ghé vào lan can nhìn rất lâu không phát hiện ra cái gì.