Đường Chuyên
Chương 1486
Lý Thái ăn no cháo rắn xong mới hài lòng hỏi Vân Diệp:
- Cái bữa tiệc gọi là Anh Hùng hội kia có phần của ngươi không? Ta nghe nói người ta đã phát anh hùng thiếp, rất có mùi anh hùng giang hồ.
- Vốn là có, về sau thì không, nhi tử ta dùng thiếp gấp máy bay giấy, ta cũng không can, nghe nói không có thiếp không vào được, nên ta không đi được nữa.
Vân Diệp yêu thương vò đầu nhi tử, còn giúp nó lau mỡ trên miệng, vốn không muốn đi, nhi tử cho một cái cớ rất thích hợp.
- Ta cũng không đi, có điều Hi Mạt Đế Á rất muốn đi, ta liền cho nàng thiếp mời, nàng nói thích ăn thịt Tuyết Long, mà trừ nơi đó không đâu có.
- Huynh đệ ta mà thích ăn thịt Tuyết Long thì bảo họ mang tới, ai rảnh mà đi, kỳ thực hiện giờ hứng thú duy nhất của ta là Viên Thủ Thành mới, ta muốn nghe Viên Thiên Cương gọi người trẻ tuổi này ra sao?
Lý Thái cười lớn:
- Cái này ngươi không cười người ta được, vì giữ tính thần bí của đạo gia, dù có quỳ cũng đâu thành vấn đề, Đô thủy giám đã tra ra Viên Thủ Thành kia thực ra là tiểu nhi tử của Viên Thiên Cương, song người ta dứt khoát không nhận. Chúng ta chẳng cần chuốc thêm một kẻ thù, mắt nhắm mắt mở cho qua là được.
- Chẳng định vạch trần, chỉ muốn xem cha quỳ lạy con có sét đánh không.
- Bỏ đi, coi như nể mặt ta, chúng ta cùng đi chính danh cho Húy Nhi, tên lừa gạt đó còn chỗ dùng, và lại ngươi không muốn đi xem hai con dương ưng năm xưa ngươi bắt à?
Lời của Lý Thái khơi lên sự tò mò của Vân Diệp, hai con dương ưng năm xưa sau khi về Trung Nguyên liền trở nên thoi thóp, đánh phải giao đạo môn mang về Tuyết Sơn, khi ấy chúng còn nhỏ, không thích ứng được với khí hậu Trung Nguyên, lần này nghe thấy chúng về, Vân Diệp thấy phải đi một chuyến.
Vượng Tài rất xui xẻo, hôm qua nhìn thấy con nhím, lòng hiếu kỳ nổi lên cắn một cái, kết quả nửa bên miệng bị gai đâm thủng, giờ đang dùng nửa bên còn lại nhai, Vân Lộ bôi rất nhiều bột thuốc màu trắng cho Vượng Tài, trông rất buồn cười. Vừa thấy Vân Diệp ra khỏi nhà liền chạy tới, hiện giờ cơ bản nó không rời Vân Diệp.
Mấy ngày trước mã phu đính thay móng sắt cho Vượng Tài, phát hiện ra móng Vượng Tài không dài ra nữa, Vân Diệp bảo họ ra sông mò ít vỏ sò, mang về luộc mài thành bột cho Vượng Tài ăn, trước kia thấy người ta dùng cách này với gà đẻ trứng vỏ mềm chẳng biết dùng với Vượng Tài có được không, may mà Vượng Tài thích ăn, chứng tỏ đúng bệnh rồi.
Yến tiệc tổ chức ở Thanh Ngưu quan, đạo môn mất cả năm chuẩn bị thịnh hội này, không nghĩ cũng biết là xa hoa cực điểm.
Diễn viên chính là Viên Thủ Thành giả, Lý Thừa Càn có tình cảm rất sâu với Viên Thiên Cương, Đô thủy giám sau khi biết được tin này liền bị hạ lệnh bảo mật, hoàng gia không can thiệp vào đạo môn, cũng không công khai ủng hộ, trò chơi cân bằng mà, giờ Lý Thừa Càn thuần thục lắm rồi.
Thanh Ngưu quan đã được tầng tầng hộ vệ bao quanh, người không liên quan tất nhiên không thể vào, một người trẻ tuổi oai phong lẫm liệt cầm trường đao kiếm tra thiếp mời, xem ra không cho ai lẻn vào.
- Tên này là Tác Nguyên Lễ, nghe đồn nổi tiếng nghiêm túc, Cao Dương cô cô muốn vào hoàng cung, nhưng vì không được hoàng đế bá bá cho phép trước, tên này thà bị đánh chết chứ không để cô cô ta đi qua, về sau hoàng đế bá bá biết mới hạ lệnh cho cô cô vào, kết quả tên đó bị đánh sống dở chết dở.
Lý Huy là một thiếu niên điềm đạm, tuy tóc đen mắt xanh lạnh lẽo trông đẹp một cách yêu mị, song tính đứa bé này không tệ, giúp Vân Diệp trông Vân Lôi, giới thiệu người Hồ kia cho hai vị trưởng bối.
- Không biết biến báo tất nhiên khắc bạc, đại ca ngươi tuyển thuộc hạ toàn bọn cực phẩm.
Vân Diệp vén rèm lên, nhìn người Hồ đó, đột nhiên nói với mã phu:
- Đi thẳng vào, nếu bị ngăn cản thì giết luôn.
Lý Thái vội can:
- Đó là do Cao Dương sai, chúng ta không nên giúp muội ấy, đại ca ta sẽ không vui.
Vân Diệp không giữ ý kiến nữa, ngồi lại chỗ:
- Giờ ngươi không giết, tương lai sẽ hối hận, hơn nữa còn cực kỳ hối hận.
Lý Thái không coi ra gì:
- Giết người này làm nhục thân phận chúng ta, hắn muốn ta hối hận phải có tư cách đó đã.
Vân Diệp thần bí vỗ vai lý thái:
- Mong tương lai ngươi còn cười được.
Xe ngựa chen chúc trước Thanh Ngưu quan, thấy xa giá Ngụy vương tới lũ lượt né tránh. Vừa nói tới Cao Dương, không ngờ nàng đã nhảy từ xe của mình sang xe của Lý Thái, mặt Phòng Di Ái giật một cái, phụ nhân sắp bốn mươi sao không học quy củ, Phòng Huyền Linh ngồi sau lại cười, chẳng thấy điều tức phụ làm có gì không ổn.
Trong xe tức thì hương thơm ngào ngạt, Vân Diệp hít một cái:
- Dẫn điệp hương mới nghiên cứu của Xứng Tâm, có thể gọi ong bướm tới, muội đổ luôn cả bình đấy à?
Cao Dương cười khanh khách:
- Tỷ phu thật biết nói đùa, muội chỉ dùng có một chút, nước hoa nhà huynh đắt chết đi được, huynh nói với Tân Nguyệt tỷ tỷ tặng muội vài lọ đi.
Vân Diệp bịt mũi:
- Ta nhớ muội toàn tới nhà ta có mua bao giờ đâu, thứ nước hoa này Tân Nguyệt chê tên không hay, không định bán, thứ muội dùng chẳng phải cướp được hay sao? Cẩn thận, đang mùa hoa nở, ong mật bay khắp nơi, đừng có để bị ong đốt thành đầu heo đấy.
Cao Dương bị Vân Diệp mắng một trận, lòng không vui, thấy Lý Huy cười trộm, nhoài tới béo má hắn:
- Vân Hương còn chưa gả cho ngươi, ngươi đã ăn cây táo rào cây sung...
Lý Thái định mắt, cuối cùng mở miệng ra lại thôi, Cao Dương hiện giờ rất bá đạo, phụ hoàng mẫu hậu cưng chiều, hoàng đế cưng chiều, Phòng gia coi như bảo bối, nên mới càn rỡ, thuộc loại người chó thấy chó chạy.
Tác Nguyên Lễ lần này vô cùng biết quy củ, đích thân dẫn ngựa, đưa xe ngựa vào Thanh Ngưu quan, mã phu không đưa thiếp ra, vốn đợi hắn ngăn xe rồi quất một trận, xe vương gia vào hoàng cung còn chẳng cần kiểm tra nữa là, không ngờ phải thất vọng.
Cao Dương nghe thấy tiếng thỉnh an của Tác Nguyên Lễ bên ngoài, mày dựng ngược định nổi giận, Lý Thái ấn nàng xuống:
- Lớn thế rồi còn muốn giở tính trẻ con, đại ca rất coi trọng người này, tương lai còn dùng, sau này không để ý tới hắn là được, ta không tin hắn dám chủ động trêu chọc muội.
Sau khi Lý Thái, Vân Diệp, Cao Dương, Lý Huy, Vân Lôi xuống ngựa, phía trước liền có một đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú đi tới, chắp tay thi lễ:
- Bần đạo Viên Thủ Thành.
Lý Thái mỉm cười đáp lễ.
Cao Dương và Vân Diệp lờ cái màn khách sáo này đi, hai người đi vòng quanh Viên Thủ Thành, trong mắt Vân Diệp đầy vẻ đùa cợt, còn Cao Dương mở to mắt kinh ngạc.
- Sở công thấy bần đạo vì sao kinh ngạc như thế?
Viên Thủ Thành lại lần nữa thi lễ hỏi:
- Không có gì, không có gì, chỉ ngạc nhiên ông khi trẻ lại anh tuấn như thế, lần đó ông thắng ta tiền nói mới mời ta đi thanh lâu, có định giữ lại không, đừng tưởng ông trẻ ra là có thể quịt nợ nhé.
- Nợ bạc, nợ rượu, nợ gái đều không quịt, có ai không dày vò trong bi hỉ, hôm qua đã bay, hôm nay bần đạo tự có đạo tiêu diêu, trùng sinh chẳng qua là lặp lại, Sở công không cần kinh ngạc.
Câu này khiến Vân Diệp không còn tâm tư gây chuyện với hắn nữa, đây là đoạn lão già từng nói với mình khi rời Trường An, giờ tên Viên Thủ Thành này nói ra với y mình đừng vạch trần, chứng tỏ lão già kia đúng là tự nguyện bị chặt đầu.
Vân Diệp lòng bùi ngùi, cái lão già điên này là người tuẫn đạo, ông ta tin tưởng tất cả mình thờ phụng, tin vào sự tồn tại của thần linh hư vô, Vân Diệp không biết bình luận hành vi này ra sao nữa.
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
114 chương
96 chương
116 chương
27 chương
10 chương
501 chương