Đường Chuyên
Chương 1468
Tâm tình Lý Nhị chấn động mạnh, đây là lần vấn thoại thứ ba rồi, chẳng biết lần này muốn hỏi cái gì, trong lòng Vân Diệp cười như hoa nở, xưa nay toàn là Lý Nhị làm tim mình đập thình thịch, giờ hay rồi, y muốn báo thù đã lâu, không ngờ mất ba mươi năm mới có cơ hội.
Tẩm cung rất loạn, giấy tán loạn khắp nơi, mặt đất còn có máu, một tên hoạn quan run lẩy bẩy dùng khăn lau mặt đất, Lý Nhị ngồi trên giường thở dốc, vừa thấy Vân Diệp vào là hỏi ngay:
- Chuyện này có tiền lệ chứ?
Vân Diệp nghĩ một lúc nói:
- Tốt xấu đều có, Nghiêu Thuấn làm thế, kết quả thiên hạ an cư lạc nghiệp, lưu truyền ngàn đời. Triệu Vũ Linh vương làm thế, có điều ông ta bị bỏ đói ở cung Sa Khâu! Kết cục thê thảm.
- Ngươi thấy trẫm sẽ thành Nghiêu Thuấn hay Triệu Vũ Linh vương?
Vân Diệp cười lớn:
- Bệ hạ ắt thành thánh quân như Nghiêu Thuấn, còn về Triệu Vũ Linh vương, ông ta không biết dạy con, chỉ biết dạy mặt vô tình của quân vương, cho nên đáng đời. Còn Đại Đường ta lấy hiếu nghĩa lập quốc, bệ hạ đối đãi với tiên đế, toàn thiên hạ đều biết, vi thần cho rằng cho Thừa Càn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm thế, nếu danh phận hiếu nghĩa sụp đổ, thiên hạ sẽ quay lại cảnh tượng mạt Tùy, đó là đại nạn.
- Vi thần năm xưa mời bệ hạ đi Lĩnh Nam một chuyện, sau này không nói nữa là lo vấn đề an toàn của bệ hạ, một khi bệ hạ nhường vị, quân thần chúng ta có thể tới Lĩnh Nam, ở đó có Huyền Giáp quân thủ hộ, Hợp Phố đang vào mùa lấy châu, đó là sản nghiệp trụ cột của Vân gia, thải châu nữ đều cởi sạch sành sanh...
- Cút xéo.
Lý Nhị phất ống tay áo, Vân Diệp lại lần nữa rời đại điện.
Lý Nhị tìm mình không phải là để nói chuyện, mà là biểu hiện lòng bấn loạn, ông ta nhất định hiểu rõ cách làm này có lợi thế nào với Đại Đường, chỉ là phát hiện mình đã tới giai đoạn hạ màn rồi cho nên mới phiền lòng.
Cứ để ông ta phiền não đi! Lần này Vân Diệp không đi xa, dẫn Vượng Tài ngậm cái váy hoa tới phòng ngự trù, con này nhất định là lén vào hậu cung, lấy trộm y phục cung nữ phơi.
Lần trước Vượng Tài ở cửa hậu cung bị đánh một roi, Vân Diệp nổi giận cùng Lý Thái đánh tên kia chết đi sống lại, nếu không phải Lý Nhị đuổi hai người ra khỏi cung thì tên thị vệ kia đã chẳng giữ được mạng. Cho nên Vượng Tài có thể lang thang khắp nơi trong hoàng cung, có một lần vào cả phòng ấm của Dương phi, ăn no bụng dưa chuột trở về, cực kỳ ngông nghênh. Ai cũng biết chẳng may đắc tội với Sở quốc công chưa sao, tốt nhất đừng làm hại tới con ngựa này, Sở quốc công coi nó là mạng sống.
Đại trù trong phòng ngự trù toàn là người quen, thấy Vân Diệp tới kiếm ăn, thở dài đã trưa rồi mà bệ hạ không ban cơm cho quốc công gia, để quốc công gia phải đi kiếm ăn.
Ăn cơm canh đạm bạc hai năm, nhìn đủ các loại nguyên liệu nấu ăn trong ngự trù, làm sao còn chịu được. Nhất là hải sâm trong chum, xào hành một chậu luôn, thêm một chậu cơm là được, ăn thứ này phải ăn cho thống khoái.
Hoàng cung vào mùa xuân luôn có mùi khói than, biết làm sao, khắp Trường An đốt than nấu ăn, sưởi ấm, hoàng cung lại cao, lại ở cuối gió, coi như hoàng đế lo trước cái lo thiên hạ.
Có điều hôm nay không tệ, tối qua có một trận mưa, ngồi trong chòi nghỉ tấn công hai cái chậu, ngoài đình có một cung nữ khóc sướt mướt đang cùng Vượng Tài tranh giành cái váy hoa, Vượng Tài dứt khoát không há miệng, cung nữ kia cầu khẩn thế nào cũng vô ích.
Kệ, lát nữa đền ít tiền cho cung nữ kia là được, đang nghĩ thế thì Vượng Tài há miệng ra, chạy ra sau lưng Vân Diệp, muốn Vân Diệp che chắn đứng để nữ nhân kia nhìn thấy.
Có thể khiến Vượng Tài sợ hãi như thế chỉ có Trường Tôn thị thôi, cách bưng tai trộm chuông này vô ích, Trường Tôn thị mặt âm trầm đi vào chòi, thấy Vân Diệp đang ăn cơm thì ngớ ra:
- Sao ngươi còn chưa xuất cung?
Vân Diệp đặt đũa xuống, mời Trường Tôn thị ngồi:
- Chỉ một chốc mà bệ hạ đã gọi thần hai lần, thần lo bệ hạ còn triệu kiến, nên đợi ở đây cho khỏi phiền.
- Nghe kiến nghị của ngươi, bệ hạ đứng ngồi không yên, ngươi thì hay lắm, còn có tâm tình ăn hải sâm. Nói cho ta biết ý nghĩ tà đạo đó là của ngươi, chứ không phải nhận người khác ủy thác.
- Nương nương, chủ ý cao minh lớn gan như thế ngoài thân ra thì ai nghĩ ra nổi. Nếu bệ hạ biến nó thành lệ, tương lai Thừa Càn đến tuổi cũng làm thế, giang sơn sẽ hưởng lợi vô cùng.
- Đây là kết luận vi thần suy nghĩ hai năm mới có, mỗi hoàng đế kế vị thì tính chính thống, tính pháp lý vô cùng trọng yếu. Thần thực ra còn nghĩ rất nhiều cách, ví như để di chiếu sau biển ở đại điện cung Vạn Dân, khi hoàng đế ngự long phi thiên, sẽ do đại thần tâm phúc tuyên đọc chiếu thư là xong.
( Cách thời nhà Thanh)
- Về sau phát hiện làm thế không thích hợp, chỉ cần là thần tử, ai không có lòng riêng. Nên mới kiến nghị như thế, vậy là không ai dị nghị với quyền thống trị của hoàng đế mới nữa, triều đường cũng sống yên biển lặng, chỉ cần không tồn tại vấn đề phải dựa vào ai, các đại thần sẽ rất dễ lựa chọn, đứng về phía hoàng đế do bệ hạ chọn là được, không phải nghĩ nhiều.
- Hiện giờ đau khổ là bệ hạ, hoàng quyền đã ngấm vào máu bệ hạ rồi, một khi tách ra là chuyện vô cùng tàn nhẫn, nhưng chuyện này chỉ có đế vương hùng tài đại lược như bệ hạ mới làm được, nếu gặp phải hôn quân, thần nói xong là đủ mất đầu rồi.
Trường Tôn thị bình tĩnh nhìn Vân Diệp:
- Nếu là cách hay, vì sao không thông qua tấu chương đưa lên, mà lại là cá nhân tiến gián, dựa theo lời thư viện làm thế tỉ lệ thành công rất thấp.
Nói xong còn đẩy chậu hải sâm tới trước mặt Vân Diệp, ý bảo y có thể ăn tiếp, tránh để nguội.
Vân Diệp cười, câu hỏi này là nối tiếp lời Lý Nhị, chẳng qua trước mặt hoàng hậu thì y thoải mái hơn nhiều, thoáng cái ăn xong cơm, xúc miệng xong đáp:
- Thần kiến nghị chứ không phải bức cung, nương nương nghĩ xem nếu tấu chương này qua trung thư tỉnh sẽ tạo thành cục diện nào.
- Có cái đầu to của thần ở phía trược chống đỡ, phía sau lập tức có cả đống quan viên dâng thư yêu cầu bệ hạ thoái vị, đó là bức cung. Bệ hạ không chịu đâu, thiên hạ do bệ hạ đánh dẹp mà có, chuyện hoàng vị đâu tới lượt người khác chỉ chỏ, khi đó thành Trường An không thành cảnh gió tanh mưa máu mới là lạ.
- Hôm nay vi thần nói ra xong, rời cung rồi tuyệt đối không nói tới nữa, dù bệ hạ có hỏi cũng dứt khoát phủ nhận. Còn về quyết định ra sao là của bệ hạ, thần đã làm trọng chức trách, có thể quang minh chính đại về nhà làm ruộng rồi.
- Mùa xuân tới rồi, một khi rải hạt giống vào đất, sớm muộn sẽ mộc mầm, cuối cùng kết trái, quá trình đó phải thống khổ và kỳ vọng mới có thể biến thành quả ngọt. Quốc gia lớn mạnh, không tránh được thống khổ và hi sinh, bách tính, tướng sĩ, sĩ tử, thần tử, bệ hạ, chúng ta cùng hi sinh, quốc gia này là của mọi người, thần chưa bao giờ quên điều đó.
Trường Tôn thị nghe mà xúc động, lấy khăn tay chấm khóe mắt nhìn Vân Diệp:
- Vân gia chia ba cũng là hi sinh và thống khổ sao?
- Không ạ, đó là con đường Vân gia phải đi, vi thần thấy làm thế rất công bằng, nhất là với con của thần, nếu vi thần không làm được một cách vô tư sao dám khuyên bệ hạ như thế.
Lần này Vân Diệp dẫn Vượng Tài rời cung, Đoàn Hồng không nhảy ra nữa, quay đầu ba lần không thấy hoạn quan khác, Vân Diệp bật cười, để mặc Vượng Tài cắn ống tay áo kéo về phía chợ tây, hôm nay bên cạnh Vân Diệp không có một hộ vệ nào, y thấy mình phải quen với bình đạm, mình chỉ là một bách tính mà thôi...
Lý Nhị nghe Trường Tôn thị nói xong, lòng vốn bực dọc liền yên tĩnh lại, cười bảo hoạn quan trải bản đồ ra đất, vẫn không đi giày, chắp tay bước trên bản đồ, người tuy lom khom, nhưng bước chân vững trãi như sư vương tuần thị lãnh địa...
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương